Em Là Của Anh, Bây Giờ Và Mãi Mãi

Chương 30




Không biết qua bao lâu, Liễu Nguyệt Phi mới tỉnh lại từ giấc ngủ thoải mái, sắc trời đã sẩm tối, nàng nhìn chung quanh tìm bóng dáng Hoa Khanh Trần.

Rất nhanh đã tìm được hắn đang ngồi trên bàn ngoài sảnh, chỉ thấy Hoa Khanh Trần đang rất chăm chú nhìn bản vẽ, xem ra đã vẽ lại xong rồi!

Liễu Nguyệt Phi cầm lấy quần áo bên giường sau đó tò mò nhìn qua gương đồng, quả nhiên bản đồ trên lưng đã sớm biến mất.

Mặc xong quần áo, nàng bước đến bên cạnh Hoa Khanh Trần cùng xem bản vẽ.

Hoa Khanh Trần không ngẩng đầu, trực tiếp ôm lấy Liễu Nguyệt Phi, giải thích cho nàng: “Trên bản đồ đã thể hiện ví trí địa lí của Nam Tề rất rõ ràng. Ở đây.” Nói xong dùng tay chỉ vào một chỗ trên bản đồ, sau đó lại chỉ sang một chỗ khác: “Nơi này là Bắc Sát, nơi này là Đông Ngô, Tây Lâm!”

Liễu Nguyệt Phi xem xét toàn bộ bản đồ, biểu hiện được tất cả vị trí cùng đặc điểm của các quốc gia, chả trách sao nước nào cũng muốn. Có được bản đồ này, muốn tấn công bất kì quốc gia nào cũng nắm chắc thắng lợi!

“Nàng thấy sao?” Hoa Khanh Trần nhìn vẻ hứng thú trên mặt Liễu Nguyệt Phi, không nhịn được hỏi.

Theo vị trí trên bản đồ thì Nam Tề là trung tâm của đại lục này. Đông Ngô cùng Nam Tề giáp nhau ở phía đông bắc. Bắc Sát hoàn toàn nằm ở phương bắc. Tây Lâm thì kéo dài từ hướng tây bắc đến tây nam.

Có thể nói Nam Tề hoàn toàn bị ba quốc gia kia bao xung quanh.

Chiến tướng Nam Tề tuy nhiều nhưng cũng không thể trấn thủ mỗi tấc ở biên giới, cho nên ở biên giới Nam Tề rất có khả năng xuất hiện quân địch. Nếu ba nước đồng loạt xuất binh, Nam Tề chắc chắn sẽ bị bao vây triệt để!

“Ta đề nghị phái tướng lãnh có kinh nghiệm phong phú đi phòng thủ địa phương họ quen thuộc! Chỗ giáp với Bắc Sát gần nhất là Kinh Châu, liền để Đông Phương Ngưng Tử đi trước!” Chỗ này lúc trước nàng đã đi qua, Đông Phương Ngưng Tử là lựa chọn tốt nhất!

“Đỗ gia quân vẫn luôn phòng thủ biên cảnh tây nam, hàng năm đều đối chiến với Tây Lâm, lần này đến Lâm Châu tất nhiên sẽ là người Đỗ gia!” Hoa Khanh Trần rất ăn ý tiếp lời Liễu Nguyệt Phi.

“Đông Ngô vẫn rất ít giao chiến với chúng ta, hơn nữa Đông Ngô ở gần khu kinh thành Bắc Sát, lại tiếp giáp với vùng hoang vắng của Tây Lâm, cho nên phải đề phòng Đông Ngô và Bắc Sát liên hợp với nhau, một bên bị tập kích, bên kia chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ, là nguy hại rất lớn đối với Nam Tề!” Liễu Nguyệt Phi chậm rãi phân tích bản đồ, cảm thấy Tây Lâm rất giống với vùng cao nguyên Tây Tạng của Trung Quốc. Địa phương như vậy, muốn triển khai kế hoạch chiến tranh, quân sự là rất khó khăn.

“Trừ bỏ Nam Tề, Đông Ngô là quốc gia lớn mạnh nhất, thế lực chắc chắn không thể coi thường!” Hoa Khanh Trần cũng nghĩ đến vấn đề này, không khỏi nhíu mày. “Chỗ Đông Ngô để Huyền Thiên mang Khanh tự quân đi đi!”

Liễu Nguyệt Phi gật đầu, không có ý kiến gì đối với an bày của Hoa Khanh Trần, nàng tiếp tục nhìn bản đồ phân tích: “Vừa rồi chỉ mới nói đến nơi phòng thủ chỗ giáp với ba nước, hiện tại chúng ta phải chú ý đến những chỗ bị bỏ qua!”

Núi cao hoàng đế xa, lúc trước chỉ cần chưa bị chiếm thì đều cho là không sao, dù sao không có bản đồ tỉ mỉ, bọn họ cũng không biết đến những vùng đó.

