Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 60: Ngoại truyện 1: Phương Mặc Dương và Đỗ Nghiên Thanh (1)




Đến khoảng giờ ngọ hôm sau, lúc đuổi đến đây đã là quan khẩu hai nước rồi, trong thành là Nước THIÊN LONG ra ngoài quan khẩu là CAO LY nhưng cũng không thể khẳng định bởi ra ngoài thành có một con đường khác đến NAM VŨ Quốc nên không thể để bọn họ đem sư phụ xuất quan được.

Mai mà đến quan khẩu chỉ cho xuất nhập vào buổi sáng từ giờ Dần đến giờ Thìn đóng quan.

Lúc đuổi đến mùi càng đậm chứng tỏ họ vẫn còn trong thành.

Là ở đây! nàng ngửi được mùi hương dừng lại ở đây. Nàng đứng trước một ngôi miếu hoang nhỏ, nhưng là nàng hoàn toàn không phát hiện khí tức người khác, họ đã phát hiện ra??

Lòng nàng rung lên bước nhanh vào miếu rất nhanh nàng tìm thấy y phục của sư phụ đồ dùng hay túi hương đều ở đây... Họ muốn đánh lạc hướng mình.

Không đúng!! rõ ràng lúc trước vẫn không phát hiện nếu đã phát hiện sao lại chờ lâu như vậy mới tráo y phục của sư phụ? nhưng đến đây?? Chẳng lẻ có tiếp ứng.

Người này rất cao minh biết rõ trong y phục hoặc vật dụng của sư phụ có lẻ có vật truy tung.

Nếu bỏ vật này ở đây sư phụ sẽ bị đưa đi đâu???? Chống tay lên kệ thờ trong miếu suy nghĩ rối bời... Vô tình nhìn xuống chiếc khăn trải bàn cũ kỹ hửm??

Cái này là chữ của sư phụ!! Nàng chấn động vội vàng cầm lấy tấm khăn lật ngược lại chỉ thấy dưới là một dòng chữ viết theo thể chữ bóng đây là lúc nàng viết cho sư phụ xem.

Nếu người bình thường chỉ xem nó như vẽ loạn mà thôi.

NAM... VŨ là Nước NAM VŨ.

Đúng là nếu không thấy dòng chữ này có lẻ nàng sẽ đuổi tới nước CAO LY rồi.

Lập tức chạy đến chỗ quan khẩu ít người trong coi sử dụng kinh công bay vụt qua tường, quân lính ở tường thành tưởng mình hoa mắt làm gì có ai có thể bay qua bức tường cao như vậy.

Nói chơi sao? Ngay cả vách vực thẳm nàng còn bay lên được nói gì bức tường cỏn con này.

Ra khỏi thành không đi quan lộ chính mà rẻ vào một con đường khác. Dùng kinh công chạy đi nửa canh giờ sau nàng mới cảm nhận được phía trước có người.

buông thả cước bộ nhẹ nhàng phong bế hô hấp Vô Ảnh Thuật phát huy triệt để một cái hô hấp sau nàng đã ở trên cành cây cao quân sát bọn họ.

DƯƠNG DỊCH THẦN ơi DƯƠNG DỊCH THẦN ngươi cuối cùng cũng rơi vào tay ta. Ta đợi ngày này thật lâu giao thứ sư phụ giao lúc chết cho ta. Ta sẽ niệm tình cũ cho ngươi con đường sống nếu không ta sẽ cho ngươi sống thật vui vẻ.

Tên ăn mặc loè loẹt lên tiếng. Người này ngủ quan ghê tởm gương mặt lỗ chi chít không có lông mày đôi mắt lộ ra ngoài . sống mũi thì chỉ còn 2 cái lỗ đôi môi nức nẻ thâm đen. thật giống 1 con quái vật hơn.

Ngươi tu luyện ma công, lấy độc làm gốc đến khi bị phản phệ dần dần ăn mòn cơ thể mới quay đầu xin sư phụ giao DƯỢC THIÊN KINH cho ngươi?? Sau đó còn độc chết sư phụ. Tên khi sư diệt tổ, bất hiếu bất nhân bất nghĩa như ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng. Nếu khi xưa sư phụ không xin ta tha cho ngươi đứa con trai duy nhất của người ngươi nghĩ ngươi còn sống đến hôm nay sao? DƯƠNG DỊCH THẦN phẩn nộ gầm lên.

Những thứ đó vốn là của ta,ngươi chỉ là được lượm ở ngoài đường. Chỉ là con chó ông ta nhặc về mà thôi. Đừng nói nhảm nữa giao nó ra đây.

Ngươi muốn dùng DƯỢC THIÊN KINH để luyện bước cuối cùng của ma công thoát thai hoán cốt, muốn có được gương mặt mới sao?? Trông ngươi bây giờ rất tốt xứng với bản tính đê tiện không ai bằng của ngươi. DƯƠNG DỊCH THẦN trào phúng lên tiếng...

