Em Là Đặc Biệt

Chương 24: Ăn không khí lớn lên




Qua mười lăm tháng giêng, mọi ngành nghề lại bắt đầu khẩn trương, công việc lu bù cả lên.

Trong tuần này, Trang Noãn Thần nhận được rất nhiều lời ‘ân cần thăm hỏi’ của các đồng nghiệp, đại khái đều có liên quan đến hôn lễ của cô. Thiệp mời hôn lễ chưa phát, người khác muốn biết quan hệ giữa cô với Giang Mạc Viễn cũng khó, cứ như vậy, có người hờn dỗi đòi làm phù dâu, có người trách cô phong tỏa tin tức tốt quá, còn có người nói nhất định phải tham gia hôn lễ.

Ngay cả nhóm mấy bà tám giỏi nói xấu sau lưng cô ở Tiêu Duy cũng sửa lại dáng vẻ ba hoa, cười nói gọi điện thoại tới chúc mừng.

Hạ Lữ tuân thủ lời hứa lúc còn đi học, sảng khoái đồng ý làm phù dâu của cô, mà lúc này đây, phù rể chính là Mạnh Khiếu.

Hôn lễ diễn ra vào thứ bảy, tiệc cưới được tổ chức tại nhà hàng nổi tiếng được các nhân vật tầm cỡ yêu thích, từ trên cao nhìn xuống, gần như thu hết phong cảnh đẹp nhất của thành phố Bắc Kinh vào mắt. Trước một tuần, Giang Mạc Viễn đã đón ba mẹ cô lên, chẳng những đón gia đình cô, còn phái máy bay riêng đón luôn các hàng xóm thân thiết với nhà cô ở Cổ Trấn đến thẳng sân bay quốc tế Bắc Kinh, sau đó lại sắp xếp vào ở trong khách sạn, một đám người trùng trùng điệp trùng điệp cũng khá hoành tráng.

Bởi vì lo lắng có người lần đầu tiên đến Bắc Kinh, Giang Mạc Viễn và Trang Noãn Thần lại an bài hướng dẫn viên du lịch dẫn họ đi tham quan mọi nơi, ba mẹ cô không đi, chỉ lo giúp đỡ con gái chuẩn bị một số chuyện vặt trong hôn lễ.

Sợ cha mẹ cảm thấy như không được quan tâm, Trang Noãn Thần đề nghị Giang Mạc Viễn để dành một số chuyện nhỏ cho hai người làm, kết quả là: tất cả kẹo, trái cây, bánh ngọt đều để hai người lo liệu. Ba mẹ cô tuy bận rộn nhưng lại rất vui, lại vì giá cả của mấy món điểm tâm này mà tặc lưỡi, nhất là bà Trang, trong xương tủy còn có thói quen thích càm ràm của người Thượng Hải, mỗi lần phải xuất tiền thanh toán là thấy đau lòng.

Ông bà Giang cũng về Bắc Kinh, so với ông ba Trang thì đến trễ hơn hai ngày.

Tổng giám đốc khách sạn đích thân ra đón, có thể thấy tầm ảnh hưởng của Giang Phong trên thương giới vẫn hết sức quan trọng.

Thế nhưng, ông bà Giang lại không có ý làm khó nhà chủ, ngược lại thu xếp hôn sự cho con trai như những cha mẹ bình thường khác, đối mặt với hôn lễ, Giang Phong sửa lại hình thượng im lặng kiệm lời như ở Zurich, suốt ngày trò chuyện với ông Trang. Hai người một là tinh anh trong thương giới nói một không hai, một người lại xuất thân từ quân nhân cũng nói một là một, vì vấn đề khăn trải bàn trong tiệc cưới phải chọn màu gì mà có thể tranh chấp cả nửa ngày, thế nhưng hai người cũng không phải là người ngang ngược, tự nhiên cũng không không động tay động chân, ngay khi Trang Noãn Thần và Giang Mạc Viễn lo lắng vấn đề chung sống giữa họ, hai ông lại tìm được một thú vui chung, là đánh cờ, mỗi lần có tranh chấp liền dùng kỹ thuật đánh cờ để phân định thắng thua, ai thắng thì nghe theo người đó.