“Nơi này là hướng tây bắc, nơi giao nhau giữa Bắc Sát và Tây Lâm, tạo nên ngã ba Nam Tề, Bắc Sát, Tây Lâm, là nơi buôn bán rất sầm uất!”

Liễu Nguyệt Phi chỉ vào một chỗ trên bản đồ nói.

Hoa Khanh Trần nhìn lại, liền đáp: “Đó là Ngụy thành.”

Cho dù hiện tại các nước không có bản đồ cụ thể, nhưng mỗi Hoàng đế đều rất rõ những thành thị, vùng đất của nước mình. Ngụy thành phồn vinh vì là nơi tương giao giữa ba nước, không ngờ Nguyệt Nhi liếc mắt một cái đã nhìn ra!

Liễu Nguyệt Phi gật đầu tiếp tục nói “Nơi này phồn hoa, sẽ không có quốc gia nào xuất binh tấn công đến đây, vì làm vậy sẽ ảnh hưởng đến lợi ích kinh tế của họ. Nhưng đây cũng là nơi vàng thau lẫn lộn, trinh sát thăm dò của các nước rất dễ trà trộn vào!”

“Tất nhiên!” Hoa Khanh Trần cũng biết chuyện này, tò mò hỏi: “Nàng có cách gì?”

“Nếu đã loạn, thì quậy cho nó càng loạn là được rồi!”

Hoa Khanh Trần là một người thông minh, Liễu Nguyệt Phi vừa nói ra hắn đã hiểu!

“Chuyện này để Vô Ưu Môn đi làm đi!”

Đến lúc đó tin tức trong Ngụy thành sẽ vô cùng hỗn loạn, để bọn họ cũng không biết đường mà lần!

“Nơi này là cao nguyên!” Liễu Nguyệt Phi nhanh chóng nói đến chỗ tiếp theo “Như vậy hẳn là không có quân đội chính thức đóng quân, nhưng cũng có binh sĩ nhân dân thường trú, chỉ cần Hoàng đế Tây Lâm ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lập tức tiến công Nam Tề, mà nơi này ở Nam Tề vô cùng hoang vắng, một bóng người cũng không có chứ đừng nói binh sĩ, bọn họ sẽ tiến quân thần tốc thẳng đến Nam Châu, hơn nữa khi đó binh mã Nam Tề đều đã chia ra đến trấn thủ biên cương, tất nhiên sẽ thiếu người. Đến lúc đó Nam Châu bị chiếm, kinh thành ắt sẽ gặp nguy!”

Liễu Nguyệt Phi lúc nhìn đến đây không khỏi phát hoảng, này hoàn toàn chính là con đường hoàng kim cho Tây Lâm rồi! Cũng may Tây Lâm không có bản đồ, bằng không Nam Tề đã mất nước vào mấy trăm năm trước! Nhưng mối nguy hiểm như vậy, Liễu Nguyệt Phi không thể không đề phòng, giữ lại đúng là như ôm một quả bom hẹn giờ!

Nghe vậy, Hoa Khanh Trần nhìn về phía Liễu Nguyệt Phi chỉ. Đúng như lời nàng nói, chỗ đó địa hình từ cao xuống thấp, dễ thủ khó công, chỉ cần Tây Lâm xuất binh ở đây là sẽ âm thầm đến được Nam Châu. Trong mắt Hoa Khanh Trần lóe lên tia sáng, nói: “Nhưng hiện tại cũng không thể có hành động quá lớn ở khu phía nam!”

Liễu Nguyệt Phi vừa nghe liền quay đầu suy nghĩ. Một nơi vẫn luôn không được hai nước chú trọng đột nhiên có động tĩnh quân sự lớn, bên kia nhất định sẽ phái người đến dò xét. Chỉ cần Tây Lâm phát hiện ra lỗ hổng này, cho dù động tác của Nam Tề nhanh chóng như thế nào cũng không bằng bên kia điều kiện thuận lợi, như vậy Nam Châu sẽ gặp nguy hiểm!

“Đã không thể phái binh, vậy để Hoàng Nhi đến đặt vài thứ tốt ở đó đi!”

Ánh mắt Liễu Nguyệt Phi sáng lên, nơi đó địa hình dốc xuống, nàng chỉ cần đặt cạm bẫy cùng chôn thuốc nổ cũng đủ để diệt toàn quân!

Hoa Khanh Trần nhíu mày, sau đó cũng hiểu được lời Liễu Nguyệt Phi. Hắn gật đầu, nếu phải tiến hành trong âm thầm, vậy phải dùng đến vũ khí của Liễu Diệp sơn trang rồi.

“Đặt cạm bẫy ở toàn bộ những nơi không có quân đội đóng đi!” Hoa Khanh Trần suy nghĩ một chút rồi nói với Liễu Nguyệt Phi.

Liễu Nguyệt Phi kinh ngạc nhìn hắn, nhưng lập tức ý cười lại tràn ngập trong mắt “Sư phụ, chàng đúng là ác thật nha!”