Ha ha ha ngươi có biết lúc nảy ta làm gì ngươi không?? Ngươi nói ta người không giống người ma không giống ma. Sắc mặt DƯƠNG DỊCH THẦN hơi đổi.

Đúng vậy ta là truyền độc công của ta qua người ngươi..

DƯƠNG DỊCH THẦN đanh mặt lại...

Ngươi nghĩ... làm như vậy ta sẽ giao DƯỢC THIÊN KINH cho ngươi? Mơ tưởng. Giọng nói đầy khinh miệt vang lên.

Nếu ngươi không uống rượu mời thì đành uống rượu phạt vậy. thần sắc tràn ngập vẻ tức giận càng làm cho gương mặt vặn vẹo quỷ dị.

Đã nghe được đoạn đối thoại bên dưới nàng mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Thì ra sư phụ có chuyện xưa đầy bi thương như vậy. Như vậy người này võ công chỉ ngang với sư phụ, lợi hại nhất vẫn là độc công trên người hắn.

Nàng ngay cả HẮC MA HOA còn không sợ chứ nói chi độc nhân. Nhưng không thể hành động lỗ mãng được. Trước giải quyết râu ria cái đã.

Bây giờ ở đây có 6 người toàn là cao thủ. Nàng tự tin giải quyết được tất cả nhưng nếu sơ sót gì liên lụy đến sư phụ thì sao? Vừa nghĩ xong cơ hội đến rồi.

Hai người các ngươi trở về trước, bảo với chấp hình đường là BẢN CUNG CHỦ có một người bằng hữu cần phải hảo hảo mà tiếp đãi ah...DƯƠNG THIẾT vừa nói vừa phẩy tay bảo 2 người sau lưng.

Dạ! Cung Chủ! Hai người đồng thanh đáp lập tức xoay người chạy đi.

Ta lại cho ngươi 2 ngày thời gian hảo hảo mà suy nghĩ.

Cung Chủ thuộc hạ lấy nước cho người. Phất tay bảo hắn lui đi đi.. Tên đó xoay người đi vào trong rừng tìm nước.

Vài cái nháy mắt sau trong rừng lặng lẻ có một thi thể.

Đường chủ, Lý Tam hắn đi lấy nước vẫn chưa về . một tên áo đen kề tai nói nhỏ với người đứng sau lưng DƯƠNG THIẾT. hắn cũng chính là người đã bắt DƯƠNG DỊCH THẦN.

Người được gọi là Đường Chủ hơi nhíu mày. Ngươi dẫn theo Lý CỬU đi xem xem . Hắn ra lệnh.

Dạ. Chử Xuyên xoay người đi vào rừng hừ ngươi đợi mà xem sau khi về đến MA cung ta trở thành hộ Pháp sẽ cho đẹp mặt. Nhưng hắn không biết vĩnh viễn sẽ không thấy ngày đó.

Ra tay nhanh như chớp chuỷ thủ xoẹt qua cổ họng hắn trong lúc đó 1 cây phi châm, châm vào tử huyệt của Lý CỬU hai người đồng thời ngã xuống cùng lúc. Đến lúc chết cũng không biết vì sao!...

Kỷ năng của nàng là ám sát tuy vài năm không dùng đến nhưng nàng chưa bao giờ lười biếng luyện tập.

Vẫn còn 2 người! Làm sao dụ tên Đường Chủ đó đi. Tuỳ cơ ứng biến vậy. Vô thanh vô thức trở về tàng cây.

Có nên tấn công bất ngờ không? NHƯỢC LY do dự.

Nếu để họ cảnh giác sẽ khó hành động hơn. Quyết định liền làm vô thanh vô thức lần nữa xuất hiện đã ở sau gốc cây DƯƠNG DỊCH THẦN đang ngồi...

Nhanh như thiểm điện xuất chiêu. Một đường kiếm sắc bén uy lực kinh người tấn công DƯƠNG THIẾT. Hắn biến sắc mặt kinh hãi cấp tốc lui về phía sao nhưng vẫn bị xẹt qua một đạo vết thương trên mặt.

Như cùng một thời điểm này NHƯỢC LY đã đến bên cạnh DƯƠNG DỊCH THẦN.

Sư phụ!

LY NHI sao con lại đến... Cắt ngang lời sư phụ.

Sư phụ trước không cần nói những thứ này! Sư phụ bị phong bế nội lực sao? Nàng ngạc nhiên hỏi?

Nội lực sư phụ đã tán hết rồi không thể giúp được con. Ông ẩn nhẫn lên tiếng.

Ngươi Là ai? Lấy lại tinh thần sau một kích bất ngờ của NHƯỢC LY. Hắn trở nên ngoan độc âm lãnh hỏi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.