Ngay lúc Trang Noãn Thần và Giang Mạc Viễn đều thở phảo nhẹ nhõm, thì vấn đề lại phát sinh.

Hai ông chỉ lo chơi cờ, kết quả một đống chuyện vặt đều giao cho bà Trang và bà Giang. May mà bà Giang không rành tiếng Trung lắm, bà Trang lại là người Thượng Hải, trong xương vẫn còn bản tính kiêu ngạo cùng mạnh mẽ của người thành phố lớn, dẫn theo bà Giang bận rộn nhưng trái lại cũng rất vui.

Nhà họ Giang ngoài hai ông bà Giang đến ra, còn có các thân thích khác cũng lục tục đến Bắc Kinh, còn có người bận rộn từ các nơi ở toàn thế giới bay tới, nhưng đều hứa hẹn có thể đến đúng ngày.

Hôn lễ chưa cử hành liền có thể nhìn ra thanh thế của nó to lớn đến dường nào.

Trang Noãn Thần tính giản lược bớt một số, chỉ là chi tiêu tiệc cưới khiến cô phải trợn mắt há hốc mồm, khó trách mẹ cô nhìn thấy con số này liền bị dọa đến sắp ngất đi, ngay cả cô còn muốn ngất.

Cách ngày thành hôn ngày càng gần, cô không được thấy nhà hàng trang hoàng thế nào, Giang Mạc Viễn nói sẽ cho cô một sự ngạc nhiên vui mừng.

Trước hôn lễ một ngày, áo cưới đặt may từ Milan cùng áo cưới truyền thống Trung Quốc của Thụy Phù Tường đều được gửi tới, Hạ Lữ và Ngải Niệm đều ở bên cạnh cô, giúp cô thử từng cái một, cũng như để giữ cảm giác mới mẻ, Giang Mạc Viễn không được phép nhìn trộm.

“Noãn Thần, cậu nói xem, ngày mai Giang Mạc Viễn đến đón dâu, bọn mình làm khó anh ta một chút được không?” Ngải Niệm vừa nói vừa nhìn cô trong gương, cười.

“Mình cảm thấy có hơi khó khăn, anh ấy chắc chắn sẽ chuẩn bị tiền lì xì hậu hĩnh.” Chị em của Trang Noãn Thần cũng chẳng nghịch ngợm lắm, nhưng chị em tham dự hôn lễ của cô cũng không phải người dễ đối phó.

Hạ Lữ nghĩ nghĩ, nhíu mày, “Bắt anh ta hít đất tại chỗ.”

“Gì?” Trang Noãn Thần sửng sốt, nhưng ngẫm lại thì không nhịn được, bật cười ra tiếng.

Ngải Niệm cũng bị chọc cười, “Ôi trời, bắt Giang tổng đại danh lừng lẫy hít đất, sẽ có dáng vẻ thế nào ta? Hạ Lữ, chiêu này cũng quá tổn hại rồi.”

“Chúng ta phải thống nhất cách giải quyết, không thể để anh ta dễ dàng đón người đi được phải không?” Hạ Lữ hắng giọng, “Thành ý chỉ dựa vào tiền lì xì thôi thì chưa đủ.”

Trang Noãn Thần mặc váy cưới, săm soi trước sau một chút, “Tùy các cậu, nhưng đừng nghịch quá đáng.”

Hạ Lữ huých Ngải Niệm một cái, “Nhìn thấy chưa, nhanh như vậy đã hướng về ông xã của cậu ấy rồi.”

“Mình đâu có.” Mặt Trang Noãn Thần đỏ lên.

Ngải Niệm cười ha ha nhìn cô, “Còn nói không có, mặt đỏ lên cả. Nhưng phải nói lại, ngày mai cậu phải đến từng bàn kính rượu sao? Kính rượu một vòng thì trời tối thui mất rồi.”

“Mạc Viễn nói chỉ kính rượu toàn thể là được, người tham dự nhiều lắm, mình cũng không thể chiếu cố hết mỗi người họ được.” Trang Noãn Thần nói.