Nếu tiến hành đúng như vậy, biên cương Nam Tề sẽ trở thành tường đồng vách sắt, sức chiến đấu hoàn toàn tăng lên gấp rưỡi!

“Làm được thì làm thôi, dù sao vũ khí của Liễu Diệp sơn trang sắp hết chỗ chứa rồi, cũng nên lấy ra dùng bớt!” Trong mắt Liễu Nguyệt Phi hiện lên một tia giảo hoạt, nàng nói: “Bất quá ta có một yêu cầu!”

Hoa Khanh Trần nhíu mày nhìn Liễu Nguyệt Phi, khóe miệng chậm rãi nâng lên, hắn hỏi: “Yêu cầu gì?”

“Ta muốn đi Bắc Sát!” Tình phụ tử của Lâm Sùng là điều ấm áp duy nhất ở Bắc Sát của nàng, nàng không muốn Lâm Sùng gặp chuyện gì!

Hoa Khanh Trần lại lập tức phản đối: “Không được, rất nguy hiểm!”

“Sư phụ, chàng biết suy nghĩ của ta!” Liễu Nguyệt Phi bất mãn kêu lên, chẳng lẽ sư phụ còn không hiểu nàng sao?

Hoa Khanh Trần tiếp tục lắc đầu “Không được! Trừ phi ta đi cùng!”

Cho dù Liễu Nguyệt Phi có bản sự lên trời đi nữa, hắn cũng không yên tâm!

Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, nhất thời giận sôi lên “Sư phụ, chàng phải ở lại đây chủ trì đại cục!”

Hoàng đế ngự giá thân chinh, kinh thành một không Hoàng đế, hai không quân đội, rất dễ bị quan thần đoạt quyền!

Hoa Khanh Trần hoàn toàn không thèm để ý đáp: “Vậy nàng liền ở lại đây với ta!”

Liễu Nguyệt Phi bất đắc dĩ ghé lên vai Hoa Khanh Trần làm nũng: “Sư phụ, Lâm Sùng đối ta tốt lắm a!”

Trong lòng Hoa Khanh Trần nhất thời dâng lên nỗi bất mãn. Chỉ ở Bắc Sát không tới một tháng đã bị lão nhân Lâm Sùng thâu tâm, hắn càng nghĩ càng giận phẫn, ngoại trừ bản thân mình, hắn không cho phép bất kì nam nhân nào trụ lại trong lòng nàng!

“Ta nói không cho là không cho. Ở lại trong cung!! Nếu nàng dám trốn đi thì cũng đừng trở về!”

Hoa Khanh Trần nói xong, liền xé toạc tấm bản đồ. Thứ này chỉ có hắn mới có thể nhìn, có thể thưởng thức! Những người khác ai cũng không cho phép. Cuối cùng hung hăng trừng mắt Liễu Nguyệt Phi, để lại cho nàng vẻ cảnh cáo mười phần, sau đó hắn liền phất tay áo rời đi!

Trong lòng Liễu Nguyệt Phi vô cùng khó chịu. Câu cuối cùng của sư phụ rõ ràng là uy hiếp nàng. Sư phụ biết năng lực của nàng, biết nếu nàng muốn trốn đi, ai cũng không ngăn cản được nên mới để lại một câu như vậy chặn đầu!

Liễu Nguyệt Phi bực bội! Sư phụ trứng thối, nói biến sắc mặt liền biến sắc mặt!

~

Lúc này trong Xuân Hoa cung, Quách Như Sương đang ngồi trên bàn trang điểm đánh phấn, sau lưng đang đứng một vị nam tử đồ đen, tất nhiên đây là ám vệ của nàng.

“Có động tĩnh gì?” Quách Như Sương nhàn nhạt hỏi, bình thường nếu không có chuyện gì quan trọng, ám vệ đều là ba ngày báo một lần, nhưng lần này mới qua một ngày, ám vệ đã tìm đến nàng, tất nhiên là đã có chuyện xảy ra.

Ám vệ có chút xấu hổ, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thuộc hạ, hình như bị phát hiện!”

(R: s chương trước mới nói câm điếc mà tèn, hay là ta lộn nhỡ ò.Ó).

Nghe vậy, Quách Như Sương buông cây lược trên tay xuống, ánh mắt đột nhiên chuyển sang nghiêm khắc nhìn về phía ám vệ nói: “Ngươi làm việc như thế nào vậy, cư nhiên để bị phát hiện?”

Nếu bị những người khác biết nàng đã ở trong cung còn mang theo ám vệ, hơn nữa còn là một nam nhân chắc chắn đại họa sẽ giáng xuống đầu nàng!

“Thuộc hạ cũng không chắc chắn, gần đây hay cảm giác có người âm thầm theo dõi thuộc hạ, nhưng lúc thuộc hạ tìm kiếm lại không có manh mối gì, có thể là võ công thủ pháp của đối phương đều cao hơn thuộc hạ rất nhiều, thuộc hạ tài không bằng người!” Ám vệ hổ thẹn nói, thân là người nấp trong tối mà lại bị người khác theo dõi, đúng là làm nhục tên gọi ám vệ này!

