Em Là Của Tôi

Chương 5




Lão già thấy đám người hưng phấn lên, mới mở miệng nói:

- Được rồi, giá sàn của Xích Diễm Ma Sư là năm trăm nguyên thạch trung phẩm, giờ bắt đầu đấu giá.

- Oa!

Lão ta vừa nói xong, tiếng áp lực đè nén trong phòng đấu giá lập tức bộc phát. Có người lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói:

- Nguyên thạch trung phẩm, một nghìn!

- Nguyên thạch trung phẩm, một nghìn hai.

- Ta ra một nghìn năm trăm nguyên thạch trung phẩm.

Nhiều người lục tục ra giá, nhưng bọn họ cũng biết đây mới chỉ là bắt đầu, Xích Diễm Ma Sư há lại có thể bán đi chỉ với một hai nghìn nguyên thạch trung phẩm.

Lâm Phong lại rất lạnh nhạt ngồi trong đình đài, tự hắn đã đánh giá thấp giá trị của Xích Diễm Ma Sư. Nhưng cạnh tranh giá mua Bá Đao xong là hắn hiểu được, Xích Diễm Ma Sư sẽ có cái giá khủng bố hơn nhiều.

Cô gái ngồi bên cạnh thì thú vị nhìn Lâm Phong, đôi mắt dưới lớp mặt nạ màu bạc kia vẫn bình tĩnh như thế.

- Thiếu gia, về sau em nên xưng hô với ngài như nào?

Thiếu nữ hỏi Lâm Phong.

- Xưng hô?

Lâm Phong chớp mắt, tùy ý nói:

- Cứ gọi ta là Phong thiếu đi.

- Phong thiếu gia, em là Y Tuyết.

Thiếu nữ ngọt ngào nói một tiếng. Lâm Phong khẽ gật đầu, chỉ chốc lát mà Xích Diễm Ma Sư đã lên tới giá ba nghìn nguyên thạch trung phẩm, có lẽ nó sẽ nhanh chóng đạt tới giá của Bá Đao.

Phía sau Lâm Phong, tên thanh niên họ Mông kia lạnh lùng liếc Lâm Phong một cái, cười khẩy.

Gã đứng dậy đi đến lan can của khu quý tộc, nói:

- Hôm nay, con Xích Diễm Ma Sư này Mông Thông ta bắt buộc phải có, mong các vị nể mặt không tranh với ta, sau này chúng ta là bằng hữu. Nếu các vị dám tranh giành, cuối cùng tranh không được mà ngay cả bằng hữu cũng làm không nổi, như vậy sẽ không được tốt cho lắm.

Nghe Mông Thông nói thế mọi người đều sững sờ, tên khốn này lại lấy thế đè người, lời của gã không thể nghi ngờ là đang uy hiếp mọi người, muốn làm bạn hay kẻ địch thì các ngươi cứ lựa chọn!

Mọi người nhìn chằm chằm Mông Thông, nhưng nghĩ đến đối phương ở khu vực khách quý mà lại họ Mông nên cũng không dám nhiều lời.

Hoàng thành này chỉ có một vị quý tộc là họ Mông!

- Giờ ta ra ba nghìn lẻ một nguyên thạch trung phẩm.

Mông Thông cười khẩy, liếc qua Lâm Phong, dám cướp đồ gã muốn thì gã cũng khiến cho số nguyên thạch bỏ ra mua Bá Đao cũng không trả nổi.

Trên đài cao kia, lão già rất không vui liếc Mông Thông một cái, kẻ này càng như thế lại càng khiến lão khó chịu.

- Xích Diễm Ma Sư là của ta!

Ngay khi Mông Thông đắc ý, một giọng nói khí phách vang lên:

- Bốn nghìn nguyên thạch trung phẩm.

- Ai dám.

Sắc mặt Mông Thông phát lạnh, không ngờ gã vừa đắc ý thì đã có kẻ không hề mặt, khiến gã khó chịu.

Mông Thông quét qua đám người tìm kẻ vừa nói.

- Là ta.

Âm thanh lạnh lùng bá đạo lại vang lên một lần nữa, lập tức một người chậm rãi đứng dậy, người này đầu đầy tóc vàng óng ánh, ngay cả mắt cũng lóe lên ánh sáng màu vàng, trông cực kỳ yêu dị.