Ngải Niệm gật đầu, “Cũng đúng, bằng không cậu đeo nhiều trang sức quý giá như vậy cũng đủ mệt chết rồi.” Nói đến đây, cô cố ý nhăn mũi nói, “Noãn Thần, mình ghen tị chết cậu, cậu xem, hôn lễ của cậu làm long trọng biết bao nhiêu, áo cưới và lễ phục tất cả đều được đặt thiết kế may riêng, á… mình muốn gả lại!”

“Được, cậu gả lại đi, lần này mình làm phù dâu.” Trang Noãn Thần thử đồ có hơi mệt mỏi, ngồi xuống chọc ghẹo nói.

Hạ Lữ bất đắc dĩ liếc nhìn hai người, lắc đầu, “Một đám không đáng tin.”

Trang Noãn Thần và Ngải Niệm cười bò.

“Nói thật nha Noãn Thần, cậu định vẫn uống thuốc tránh thai à?” Hạ Lữ hỏi.

Nụ cười trên mặt Trang Noãn Thần hơi thu lại một chút, khẽ thở dài, “Có thể do mình quá ích kỷ, cảm thấy vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để làm mẹ.”

“Chuyện này cậu cũng không thể giấu lâu được, không phải Giang Mạc Viễn không thấy báo cáo kiểm tra sức khỏe, hai người đều bình thường khỏe mạnh đến không thể bình thường hơn, mà cứ không có con thì anh ấy chắc chắn sẽ nghi ngờ.” Ngải Niệm nghĩ tường tận, nói.

Hạ Lữ cầm trái táo qua, cắn một miếng, gật đầu, “Chuyện này cậu vẫn nên mau chóng nói cho anh ấy hiểu đi.”

“Mình định sau khi hôn lễ xong xuôi sẽ nói với anh ấy.” Trang Noãn Thần hít sâu một hơi, về chuyện con cái, họ chưa từng nghiêm túc bàn bạc với nhau, cũng đến lúc phải thảo luận rồi.

Hạ Lữ cắn mấy miếng đã ăn xong quả táo, ném cùi táo đi, “Cậu còn xem nhẹ một người.”

Trang Noãn Thần ngẩn ra, “Ai?”

“Cố Mặc.” Hạ Lữ nói ra cái tên này, nhìn cô, “Chuyện cậu làm đám cưới với Giang Mạc Viễn đã trở thành đề tài nóng hổi, tuy nói ngày mai sẽ không mời giới truyền thông đến, nhưng mọi người đều biết đã là sự thật, anh ta không thể không biết, cậu nói xem, ngày mai có khi nào anh ta đến dự hay không?”

Lồng ngực Trang Noãn Thần bị va chạm một chút, ngồi tại chỗ không nhúc nhích, hồi lâu mới yếu ớt nói, “Anh ấy… người kiêu ngạo như vậy, sẽ không đâu.”

“Chỉ mong là vậy.” Ngải Niệm cũng lo lắng theo, “Ngày mai quan trọng như vậy, nếu thực sự bị Cố Mặc đến quậy phá, nói không chừng ông xã cậu ngay cả lòng giết người cũng có.”

“Mình trái lại luôn cảm thấy ngày mai sẽ có chuyện gì đó xảy ra.” Hạ Lữ nhìn Trang Noãn Thần phân tích, “Cố Mặc yêu cậu đến chết đi sống lại, Nam Ưu Tuyền nhìn thấy Giang Mạc Viễn lại đỏ mắt, ngày mai không phải nhà ông Nam cũng đến tham dự hôn lễ sao? Đến lúc đó, Cố Mặc lại tới nữa, thêm vào một Nam Ưu Tuyền, một cướp cô dâu một đoạt chú rể, vậy sẽ khiến toàn bộ thế giới mở rộng tầm mắt.”

Trang Noãn Thần lắc đầu, “Có vẻ như Giang Mạc Viễn chưa từng yêu đương với Nam Ưu Tuyền, ở hôn lễ của Ngải Niệm, mình từng hỏi dò.”