“Vậy ngươi còn đứng đây làm gì? Không mau cút cho bản cung!” Quách Như Sương đột nhiên đứng lên quát với ám vệ, hơn nữa còn lo lắng nhìn bốn phía.

Trong lòng ám vệ cảm thấy chịu nhục, nhưng ngại Quách Như Sương là chủ tử của mình nên cũng chỉ có thể nhịn xuống, phi thân từ cửa sổ ra ngoài.

Thấy ám vệ cuối cùng cũng biến mất, Quách Như Sương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tên ám vệ này thiếu chút đã hại chết nàng!

Nhưng là vừa thở ra, đột nhiên cửa lớn bị mở toang, Tô Mạn Nhi trên mặt mang nụ cười xán lạn bước đến.

Quách Như Sương nhất thời kinh hãi, cảnh giác nhìn Tô Mạn Nhi, nàng lớn tiếng hỏi: “Tô Quý nhân vì sao không gõ cửa đã tiến vào? Ở trong cung mọi người đều là Quý nhân, mà ngươi cũng không còn là tiểu thư tài trí hơn người con Tể tướng!”

Nghe vậy, tươi cười trên mặt Tô Mạn Nhi không những không tắt mà còn chói sáng hơn, Quách Như Sương thấy vậy toàn thân liền lâm vào sợ hãi.

Tô Mạn Nhi trực tiếp ngồi xuống ghế tựa trong phòng Quách Như Sương, cung nữ đứng sau lập tức bước lên châm trà cho nàng, một chút cũng không để ý đến Quách Như Sương.

Lửa giận của Quách Như Sương lúc này cũng bùng nổ, chỉ vào Tô Mạn Nhi mà mắng: “Tô Mạn Nhi, hiện tại ngươi và ta đều là Quý nhân, cẩn thận bản cung cáo ngươi với Hoàng hậu nương nương!”

Tô Mạn Nhi xì cười một tiếng, nói với Quách Như Sương: “Không phải lúc trước Hoàng hậu nương nương mới giáo huấn một tỉ muội dám tự xưng ‘bản cung’ sao? Một Quý nhân nho nhỏ, không được phong phi, cũng không phải người đứng đầu một cung, không có tư cách xưng bản cung! Cẩn thận bản Quý nhân cáo ngươi!”

Trên mặt Quách Như Sương thoáng chốc trắng bệch, thân phận địa vị đều bị Tô Mạn Nhi chê bai không đáng một đồng, nhưng lời Tô Mạn Nhi nói toàn bộ đều đúng, nàng cũng không thể làm trái lại với Hoàng hậu!

Đành hổn hển nói: “Tô Mạn Nhi, nửa đêm tới chơi, ngươi rốt cuộc muốn gì?”

Tô Mạn Nhi đột nhiên biến sắc, vỗ bàn đứng bật dậy, chỉ vào Quách Như Sương lớn tiếng quát: “Giỏi lắm Quách Quý nhân, dám hẹn hò với nam nhân trong cung, ngang nhiên không để Hoàng thượng vào mắt, ngươi phải bị tội gì?”

Quách Như Sương nhất thời như bị sét đánh, nhìn ám vệ bị trói lại trước mắt, sắc mặt nàng khó coi, vội vàng phủ nhận quan hệ: “Không, không phải! Tô Mạn Nhi, là ngươi vu khống!”

Nàng sẽ không thừa nhận! Tô Mạn Nhi cũng không phải bắt gian tại giường, nàng chắc chắn sẽ không thừa nhận!

Tô Mạn Nhi đột nhiên hừ lạnh nói: “Người này từ trong phòng Quách Quý nhân đi ra, chúng tỉ muội đều thấy rõ ràng a!”

Lời vừa dứt, phía sau đám người đột nhiên bước ra sáu vị Quý nhân, tất cả đều là bộ dáng vui sướng khi người gặp họa mà nhìn Quách Như Sương. Đối với bọn họ mà nói, đối thủ bớt đi một người liền đỡ một người!

Toàn thân Quách Như Sương không khỏi mềm nhũn, nàng lui về phía sau mấy bước, tựa vào thành giường, kinh hoảng nói: “Không phải, không phải, các ngươi nói xấu ta!”

Đột nhiên trong mắt nàng lóe lên, giận dữ hét lớn với ám vệ: “Ngươi nói a, ngươi nói a, ngươi nói với bọn họ, ngươi là kẻ trộm!”

Quách Như Sương bắn ánh mắt cảnh cáo về phía ám vệ, đặt hy vọng cuối cùng lên người gã, bức gã nói không biết nàng, thừa nhận mình là kẻ trộm.

Đáng tiếc, ám vệ đã sớm bị điểm huyệt đạo, không có cách nào mở miệng.

Hơn nữa Tô Mạn Nhi làm sao có thể buông tha cơ hội trừ khử Quách Như Sương như vậy?

