Em Là Người Của Tôi

Chương 57: 57: Muốn Hủy Đi Mặt Cô




Khóe miệng Tiêu Yên giật giật, mặt hàng này có phải tự cho là quen thuộc quá hay không, lần đầu tiên gặp mặt lại kéo cánh tay cô nương người ta, hết lần này tới lần khác nàng vẫn không thể cứng rắn tránh khỏi, chỉ có thể đứng thẳng người.

Nàng còn chưa nghĩ kỹ đáp lời ra sao, lại nghe thấy thanh âm vui mừng của Lý Tiêu: “Không trách được mẫu phi tâm niệm cuộc sống nhiều như vậy, nếu nhi thần biết còn có muội muội trông hoàn hảo hơn cả tiên nữ như vậy, đã sớm chạy tới đón nàng rồi.”

Lời nói hoàn hảo này là từ miệng con ruột của mình, nếu đổi lại là người khác, nhất định sẽ bị xem thành lời chỉ trích Mai quý phi tại sao không sớm thu nhận Tiêu Yên, hại nàng ở bên ngoài chịu nhiều đau khổ thế này.

Người ta nói nàng so với tiên nữ xinh đẹp hơn,hiển nhiên Tiêu Yên không thể coi là thật, chắc Lý Tiêu nói như vậy để trêu chọc Mai quý phi vui vẻ.

Tiêu Yên vội vàng đỏ mặt, xấu hổ mà nói: “Điện hạ quá khen, Yên nhi không đến mức đó.”

Mai quý phi mặt không đổi kéo Tiêu Yên từ trong tay Lý Tiêu qua, duỗi ngón tay thoa sơn móng tay ra, điểm lên trán con trai một cái. “Ngươi a, không sợ hù dọa Yên nhi à, bình thường bên ngoài không có quy củ thì thôi, dù sao Yên nhi cũng là tiểu cô nương, ngươi bớt phóng túng lại chút.”

“Xem mẫu phi nói kìa, thật vất vả mới có một muội muội, nhi thần đau còn chưa kịp đây, làm sao có thể dọa nàng, Yên nhi muội muội thấy đúng không.”

Tiêu Yên bị hỏi như vậy, ngẩng đầu mới nhìn rõ tướng mạo của Lý Tiêu.

Tiêu Yên thở dài một tiếng đúng là con trai của Mai quý phi, hai đầu lông mày hơi có chút diễm lệ vô song, mặc dù diễm lệ là cái từ không thích hợp với nam tử, nhưng Tiêu Yên cảm thấy dùng trên người Lý Tiêu lại rất hợp.

Dù không yêu nghiệt bằng Lệnh Hồ Cẩm Y, nhưng cũng là mỹ thiếu niên khó có được, ngũ quan tinh xảo, khí thế hiên ngang, thần thái phát triển, tướng mạo hơi âm nhu, nhưng lại không có chút nữ tính nào, lúc cười một đôi mắt phượng thon dài, giống như là có thể hút hồn người khác vào.

Mai quý phi trách cứ mà nói: “Ngươi đừng làm rộn nữa a, Yên nhi một đường đến đây, chắc đã sớm mệt mỏi.”

“Để nhi thần đưa Yên nhi muội muội lui xuống nghỉ ngơi, sẵn tiện làm quen Trường Xuân cung một chút.”

Mai quý phi mỉm cười con mắt ở trên thân hai người ngừng một hồi: “Cũng tốt…”

Lộ trình Tiêu Yên đi đến đây hơn mười ngày, thoạt nhìn mặc dù tinh thần không tệ lắm, nhưng vẫn không che được vẻ mệt mỏi.

Vốn là giữ vững tinh thần ứng phó Mai quý phi, vừa nghe có thể đi xuống nghỉ ngơi, trong lòng tự nhiên hết sức cao hứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.