“Không đúng nha, Mạnh Khiếu rõ ràng nói anh ta từng yêu đương với con gái của ông Nam mà.” Hạ Lữ nhăn mặt nhíu mày.

“Nguyên văn anh ta nói như thế nào?” Trang Noãn Thần hỏi.

Hạ Lữ nghĩ nghĩ, “Anh ta nói: Con gái của ông Nam trong lòng Giang Mạc Viễn rất quan trọng, họ từng rất hạnh phúc.”

Ngải Niệm nuốt nước bọt, “Trời ạ… nghĩ sao cũng nghĩ không ra Nam Ưu Tuyền và Giang Mạc Viễn ở bên nhau sẽ thành thế nào.”

Trang Noãn Thần nổi lên nghi ngờ, nói thật thì thắc mắc của cô cũng không được giải…

***

Trang Noãn Thần cuối cùng cũng hiểu được sự vất vả của Ngải Niệm trong ngày kết hôn.

Khi thợ trang điểm tới, cô còn đang ngủ, bà Trang lôi cô từ trong chăn ra mà hai mắt cô còn lờ đờ, buồn ngủ gục gặt đầu, mơ mơ màng màng quên mất chuyện cưới xin.

Bà Trang cũng ác, ném thẳng một cái khăn lạnh toát vào mặt cô, cô kinh hãi đến rùng mình, ông Trang thì đau lòng muốn chết, nén giận mắng thầm bà Trang quá dã man.

Khoảnh khắc từ lúc thức dậy cho đến lúc ngồi trước gương để trang điểm, Trang Noãn Thần như con rối gỗ, được thợ trang điểm, thợ tạo hình, thợ trang phục nghịch qua nghịch lại, cô buồn ngủ mà không dám nhắm mắt, sợ bà Trang lại xối thẳng chậu nước lạnh xuống, loại chuyện thế này, mẫu thân vĩ đại của cô không phải không làm được.

Tuy nói Cổ Trấn cũng giống với đại đa số khu vực phía nam, nghi thức hôn lễ thường cử hành vào buổi chiều, nhưng hôn lễ tổ chức ở Bắc Kinh nên nghi thức dựa theo tập tục của phía bắc, ở phía bắc không kết hôn vào buổi chiều, chỉ có tái giá mới cử hành hôn lễ vào buổi chiều thôi. Cho nên, Trang Noãn Thần hận lắm, nếu là buổi chiều, cô còn có thể ngủ thêm một giấc.

Vừa qua bảy giờ, Giang Mạc Viễn đã đến rước dâu, trên người mặc lễ phục chú rể thẳng thớm, đẹp trai kinh người.

Chị em Trang Noãn Thần đương nhiên phát huy tác dụng quan trọng, liên tục làm khó Giang Mạc Viễn, may mà Giang Mạc Viễn đều có chuẩn bị sẵn, ra tay hào phóng, đầu tiên phát cho mỗi người một phong bì đỏ thẫm, nhưng qua ải của Hạ Lữ và Ngải Niệm sẽ không có dễ dàng như vậy.

Một đám người vây lấy Giang Mạc Viễn đến cửa phòng ngủ, Ngải Niệm và Hạ Lữ làm người giữ cửa, bảo vệ kín kẽ cửa ải cuối cùng là phòng ngủ, thấy Giang Mạc Viễn tiến vào, đầu tiên là xòe tay ra với anh.

Giang Mạc Viễn không nhiều lời, trực tiếp lấy ra hai phong bao lì xì.

Hai người vui vẻ nhận lấy.

Giang Mạc Viễn nghĩ đã êm xuôi, định đi thẳng vào phòng ngủ, ai ngờ bị Ngải Niệm ngăn lại!

Đang hăm hở bước liền thắng lại, anh cũng không dám đụng thẳng vào người bà bầu, ngộ nhỡ có chút sai sót, Trang Noãn Thần sẽ giết anh mất.

Giang Mạc Viễn nghĩ đã êm xuôi, định đi thẳng vào phòng ngủ, ai ngờ bị Ngải Niệm ngăn lại!