“Quách Như Sương, ngươi nhận tội đi thôi, đã dám lén hẹn hò với nam nhân khác, vậy cứ chờ Hoàng hậu nương nương đến ném ngươi vào lãnh cung đi!”

Tô Mạn Nhi vội vàng kêu nha hoàn đi gọi Hoàng hậu đến, hôm nay nàng sẽ không bỏ qua cho Quách Như Sương!

Nhìn nha hoàn đi ngày một xa, hi vọng trong lòng Quách Như Sương cuối cùng cũng tắt ngóm, nhìn ánh mắt của ám vệ, tất nhiên nàng cũng biết hắn đã bị động tay động chân.

Trong tình huống này, Tô Mạn Nhi chắc chắn không để nàng tìm đường lui.

“Tô Mạn Nhi, hôm nay ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi!” Đột nhiên Quách Như Sương như phát điên bóp chặt cổ Tô Mạn Nhi. Chuyện hôm nay rõ ràng là Tô Mạn Nhi sắp đặt để giá họa cho nàng, tần phi hậu cung nếu lén lút với nam nhân sẽ bị biếm lãnh cung, nghiêm trọng hơn còn có thể liên lụy đến cả gia tộc!

Phụ thân đưa nàng vào cung là để nàng trợ giúp gia tộc, hiện tại lại thành như vậy. Dù sao cũng đã không còn mặt mũi về gặp phụ thân, nếu đã vậy không bằng kéo theo một cái đệm lưng!

Tô Mạn Nhi bị hành động bất ngờ của Quách Như Sương dọa phát hoảng, thật không ngờ Quách Như Sương lại chó cùng dứt giậu. Nhìn gương mặt dữ tợn của Quách Như Sương, Tô Mạn Nhi bị nghẹt thở đến đầu óc đã hơi mơ hồ sợ hãi đấm đá loạn xạ, nhưng làm sao cũng không thoát được. Nha hoàn bên cạnh đã gấp đến mức giậm chân, nhanh chóng chạy tới kéo Quách Như Sương ra, nhưng Quách Như Sương lúc này một lòng muốn chết sao có thể dễ dàng chịu thua như vậy?

Hai mắt đã dần mờ đi của Tô Mạn Nhi khi nhìn đến những kẻ đứng bên ngoài xem diễn thì trong lòng không khỏi dâng lên sợ hãi. Tất cả những người này đều có tâm cơ, khoanh tay đứng một bên xem diễn để rồi làm ngư ông đắc lợi!

Ngay lúc nàng sắp mất ý thức thì bỗng nhiên nghe được một tiếng rống giận dữ “Các ngươi đang làm cái gì?”

Trong mắt Tô Mạn Nhi lóe lên ánh hào quang vàng kim chói sáng, đồng thời một đôi đồng tử màu đen sâu không thấy đáy xuất hiện trước mặt nàng.

Quách Như Sương nhất thời bị một cỗ lực mạnh mẽ kéo ra, khi nhìn đến người đứng trước mắt thì liền bị dọa đến quỳ rạp trên đất.

Tô Mạn Nhi vừa thoát chết trong gang tấc ngã xuống một bên thở dốc, không ngừng ho khan. Lúc này, xung quanh cũng đồng thời vang lên giọng hô sợ hãi: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Đỏ mặt ngừng ho khan, nước mắt Tô Mạn Nhi lập tức rơi lã chã, mang bộ dạng sướt mướt mà tố khổ với Hoa Khanh Trần: “Hoàng thượng, nô tì thiếu chút đã chết dưới tay Quách Quý nhân, Hoàng thượng phải làm chủ cho nô tì a!”

Huyền Thiên từ sau lưng Quách Như Sương đi đến trước mặt Hoa Khanh Trần, vừa rồi lúc bọn họ đến thì tình huống đã vô cùng nguy cấp, nhờ hắn nhanh chóng kéo Quách Như Sương ra mới cứu được một mạng của Tô Mạn Nhi.

Đôi mắt sâu thẳm của Hoa Khanh Trần lóe lên, trong lòng lại cười lạnh. Vốn hắn chỉ đi ngang qua Xuân Hoa cung, trong đầu đang suy nghĩ xem nên dùng cách gì để đuổi đám nữ nhân này đi, bây giờ cũng không cần phải động não nữa.

Hoa Khanh Trần đảo mắt nhìn nam tử bị trói chặt ở một góc, một Quý nhân thấy vậy liền vội vàng nói: “Hoàng thượng, Quách Quý nhân hôm nay lén lút hẹn gặp nam nhân, bị chúng nô tì bắt tại trận!”

Vừa nghe vậy, Hoa Khanh Trần cũng hiểu được đầu đuôi mọi chuyện, nam tử này một thân đồ đen, rõ ràng là ám vệ, xem ra Quách Như Sương là bị người hãm hại! Bất quá mang theo ám vệ vào cung đúng là có tội!

Nhìn chằm chằm thân hình phát run của Quách Như Sương, hắn lạnh giọng mở miệng nói: “Quách Quý nhân không biết nhục nhã, lén gặp nam nhân, người đâu, lập tức trục xuất khỏi cung, đưa đến Vân Am xuất gia làm ni!”