Nhìn người kia, nhiều người khiếp sợ, là y!

- Cuồng Sư!

Mông Thông híp mắt lại.

- Ngươi muốn thế nào?

Cuồng Sư nhìn lên khu vực khách quý, lạnh lùng nói.

Mông Thông hơi khựng lại, sắc mặt cứng ngắc:

- Ha ha, thì ra là cao đồ của Vạn Thú môn! Ngươi đã muốn đấu giá thì ta nể mặt ngươi đó, không tranh giá với ngươi.

Cuồng Sư lập tức quay đi, không để ý đến Mông Thông nữa, khiến Mông Thông càng thêm khó chịu, mặt mũi gã coi như mất hết.

- Phì!

Một tiếng cười đầy trào phúng đột nhiên vang lên, trong không gian yên tĩnh này có vẻ khá là chói tai. Mông Thông lạnh lùng xoay người sang, nhìn Lâm Phong.

- Ngươi cười cái gì?

- Ta cười kẻ nào đó, nói chuyện còn thối hơn cả phân.

Lâm Phong châm chọc một tiếng. Tên Mông Thông này cách đây không lâu còn vô cùng kiêu ngạo, bắt người khác không được tranh giành với gã, nhưng thấy Cuồng Sư cái thì lập tức rút lui, biết là tranh không nổi, lại còn nói là nể mặt người khác, quả là buồn cười đến cực điểm.

Vạn Thú môn, một trong các thế lực mạnh nhất nước Tuyết Nguyệt này, tọa lạc ở ngay trong Hoàng thành, vô cùng lợi hại. Mông Thông tuy có thân phận phi phàm, nhưng thấy người của Vạn Thú môn thì lập tức rút lui.

Lúc này, sắc mặt Mông Thông đã âm trầm tới cực hạn, hôm nay gã bị Lâm Phong hạ nhục, vốn muốn từ trận đấu giá Xích Diễm Ma Sư này lấy lại chút mặt mũi, ai ngờ vừa mới dùng thân phận trấn áp đám người khác thì lại gặp phải Cuồng Sư. Mà Lâm Phong lại dùng lời nhục nhã gã, Mông Thông gã hôm nay đã mất sạch thể diện.

Nhưng những người khác không rảnh để ý đến tâm tình gã, lão già cười nhạt, ở trên đài bán đấu giá nói:

- Bốn nghìn nguyên thạch trung phẩm, còn có giá nào cao hơn không? Xích Diễm Ma Sư, Huyền yêu tương lai, thậm chí còn có thể trở thành Thiên yêu hủy thiên diệt địa, khi đó có thể hoành hành trên nước Tuyết Nguyệt không hề cố kỵ, xưng vương xưng bá.

- Bốn nghìn năm trăm nguyên thạch trung phẩm.

Lão già vừa dứt lời thì lại có người tăng giá. Tuy bọn họ hiểu là mình không thể cạnh tranh được với Cuồng Sư, nhưng dầu gì cũng phải thử một phen, bởi vì đây chính là Xích Diễm Ma Sư.

- Năm nghìn nguyên thạch trung phẩm.

Cuồng Sư mặt không chút thay đổi, chỉ cần thứ gì y nhận định thì nhất định sẽ làm được, đây cũng là lý do vì sao Mông Thông bỏ tranh giá, bởi vì gã hiểu tính cách của Cuồng Sư.

- Sáu nghìn nguyên thạch trung phẩm.

Một ông già mặc áo bào đen cắn răng ra giá.

- Một vạn nguyên thạch trung phẩm.

Cuồng Sư bình tĩnh phun ra cái giá khiến người ta khiếp sợ, một vạn nguyên thạch trung phẩm, y thậm chí còn không hề nhíu mày.

- Thảo nào mọi người nói Vân Hải tông là một trong những thế lực nhỏ bé nhất Tuyết Nguyệt này, xem là lời này không sai.