Đang hăm hở bước liền thắng lại, anh cũng không dám đụng thẳng vào người bà bầu, ngộ nhỡ có chút sai sót, Trang Noãn Thần sẽ giết anh mất.

Ngải Niệm cười thật ‘hiền lành’, rất có tư thế của ‘kẻ làm quan’.

Hạ Lữ thì dựa vào khung cửa, biếng nhác nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Này hai cô, chú rễ người ta đã giao tiền lì xì ra còn làm khó nữa à? Tục ngữ nói rất hay, ít gây khó dễ cho người, không nên qua cầu rút ván như vậy.” Phía sau là tiếng nói tà mị không chịu nổi của Mạnh Khiếu, anh ta cùng mấy anh em phía trước đều là quân tiếp viện của Giang Mạc Viễn.

“Đừng nói như thể chúng tôi là châu chấu bên đường chứ, muốn đón cô dâu đi, được thôi, qua ải này của chúng tôi mới được.” Ngải Niệm cười hì hì nói.

Giang Mạc Viễn chưa từng gặp phải tình huống thế này, dù sao cũng là lần đầu tiên kết hôn, cố nén cười nhẹ giọng nói, “Hai cô muốn làm khó tôi thế nào?”

“Rất đơn giản, hoặc là ra tiền, hoặc lập tức hít đất năm mươi cái.” Hạ Lữ nhún nhún vai nói.

Giang Mạc Viễn hai lời chưa nói lập tức lấy tiền ra.

Không đợi họ xông lên, Ngải Niệm và Hạ Lữ đồng loạt lắc đầu.

“Tiền chúng tôi nói không phải là như vậy.”

Giang Mạc Viễn khó hiểu nhìn hai cô.

Mạnh Khiếu chen lên, cười khì nói, “Không phải chứ? Các cô là tàu há mồm à?”

“Sao nào, nếu không Mạnh Khiếu anh làm hộ đi ha?” Hạ Lữ trừng mắt liếc anh ta.

“Hả? Chuyện này… quên đi.” Mạnh Khiếu nhanh chóng đẩy Giang Mạc Viễn ra.

Giang Mạc Viễn bất đắc dĩ liếc Mạnh Khiếu, quay đầu lại nhìn Ngải Niệm và Hạ Lữ, “Tôi ra tiền, bao nhiêu tiền mới có thể cho tôi đón người đi?”

“Một đồng.” Hạ Lữ nói.

“Cái gì?” Bao gồm cả Giang Mạc Viễn, tất cả mọi người đều ồ lên kinh ngạc.

Ngải Niệm cười tủm tỉm bổ sung thêm, “Đúng vậy, chính là một đồng. Giang tổng, hoặc là anh lập tức lấy một đồng ra, là nhân dân tệ, tiền giấy hay tiền xu đều được, chỉ cần là một đồng tiền, không có thì chỉ có thể hít đất.”

Giang Mạc Viễn không đoán được sẽ có loại yêu cầu thế này, nhất thời ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thì quay đầu hỏi mọi người phía sau, “Ai có một đồng tiền?”

Tất cả đều lắc đầu.

Mạnh Khiếu nhích lại gần, thì thầm nói, “Vậy thì, hoặc là anh dùng tốc độ nhanh nhất đến ngân hàng đổi, hoặc là lái xe đến siêu thị gần nhất, siêu thị bình thường ở Bắc Kinh đều có tiền lẻ để đổi.”

Giang Mạc Viễn kinh ngạc.

“Này, thời gian chỉ có một phút thôi, đừng làm càn nhé.” Ngải Niệm và Hạ Lữ đều nghe được ý đồ xấu của Mạnh Khiếu, ‘hảo tâm’ nhắc nhở.

Giang Mạc Viễn đành phải đầu hàng, “Hai cô à, tôi thực sự không có một đồng tiền.”

“Vậy tình nguyện chịu phạt đi.” Ngải Niệm mím môi cười.

Giang Mạc Viễn cởi áo vest ra, không chút lãng phí thời gian cò kè mặc cả, hít đất tại chỗ, Mạnh Khiếu mở to mắt nhìn Giang Mạc Viễn, tất cả mọi người đứng sau đều hoan hô.