Hoa Khanh Trần lạnh giọng nói không chút lưu tình.

Quách Như Sương ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt trống rỗng không ánh sáng. Cứ như vậy mà định tội nàng? Xuất gia làm ni? Này không phải còn khổ sở hơn trực tiếp giết nàng hay sao?

Sắc mặt Tô Mạn Nhi đã trở lại bình thường, nàng chậm rãi nhếch lên một nụ cười, đắc ý nhìn về phía Quách Như Sương, tuyên cáo người thắng là nàng!

Hoa Khanh Trần lại đột nhiên nói với Tô Mạn Nhi: “Tô Quý nhân không có tu dưỡng, công nhiên gây sự trong hậu cung, phẩm hạnh đạo đức kém xa cung phi, truyền ý chỉ của trẫm, huỷ bỏ danh hiệu Quý nhân của Tô Mạn Nhi, trước ngày mai phải rời cung, vĩnh viễn không được bước vào cung nửa bước!”

Tô Mạn Nhi không thể tin nhìn Hoa Khanh Trần, cố ý bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, nức nở nói: “Hoàng thượng, nô tì bị oan uổng a, là Quách Như Sương muốn giết chết nô tì a!”

Quách Như Sương đang quỳ gối một bên đột nhiên cười ha hả, châm chọc nói với Tô Mạn Nhi: “Hoàng thượng thánh minh a! Trong số mọi người thì Tô Mạn Nhi ngươi thích gây chuyện nhất, lúc nào cũng ra vẻ tài trí hơn người, hiện tại tốt lắm, ngươi cũng giống như ta thôi! Ha ha!”

Tô Mạn Nhi lúc này dù đang khóc điên cuồng không ngừng nhưng cũng không thể chịu được châm chọc của Quách Như Sương, nàng tức giận quát “Quách Như Sương, ngươi hiện tại là một ni cô, tự ngẫm lại bản thân đi!”

Quách Như Sương vốn sắc mặt đã tốt lên một chút, nghe xong những lời này lại hoảng sợ nhìn mái tóc của mình. Nếu không có tóc, nàng còn khác gì quỷ chứ?

“Hoàng thượng, Hoàng thượng người tha cho dân nữ đi. Hoàng thượng!” Quách Như Sương cũng không còn bộ dáng cao ngạo như trước, thê thảm cầu xin Hoa Khanh Trần.

Tô Mạn Nhi thấy vậy cũng mang gương mặt khóc tang khẩn cầu: “Hoàng thượng, Mạn Nhi sai rồi, Mạn Nhi nhất định sẽ học tập để giống Hoàng hậu nương nương, xin Hoàng thượng cho Mạn Nhi một cơ hội đi!”

Hoa Khanh Trần nhíu mày nhìn hai người, trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, hắn nói với Huyền Thiên: “Mang ra ngoài, trẫm không muốn nhìn đến bọn họ!”

Huyền Thiên lập tức sai người thực hiện, chỉ trong nháy mắt, Tô Mạn Nhi cùng Quách Như Sương đã bị mang đi.

Còn lại một đám người hoảng sợ, không dám hé răng, sợ bị liên lụy.

Nhưng Hoa Khanh Trần sao có thể buông tha dễ dàng như vậy? Hắn vốn là đến để đuổi bọn họ đi!

“Sáu người các ngươi, hôm nay cũng rời khỏi cung đi!”

Sáu người lập tức kinh hãi, không hiểu hỏi lại: “Hoàng thượng, chúng nô tì làm sai cái gì?”

“Thấy chết không cứu!” Không đợi Hoa Khanh Trần mở miệng, Huyền Thiên đã trực tiếp phun ra một lí do. Hoa Khanh Trần nghe vậy, khóe miệng liền run rẩy một chút nhưng cũng không giải thích gì mà xoay người rời đi, mặc kệ tiếng khóc phía sau kinh hoàng cỡ nào, toàn bộ mọi chuyện giao cho Huyền Thiên xử lí, trong cung cuối cùng cũng khôi phục an tĩnh!

~

Trong Phượng Huyên cung, Liễu Nguyệt Phi tay cầm một bông hoa cúc, vừa ngắt vừa lẩm bẩm: “Đi, không đi, đi, không đi, đi…… Không đi, đi!”

Ngắt xong một cánh cuối cùng, nàng liền đếm tới đi! Ý tứ chính là đến Bắc Sát, đi gặp Lâm Sùng!

“Thanh Nhi, thu thập hành lí cho ta!” Liễu Nguyệt Phi nhanh chóng hạ quyết định, đứng bật dậy nói với Thanh Nhi.

Thanh Nhi nhíu mày: “Nhưng Hoàng thượng không cho phép thiếu chủ đi a!”

“Đó là bởi vì sư phụ sợ ta gặp nguy hiểm, kỳ thực bằng khả năng của ta thì sẽ có chuyện gì chứ?”