Lâm Phong thầm cảm khái, Vân Hải tông quả thực bị bỏ quá xa, chỉ riêng tài nguyên là có thể thấy được. Một Thiên Nhất học viện không danh tiếng gì đã có bốn nguyên khí địa mạch lớn, Vân Hải tông không hề có. Vạn Thú môn, mỗi tên đệ tử đều có thể tùy ý ra cái giá trên trời một vạn nguyên thạch trung phẩm, mà Vân Hải tông ngày đó thì nguyên thạch hạ phẩm đã là cực kỳ quý giá, hoàn toàn không thể nào sánh được.

- Một vạn một nghìn nguyên thạch trung phẩm.

Ông già mặc áo bào đen kia rít ra mấy chữ này với sắc mặt khó co, nay thực lực ông ta đã đạt tới bình cảnh, cần phải nhờ đến năng lực của yêu thú.

- Một vạn năm nghìn nguyên thạch trung phẩm.

Cuồng Sư lại lên tiếng. Mọi người đều khiếp sợ, rồi lại cười khổ, quả nhiên không ai có thể tranh được với kẻ này. Một vạn năm nghìn nguyên thạch trung phẩm, rất nhiều gia tộc đều không lấy ra được chứ đừng nói là một người. Không ai đấu giá nữa.

Cuối cùng, với cái giá một vạn năm nghìn nguyên thạch trung phẩm, Cuồng Sư đã đấu giá thành công Xích Diễm Ma Sư.

Lâm Phong nở nụ cười thản nhiên, cái giá này khiến hắn rất hài lòng, mà chuyện hắn hứa hẹn giảm một trăm nguyên thạch trung phẩm thì không còn ai chú ý nữa. Lâm Phong thật không ngờ hắn lại đấu giá được số tiền lớn khủng khiếp đến vậy.

Hắn nghĩ rằng con Xích Diễm Ma Sư này đấu giá được ba bốn nghìn nguyên thạch trung phẩm đã là không tệ rồi.

Cùng Y Tuyết đi đến hậu đài, có người từ sau tấm màn che thứ hai kia đi ra, đưa một đống nguyên thạch trung phẩm tới trước mặt Lâm Phong.

- Đây là một vạn nguyên thạch trung phẩm, là của ngươi, ngươi tính đi.

Lão già nói với Lâm Phong. Hắn mỉm cười, một vạn nguyên thạch trung phẩm, nhiều hơn dự đoán của hắn nhiều.

Nhận lấy nguyên thạch, một quầng sáng lóe lên, số nguyên thạch này liền biến mất không thấy gì nữa. Cảnh này khiến lão già kinh ngạc liếc Lâm Phong một cái.

- Xem ra lão hủ hoa mắt rồi.

Lão ta nhìn chàm chằm mặt nạ màu bạc của Lâm Phong, lão cố ý mang nhiều nguyên thạch trung phẩm như vậy ra là để làm khó Lâm Phong, lại không ngờ Lâm Phong có được trữ vật thạch giới.

Trữ vật thạch giới không phải là thứ mà người bình thường có được, Lâm Phong không hề đơn giản.

Dưới lớp mặt nạ kia, Lâm Phong cười nhạt, không trả lời. Lão ta cũng không hỏi nhiều, mà chỉ vào Bá Đao bên cạnh rồi nói:

- Từ nay về sau y là người của ngươi, tùy ngươi xử trí.

Lúc này lão ta lại có phần tò mò, Bá Đao, võ tu có tu vi Linh Vũ cảnh tầng sáu, nắm giữ đao thế, không biết thực lực Lâm Phong thế nào, có thể hàng phục được tên nô lệ võ tu này không.

- Đi theo ta.

Lâm Phong liếc Bá Đao một cái, thản nhiên nói rồi lập tức bước ra ngoài.

Toàn bộ xiềng xích trên người Bá Đao đã được cởi ra, y mặt không chút thay đổi đi theo Lâm Phong.

Ra khỏi phòng đấu giá một lúc lâu sau, Lâm Phong mới dừng lại, quay người nhìn Bá Đao cũng dừng bước, sắc mặt lạnh lùng vô tình kia.

Khi nô lệ võ tu được cởi gông xiềng, không bị trói buộc, đương nhiên sẽ có ý nghĩ của mình chứ không hề thành thật như trước nữa, dù sao thì bọn họ vẫn là người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.