Ngải Niệm và Hạ Lữ nén cười, bắt đầu đếm.

Có lẽ các cô đều xem nhẹ chuyện Giang Mạc Viễn thích tập thể thao, chút vận động ấy đối với anh căn bản mà nói chẳng thấm tháp gì, không mất bao lâu đã hoàn thành năm mươi cái hít đất, tiếp nhận lại áo vest, trực tiếp mặc vào, cười cười, “Hiện giờ tôi có thể vào chưa?” Nói xong, không đợi hai cô đồng ý, trục tiếp xông thẳng vào.

Ngải Niệm và Hạ Lữ đều trợn tròn mắt.

Trong phòng ngủ, Trang Noãn Thần mặc áo cưới đã sớm cười nghiêng ngả, sau khi Giang Mạc Viễn tiến vào, lại bị dáng vẻ xinh đẹp của cô mê hoặc, đứng tại chỗ cả buổi mới hoàn hồn.

Người ta nói khoảnh khắc phụ nữ mặc áo cưới là đẹp nhất.

Câu này áp dụng trên người Trang Noãn Thần thật sự chưa đủ.

Cô xinh đẹp bẩm sinh, thợ trang điểm cố ý lựa chọn phấn nền thịnh hành nhất để phối với làn da cô, cô vốn trắng trẻo không đánh phấn cũng đã rất đẹp, khác hẳn với cách trang điểm đậm trước kia, cô hôm nay như đóa hoa sen mới nở, tươi mát thanh nhã. Tóc dài được vấn thành búi, áo cưới đuôi dài ôm lấy thân hình nhỏ xinh của cô.

Cô đẹp như thứ ánh sáng thánh thiện, chiếu rọi khiến Giang Mạc Viễn gần như lóa mắt.

Chậm rãi bước đến, cúi người.

Đưa tay nâng nhẹ gương mặt cô, như quý trọng món báu vật duy nhất trên trần gian, ôn hòa nói nhỏ, “Noãn Noãn, em thật đẹp.”

Trang Noãn Thần khẽ cúi đầu, đôi gò má lặng lẽ ửng đỏ.

Nét đẹp và sự ngượng ngùng của cô chiếu vào đáy mắt anh, anh cúi đầu khẽ hôn lên trán cô.

***

Ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng mây, ánh nắng len lỏi qua cửa sổ sát đất.

Trong gương, người đàn ông anh tuấn phi phàm, đôi mắt lại nhuốm ưu thương.

Soi gương, anh cẩn thận thắt cà vạt, bộ complet tinh xảo mặc trên người anh, ôm lấy thân hình cao lớn.

Nhìn chính mình trong gương, dần dần, chút vẻ ưu thương nơi đuôi mắt biến mất, thay thế bằng vẻ kiên quyết một trận thắng thua.

Hứa Mộ Giai đi vào, sau khi nhìn thấy cảnh này liền kinh hãi, “Cố Mặc, anh muốn làm gì?”

Cố Mặc không nói chuyện, xoay người ra khỏi phòng thay đồ.

Hứa Mộ Giai vừa muốn cùng đi ra ngoài, mắt lại quét qua một quyển tạp chí, trên bìa là ảnh chụp của Giang Mạc Viễn, nội dung là hôn lễ hôm nay của anh ta. Tạp chí trượt khỏi tay cô, một dự cảm không tốt bất giác sản sinh, cô vội vã đuổi theo.

“Cố Mặc, anh muốn đến hiện trường hôn lễ?” Cô hô lớn về phía Cố Mặc đang đi xuống lầu.

Tấm lưng anh cứng nhắc một chút, lên tiếng lại lạnh lùng, “Chuyện của tôi, cô quản ít chút đi.”

“Không được, em không thể để anh đi!” Hứa Mộ Giai bước nhanh đến, chắn trước mặt anh, “Anh tỉnh táo lại đi, Trang Noãn Thần sắp lấy chồng rồi, cho dù hôm nay anh cướp cô ấy về thì thế nào? Còn nữa, mấu chốt chính là cô ấy cũng sẽ không đi theo anh đâu.”