Liễu Nguyệt Phi không chút để ý nói, thấy Thanh Nhi vẫn đứng im liền tự mình chuẩn bị.

Thanh Nhi thấy vậy vội vàng bước lên cầm lấy mấy món trong tay Liễu Nguyệt Phi, bắt đầu chuẩn bị cho nàng, nhưng miệng vẫn bất an nói: “Hoàng thượng không phải đã nói thiếu chủ nếu đi thì cũng không cần trở lại sao?”

Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, trực tiếp gõ lên trán Thanh Nhi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy mà em cũng tin, sư phụ không thể nào không cần ta a!”

Đến lúc đó trở về làm nũng với sư phụ là được rồi!

“Thiếu chủ cô thật sự muốn đi sao? Em đi cùng cô.” Thanh Nhi nhíu mày, trong lòng vẫn bất an, mệnh lệnh của môn chủ, nàng chưa bao giờ dám cãi lại!

“Đừng, ta đã để Hoàng Nhi lại, cũng sẽ không mang em đi!” Nói đùa, dù lượn* cỡ nhỏ của nàng chỉ đủ chỗ cho một người a!

(R: trong cv là máy bay, mà ta nghĩ dù lượn coi bộ hợp lí hơn).

“Thiếu chủ, Đại Điểu kia của cô vẫn là không an toàn a!” Hoàng Nhi tất nhiên cũng biết nguyên nhân thiếu chủ không cho nàng đi, đó là một cái gọi là Đại Điểu gì đó, thiếu chủ nói là có thể bay trên trời, nhưng thiếu chủ cũng thử hơn mười năm rồi mà vẫn không ổn định a!

“Yên tâm, đến lúc nó bắt đầu rơi xuống ta sẽ dùng khinh công!” Chỗ này xa Bắc Sát như vậy, tất nhiên phải dùng đến nó mới nhanh được a!

“Thiếu chủ, em vẫn thấy cô không nên đi a!” Trong lòng Hoàng Nhi vẫn bất an, không hiểu vì sao, chỉ là nàng cảm thấy nếu thiếu chủ cứ đi như vậy, môn chủ chắc chắn sẽ tức giận a!

“Đi, hiện tại liền đi!” Liễu Nguyệt Phi cầm cầm lấy túi đồ trên tay Hoàng Nhi, không biết từ lúc nào mà nàng đã thay một bộ nam trang, lắc mình một cái đã biến mất!

“Thiếu chủ……” Thanh Nhi đau đầu nhìn cửa sổ bị mở ra, trong lòng lo lắng không biết nên nói với môn chủ như thế nào?

~

Không lâu sao, Hoa Khanh Trần đúng là đến đây, nhìn cửa lớn Phượng Huyên cung vắng lặng, trong lòng hắn nổi lên một cỗ cảm giác khác thường, liền bước nhanh hơn tiến vào trong.

Huyền Thiên đi theo phía sau cũng cảm giác được không khí không đúng, kiên trì theo bước Hoa Khanh Trần.

Thanh Nhi vừa thấy Hoa Khanh Trần đến liền quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Hoàng thượng!”

“Nguyệt Nhi đâu?” Hoa Khanh Trần lạnh giọng hỏi, ánh mắt nhìn bao quát bốn phía, tìm kiếm thân ảnh nàng.

Thanh Nhi ấp a ấp úng, không biết là nên bẩm báo chi tiết hay nên giúp thiếu chủ che giấu.

Nhưng Hoa Khanh Trần đột nhiên phóng tới cái nhìn băng giá khiến toàn thân Thanh Nhi lạnh run, nàng lập tức nói: “Thiếu chủ đã đến Bắc Sát!”

Lời vừa dứt liền nghe đến một tiếng vang lớn, cái ghế gần Hoa Khanh Trần nhất đã bị hắn dùng nội lực đánh nát, Thanh Nhi không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

“Huyền Thiên, lập tức phái người đi bắt trở lại cho trẫm!”

“Dạ!”

Huyền Thiên nghe vậy, lập tức nhấc chân bước đi, lại nghe Thanh Nhi nói: “Thiếu chủ là dùng Đại Điểu mà đi, lúc này chắc đã đi được hơn trăm dặm!”

Hơi thở lạnh như băng của Hoa Khanh Trần lại càng dày đặc, đây vẫn là lần đầu tiên Thanh Nhi thấy hắn phát hỏa lớn như vậy, nàng không khỏi kêu khổ thấu trời.

Nhưng than thở cũng vô dụng, chỉ thấy Hoa Khanh Trần lạnh giọng hạ lệnh: “Quỷ Quái, tự mình đi lĩnh hai mươi đại bản!”

Nói xong liền quay lại phân phó với Huyền Thiên: “Đi gọi Cực Thiên, Diệt Thiên, còn có Đông Phương Ngưng Tử đến cho trẫm!”

Sau đó vung tay lên một cái, nhất thời Phượng Huyên cung trở thành một nơi vô cùng bừa bãi, chỉ còn Thanh Nhi đang ôm mặt khổ qua.

