Em Là Của Anh

Chương 3




Mấy năm rồi mới ngủ ở nhà, nhìn căn phòng quen thuộc, nhất thời nàng có cảm giác mình không quen lắm.

Trên giá sách vẫn còn những tiểu thuyết tình cảm và truyện tranh trước đây nàng thích, trên tường vẫn có những bức ảnh ngôi sao mà nàng từng hâm mộ, cuốn album nhỏ trên bàn vẫn còn những bức ảnh cũ, có Gia Minh có Sa Sa, trong ngăn kéo là một tấm thiếp, các loại trang sức vũ, ống đựng bút xinh đẹp, bút lông, dây thun buộc tóc đủ màu, đĩa nhạc.

Trong đó còn có cả một cái hộp nhựa nhỏ, đựng rất nhiều thứ như bật lửa, đá, con dấu bằng gỗ, chuông nhỏ, xúc xắc.

Nói chung, đó là những đồ vật linh tinh, không phải là thứ quý giá gì cả.

Cứ cách vài ngày cha mẹ nàng lại tới dọn vệ sinh, không bụi, căn phòng sạch sẽ như lạnh lùng.

Chỉ có mấy thứ nhuốm màu thời gian, hoặc có lẽ tâm tình nàng nhuộm nó…

Nàng có thể nhớ lại xem vì sao lại có chúng, có lẽ ngày đó nàng thích, hiện giờ nhớ lại, cảm thấy sở thích ấy thật xa vời.

Mở đèn, kéo từng ngăn kéo, mở từng cái hộp, mở sách, ký ức của nàng vẫn như hình với bóng, nàng ngồi ở đây thôi cũng nhìn thấy 3 đứa nhóc đang đi tới đi lui, đùa nhau đuổi chạy.

Mùa hè bật quạt, nằm trên giường xem truyện tranh, tiểu thuyết, thỉnh thoảng lại đá nhau một cái, sau đó là hỗn chiến. Mùa đông thì ba người cùng nhau chơi tú-lơ-khơ, hát rồi ghi ấm lại, ba ngời ăn hạt dưa, có một cô bé nhu mì luôn kháng nghị chuyện hai người còn lại ăn hạt dưa toàn vứt vỏ trên giường...

Nàng ngồi trong căn phòng đó, trong phòng khách truyền tới thanh âm tivi và giọng nói của cha mẹ. Cái rương lớn nàng mang từ Viên trở về đặt ở một góc phòng, đêm hôm đó, ánh trăng chiếu vào, nàng không sao ngủ được.

Nhẹ nhàng đến phòng khách uống nước, phòng ngủ đột nhiên mở ra, mẹ nàng đi tới, đưa một tay lên môi, chỉ đồng hồ ý bảo là hai giờ sáng rồi:

"Vẫn chưa ngủ sao con?"

"Đại khái là do lệch múi giờ."

"Đã cao hơn mẹ rồi đấy."

"Lúc đi chẳng nhẽ con không cao hơn."

"Khi đó nhìn con chỉ trông như một cô bé thôi."

Linh Tĩnh cười cười, hai mẹ con ngồi xuống nói chuyện, mẹ nàng nhẹ giọng nói:

"Kể cho mẹ chuyện của con mấy năm nay ở Viên đi."

"Cũng không có gì đáng nói, luyện cầm, đọc sách, thỉnh thoảng đi ra ngoài dạo phố, đến sông Đa Nuýp ngắm cảnh, sáng sớm chạy bộ, luyện công."

Nàng cười rộ lên:

"Quyền pháp mà cha dạy con chưa từng bỏ tập."

"Không có chuyện gì đặc biệt hay sao?"

"Có, đó là con đi biểu diễn ở rạp hát, mỗi tuần ba ngày, bọn họ cho con độc tấu... Thực ra đó cũng chỉ là một rạp hát tư nhân, thường thì những người quen của quán hay tới. À, buổi tối con thường ngồi bên bờ sông đàn ghi ta, bày một cái hộp dưới đất, mọi người đi qua bỏ tiền vào đó. Sông Đa Nuýp rất đẹp..."

"Kiếm được nhiều không?"

"Không ít, đủ một bữa ăn ngon, bên đó người ta rất thích âm nhạc, thực ra giọng của con không được tốt, chỉ là bài hát hay mà thôi. Bài hát này... trước đây... Ách..."

Nàng ngừng lại một chút.

Những bài hát này là do Gia Minh viết, nàng sang bên kia vẫn hát nó...

"Hôm nay thầy Julian ở sân bay chiếu cố con nhiều như vậy, tại sao không mời người ta cùng về."

Thấy con gái không muốn nói tới vấn đề này, Đoàn Tĩnh Nhàn chuyển trọng tâm câu chuyện.

"Hôm nay thầy ấy có việc rồi, người của công tay biểu diễn đón, đã sắp xếp xong khách sạn. Hôm nay bận như vậy, chúng ta đón tiếp không được long trọng, khi nào chuẩn bị xong kiểu gì thầy ấy cũng tới."

"Còn dám nói sạo, nếu như con không nói trước trong điện thoại, thì bây giờ sao lại bận được. Trước đây con chẳng nói, thầy ấy có địa vị cao như vậy, lại giúp con rất nhiều chuyện, đối với con thực sự là quá tốt, ngày mai... Không, hôm nay mời người ta tới đây ăn cơm, cả nhà chúng ta phải cảm ơn thầy ấy mới được."