“Cho dù có cướp tôi cũng muốn cướp lại cô ấy!” Hai mắt Cố Mặc đỏ quạch, siết chặt nắm tay.

“Anh điên rồi à?” Hứa Mộ Giai bị suy nghĩ của anh làm cho hoảng sợ, giữ chặt lấy anh, “Anh không thể đi, Giang Mạc Viễn là loại người không thể trêu chọc, hôm nay anh quấy rối hôn lễ của hắn, ngày mai nói không chừng chết thế nào cũng không biết.”

Cố Mặc bỗng nhiên híp mắt nhìn cô chằm chằm, “Cô hiểu Giang Mạc Viễn quá nhỉ?”

“Em…” Hứa Mộ Giai ý thức được bản thân lắm lời, hơi thu liễm một chút, “Cái này không phải hiểu biết, loại người có tiền như hắn thật sự không chọc được.”

Cố Mặc nghe mà phiền chán, hất tay cô ra.

“Cố Mặc…” Hứa Mộ Giai từ phía sau ôm lấy anh, nước mắt theo đó rơi xuống, “Đừng đi, van anh đừng đi. Cố Mặc, cho dù anh không thương em cũng nên nghĩ lại cho đứa con trong bụng em với.”

Cố Mặc cứng đờ.

“Van anh, đừng đi…”

“Hứa Mộ Giai…” Cố Mặc khàn khàn lên tiếng, “Tôi đã nói rất rõ, tôi sẽ không cưới cô, lại càng không vì đứa bé mà cưới cô.” Nói xong, gỡ tay cô ra, đi ra cửa.

“Cố Mặc…” Hứa Mộ Giai thống thiết gọi tên anh.

Lúc tay anh vừa mới chạm vào núm cửa, điện thoại di động vang lên.

Dừng một chút, lấy điện thoại ra, nhấn nút nghe, sau khi nghe nội dung đối phương nói liền biến sắc, chạy nhanh ra khỏi nhà.

Hứa Mộ Giai cảm thấy sự việc không ổn, cũng vội vàng theo ra ngoài.

***

Tới nhà hàng, thời gian vẫn còn sớm.

Phòng trang điểm là chuẩn bị riêng cho cô dâu, thợ trang điểm vội vàng dậm phấn lại cho Trang Noãn Thần, không cần nghĩ cũng biết bên ngoài náo nhiệt biết bao nhiêu, cô trong gương có hơi căng thẳng, ngón tay hết nắm lại buông, cứ như vậy, không chút nào giảm bớt cảm giác hồi hộp.

Đợi dậm phấn gần xong, lúc cửa phòng trang điểm mở ra, một cô gái không biết từ đâu thò đầu vào, chớp mắt vài cái nhìn Trang Noãn Thần, vẻ mặt tươi cười.

Trang Noãn Thần nhìn thấy thì hơi kinh ngạc, người này lạ mặt, cô không quen.

Cô gái lại nhiệt tình đi vào, kéo lấy tay cô, “Trời ạ, rốt cục cậu với Giang Mạc Viễn cũng tu thành chính quả rồi nha, mình đã nói mà, hai người là một đôi trời đất tạo nên, có mâu thuẫn gì cũng mau chóng huề thôi, chẳng phải hai người đi một vòng lớn, rốt cục cũng kết hôn sao?”

Trang Noãn Thần nghe mà không hiểu gì.

Thợ trang điểm bên cạnh còn tưởng hai người là bạn bè thân thiết, liền biết điều ra ngoài.

Phòng trang điểm chỉ còn lại hai người các cô, cô gái lại không có gì giấu giếm, “Mình nghe tin Giang Mạc Viễn kết hôn liền đến góp vui, không ngờ nhìn thấy ảnh chụp cô dâu thực sự là cậu.”

Trang Noãn Thần nhanh chóng ngăn lại nhiệt tình của cô, mỉm cười nói, “Ngại quá, chúng ta… trước kia quen biết nhau sao?”

