Em Là Người Của Tôi

Chương 44: 44: Bồi Dưỡng Tình Cảm




Tiêu lão gia nói gần nói xa tràn đầy chán ghét căm hận, ánh mắt nhìn mẹ con Tiêu Uyển mang theo hận thù nồng đậm.

Nếu bây giờ có thể hi sinh hai người này để bảo trụ Tiêu gia, Tiêu lão gia phi thường nguyện ý.

Vừa rồi hắn nói với Tiêu Yên nếu bỏ qua cho mẹ con Triệu thị hắn sẵn sàng dâng tặng Tiêu gia, những lời này cũng không phải giả, khi đó hắn có chung suy nghĩ với Triệu thị, sau này có cơ hội vẫn có thể đoạt lại.

Nhưng bây giờ ngay cả cơ hôi quyết định người ta cũng không cho ngươi.

Tiêu Uyển ngốc rồi, từ nhỏ tới lớn nàng đều được Triệu thị cùng Tiêu lão gia nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng bị nặng lời dù chỉ một câu, chưa từng chịu đau dù chỉ bằng đầu ngón tay.

Hôm nay phụ thân yêu thương nhất lại hung hăng đẩy nàng ra, hơn nữa mặc kệ sống chết của nàng, điều này khiến nàng không chịu nổi, vô cùng…. vô cùng không chịu nổi.

Tiêu Uyển như người điên, níu lấy Triệu thị: “Nương, phụ thân…. ngươi đẩy ta, hắn thế nhưng lại đẩy ta… nương… sao hắn có thể đối xử với ta như vậy…?”

Triệu thị ở một bên im lặng lạnh lùng nhìn, lăn lộn ở thanh lâu mười năm, cả đời nhìn người khác mà sống, có loại người nào mà nàng chưa gặp qua.

Biểu hiện hôm nay của Tiêu lão gia chỉ là tự vệ, đâu còn hơi sức mà quản bọn họ làm gì.

“”Xem ra lão gia đã quyết định bỏ mặc hai mẹ con chúng ta.”

“”Các ngươi tạo nghiệt, tự mình đi hoàn.”

Tiêu lão gia vẫn có chút không đành lòng với Triệu thị, hắn thật sự yêu thích nữ nhân này, nhưng là… phần yêu thích này vẫn không nặng bằng tính mạng của hắn.

Tiêu lão gia đã quyết định, lập tức cho người đi mời Tộc trưởng cùng lão Tộc trưởng Tiêu thị, ở trước mặt bọn họ trục xuất mẹ con Triệu thị ra khỏi cửa, hơn nữa cắt đứt mọi quan hệ với hai người.

Chỉ cần mẹ con Triệu thị không còn là người của Tiêu gia, thì hắn có thể đem tất cả sai lầm đổ lên đầu hai người, hơn nữa những việc các nàng làm đều không liên quan tới hắn.

Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể cứu Tiêu gia cùng chính hắn một mạng.

Ánh mắt độc ác của Triệu thị trừng Tiêu lão gia, miệng chửi ầm lên: “Tiêu Kính Sơn ngươi là tên lang tâm cẩu phế khốn khiếp, ngươi cho rằng ném hai mẹ con ta đi ngươi sẽ không sao? Lão nương nói cho ngươi biết, ta không sống được ngươi cũng đừng mong sống yên ổn.”

Triệu thị vừa mắng chửi vừa xông lên, móng vuốt vồ mặt Tiêu lão gia.

Tiêu lão gia hét một tiếng thê lương thảm thiết, trên mặt xuất hiện năm sáu vết cào nông sâu, máu đỏ rất nhanh túa ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.