"Dạ được."

Hàn huyên thêm mười mấy phút, hai mẹ con đều cố gắng tránh đề tìa mẫn cảm này.

Sáng hôm nay, Linh Tĩnh đến đến khách sạn thấy thầy Julian và một người khác đang nói chuyện:

"Tối nay mời thầy tới nhà của em ăn cơm, cha mẹ em rất muốn cám ơn thầy mấy năm nay chiếu cố."

"Gặp một học sinh tốt mà thôi,... có phiền phức không?"

"Không đâu, quyết định như vậy đi, chiều nay em tới đón mọi người."

Julian cũng có quan hệ tốt với bên Trung Quốc, cho nên cũng tương đối bện.

Đợi cho Linh Tĩnh rời đi, Debby – người bạn tốt của Julian nói:

"Vẫn như cũ sao, nếu coi cậu là người thân thì tối qua đã mời rồi, cô gái đó luôn lơ đãng khiến cho người khác cảm giác được nàng đang cự tuyệt, điều này đã truyền khắp học viện rồi."

"Chẳng phải đó là một cá tính mê người sao?"

Julian cười rộ lên.

"Nam nhân bị coi thường..."

Debby lắc đầu, vỗ vỗ vai hắn:

"Cậu sẽ rất bận đó."

Sau khi rời khỏi khách sạn, Linh Tĩnh đứng trên đường ngẩn ngơ, không biết nên đi nơi nào.

Bốn năm qua đi, Giang Hải có rất nhiều thứ thay đổi, cũng có thể do mới về nước nên nàng cảm thấy xa lạ với người nơi này.

Nàng đi ven đường, mua một tờ báo để xem, nhưng mà toàn là những chuyện mà trước đây nàng không quan tâm.

Thực ra nơi muốn tới cũng có, nhưng khi bắt đầu thì nàng lại do dự, trong lòng hơi sợ, bốn năm rồi nàng không muốn tưởng tượng thêm nhiều kết quả, thậm chí nàng không muốn có gì thay đổi.

Nhưng tới lúc này, cái cảm giác được mất đột nhiên như sóng vỗ bờ lao tới, nàng đi vòng vòng, sau đó lên xe bus tới tổng bộ của Sa Trúc bang.

Cửa lớn đóng chặt, hoàn toàn không có ai. Mười giờ sáng, trời đã nắng gắt, Linh Tĩnh đứng nhấn chuông thật lâu, căn nhà lớn vẫn chẳng có động tĩnh gì. Nàng hạ hai vai, trong lòng có chút mất mác, lại có chút thảnh thơi.

"Cũng nên tới địa phương khác thôi..."

Nghĩ như vậy, nàng quay đầu trở lại, đi tới Học viện Thánh Tâm.

Tất cả vẫn như trước, hiện đang là thời gian nghỉ hè, cổng trường đóng kín, sân trường rất rộng. Cũng gần trưa, cho nên học sinh học thêm nối đuôi nhau ra khỏi cái cổng nhỏ, lao ầm ầm tới những cửa hàng nhỏ ở hai bên đường. Vốn học viện Thánh Tâm không dạy thêm, nhưng chắc là do bây giờ có nhiều áp lực thi cử nên cũng bắt đầu hoạt động này.

Dọc theo con đường quen thuộc, thấy cái chợ xuất hiện trước mắt, những cửa hàng ở hai ven đường trở nên ngăn náp hơn. Lúc này, trong chợ không còn nhiều người bán hàng rong, nàng đứng ở ven đường một lúc, cái chợ này cách nhà không xa, nàng mua một chút rau câu lạnh ở cửa hàng ven đường.

Căn phòng hơi nghiêng ở ven đường bây giờ đã được lắp thiết bị mới, quét vôi trắng, đi qua một cái góc đường nhỏ, con đường quen thuộc xuất hiện trước mặt, ven đường có một căn phòng chứa đầy tình bạn, xa xa có một quán game.

Ánh nắng mặt trời đã chiếu thẳng xuống, nàng đi tới, tới trước cửa hàng game thì dừng lại, nhìn khung cảnh trong phòng chơi, nàng nhớ lại rằng việc làm ăn của cửa hàng này không được tốt lắm.

Lúc này ông chủ cao gầy đang vùi đầu ăn cơm, thấy một cô gái xinh đẹp đứng ở cửa nhìn vào bên trong, làm cho mấy người chơi trong quán đều nhìn sang.

Linh Tĩnh đứng một lúc, xoay người tránh ra, giày cao gót nện xuống gạch lát đường chan chát. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Ở bên cạnh có một căn nhà mới, cầu thang lên lầu toàn rêu xanh, Linh Tĩnh đứng đó, hai mắt đỏ lên, nhớ tới một quãng thời gian tuổi thơ: thỏ trắng cô đơn, đông đi tây về, quần áo không mới, người không quen.

Đột nhiên nàng tới nơi đây, cảnh còn người mất, cảnh còn người mất...

"Cô có cần giúp gì không?"

Một thiếu niên tương đối đẹp trai đi từ trong quán game ra ngoài, có chút phất phơ hỏi thăm.

Linh Tĩnh nhìn hắn mấy giây, sau đó quay đầu đi lên lầu, thanh âm có chút khàn khàn.

"Tôi trở về nhà..."

"Cô ở nơi này? Trên đó làm gì có ai ở..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.