Cô gái ngạc nhiên, sau đó đưa tay huých cô một cái, “Sa Lâm à, cậu đùa hơi quá rồi đó.”

“Sa Lâm?” Lần này đến lượt Trang Noãn Thần ngẩn ngơ.

Cô gái kêu lên một tiếng, “Không phải chứ? Cậu thật sự không quen mình? Mình là Đại Dư nè.”

Trang Noãn Thần ngỡ ngàng nhìn cô, trong đầu quay mòng mòng.

“Sa Lâm, mình biết mình không nằm trong danh sách khách mời của cậu, đúng là quá đáng thật, chúng ta tốt xấu gì cũng quen biết nhau mà.” Đại Dư đưa tay cốc nhẹ đầu cô một cái.

“Xin lỗi nha, cô nhận nhầm người rồi, tôi không phải Sa Lâm.” Trang Noãn Thần trong lòng lờ mờ bất an, bất giác nói.

Đại Dư trừng mắt nhìn cô, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ lắc đầu, “Cậu cũng thật là, không phải chúng ta chỉ là vài năm không gặp, cậu còn ghi hận với mình à? Còn cố ý hù mình sợ nữa chứ?” Nói xong, từ trong túi xách lấy tấm hình ra, chỉ chỉ, “Thấy chưa, ảnh chụp hai đứa mình còn giữ đây nè, đây chính là lúc hai đứa mình du lịch ở Ai Cập chụp đó.”

Trang Noãn Thần cúi đầu, mắt vừa chạm vào cô gái trong tấm ảnh liền trừng to!

Cô gái trong tấm ảnh…

Khuôn mặt kia sao lại quen mắt thế?

“Hết chối cãi rồi nhé? Bây giờ còn dám chọc mình nữa không?” Đại Dư nhét tấm ảnh vào tay cô.

Trang Noãn Thần cầm tấm ảnh trong tay, hơi thở gần như ngừng lại, khuôn mặt trên tấm ảnh quen thuộc đến nỗi làm đau mắt cô, gương mặt cô gái ấy sao giống quá, ngay cả nụ cười cũng giống đến lạ, cô đương nhiên không xa lạ với gương mặt này, bởi vì cô đã nhìn thấy nó trong gương suốt hai mươi sáu năm qua…

“Thế nào, cảm động rồi ư? Không ngờ mình còn giữ ảnh chụp của hai đứa.” Đại Dư cười nói, “Nhìn thấy cô dâu là cậu, mình thật sự sướng điên lên được, nhưng mình đã sớm đoán được cậu và Giang Mạc Viễn nhất định sẽ kết hôn mà. Còn nhớ lúc hai đứa mình quen nhau ở Ai Cập, cậu và Giang Mạc Viễn lúc đó rất hạnh phúc, khi đó hai người đã đính hôn rồi đúng không? Hiện giờ người có tình đều thành quyến thuộc, tốt quá rồi.”

Gáy Trang Noãn Thần như bị ai đó đập mạnh, đầu ngón tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng run lên, tấm ảnh trượt khỏi tay cô…

“Đúng rồi, mình còn nhìn thấy chị cậu đến dự lễ cưới, sao thái độ của chị cậu với Giang Mạc Viễn kém vậy?” Đại Dư hoài nghi hỏi.

“Chị mình? Cậu ám chỉ ai vậy?” Tim Trang Noãn Thần như ngừng đập.

“Nam Ưu Tuyền đó, à không, nói là em gái cậu cũng được, mình còn nhớ lúc ấy cậu rất ghét gọi cô ấy là chị, hai người gần như sinh ra cùng một thời gian, cậu còn nói ngay cả bác sĩ cũng không xác định được rốt cuộc cậu là chị hay cô ấy là chị nữa.” Đại Dư cười hì hì, lắc lắc người cô, “Nhưng mà mình thật hâm mộ cậu quá, cậu nói cậu với Nam Ưu Tuyền là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng tình cảm lại tốt như vậy, đổi lại là mình, sớm muộn gì cũng nghiêng trời lệch đất cho coi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.