~

Trong ngự thư phòng, áp khí giảm mạnh, bốn người ở đây, ngoại trừ Huyền Thiên ra thì không ai biết vẻ mặt tức giận của Hoa Khanh Trần là vì sao, tất cả đều không dám thở mạnh mà đợi hắn mở miệng.

Qua nửa ngày, Hoa Khanh Trần xem xong tư liệu trong tay mới ngẩng đầu nói với Đông Phương Ngưng Tử: “Ngươi đi Bắc Sát, dẫn theo hai mươi vạn đại quân, trưa mai xuất phát!”

Đông Phương Ngưng Tử không ngờ câu đầu tiên Hoa Khanh Trần nói là nói với hắn, không nghĩ nhiều liền đáp: “Dạ!”

Hoa Khanh Trần tiếp tục nói với Diệt Thiên: “Ngươi đi Đông Ngô, cũng dẫn theo hai mươi vạn đại quân, trưa mai xuất phát!”

Hoa Khanh Trần nói những lời này vô cùng lạnh nhạt, tựa như nói trưa nay sẽ ăn cá, không có cảm xúc gì. Diệt Thiên lại biết môn chủ như vậy chính là không thể chọc nhất, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt đáp: “Dạ!”

“Ngươi phải luôn chú ý động tĩnh Bắc Sát, nếu phát hiện chỗ nào không thích hợp liền chuyển hướng sang Bắc Sát mà trợ giúp Đông Phương!”

“Dạ!”

“Cực Thiên, ngươi truyền chỉ xuống lệnh cho Đỗ gia quân trưa mai dẫn theo mươi vạn đại quân đến Tây Lâm. Hơn nữa chiêu cáo thiên hạ, trẫm cưới Công chúa Tây Lâm, phong cho thân phận Quý phi Tây cung, địa vị cùng bổng lộc không khác Hoàng hậu!”

Hoa Khanh Trần vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà nói, nhưng mọi người lại bị dọa cả kinh, Cực Thiên không hiểu hỏi: “Hoàng thượng, ngài không phải đã đáp ứng thiếu chủ……”

“Kích động như vậy làm gì, trẫm còn chưa nói xong đâu!” Hoa Khanh Trần nhìn lướt qua Cực Thiên, ánh mắt phát ra vẻ cảnh cáo.

Cực Thiên tự biết mình phản ứng quá lớn, không khỏi cúi đầu đợi Hoa Khanh Trần nói tiếp.

“Tây Lâm man nhân nhiều, cứng đối cứng tất nhiên sẽ chịu thiệt, làm vậy có thể ngăn chăn Tây Lâm xuất binh. Huyền Thiên ngươi tự mình đến Tây Lâm lo chuyện cưới Công chúa! Ngày mai Đỗ Tướng quân sẽ xuất phát, đi qua núi Ngô Việt thẳng đến kinh thành Tây Lâm!”

Hoa Khanh Trần nói xong nhàn nhã nhấp một ngụm trà, mọi người lại vô cùng kinh ngạc, làm vậy đúng là có thể giải quyết bên Tây Lâm, dồn toàn bộ binh lực vào Đông Ngô cùng Bắc Sát!

“Hoàng thượng, ngày mai xuất phát có thể đến kịp sao?” Đông Phương Ngưng Tử không hiểu vì sao Hoa Khanh Trần lại chọn cách này?

Hoa Khanh Trần nghe vậy thì lạnh lùng nói: “Nghe trẫm an bày là được!”

Hắn sẽ không để thế nhân biết hắn đã có được bản đồ, càng sẽ không để thế nhân nhìn đến bảo bối của hắn!

Bất quá vừa nghĩ đến tiểu nha đầu Nguyệt Nhi kia cư nhiên dám chạy đi, trong lòng lại không nhịn được mà tức giận. Đã công nhiên phản kháng hắn, vậy cũng nên ăn chút đau khổ!

“Huyền Thiên, ngươi mang Công chúa Tây Lâm về cho trẫm!”

Huyền Thiên ngẩng đầu không hiểu nhìn Hoa Khanh Trần, nhưng cũng không nhìn ra được điều gì từ vẻ mặt hắn, lần này thiếu chủ chọc giận môn chủ thật rồi.

Môn chủ chưa bao giờ để thiếu chủ bước vào chỗ nguy hiểm, nhưng chỗ càng nguy hiểm, thiếu chủ lại càng muốn đi!

“Cực Thiên, ngươi gọi Ngọc Diện đến, để Ngọc Diện dịch dung thay thế trẫm thời gian này, trẫm muốn đích thân đi Bắc Sát!”

“Hoàng thượng……” Vừa nói xong, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Hoàng đế ngự giá thân chinh, đây là chuyện lớn a. Lúc trước Hoa Khanh Trần còn là Vương gia thì không sao, nhưng hiện tại hắn là Hoàng đế một quốc gia a!

“Không cần nói, ý trẫm đã quyết!” Hoa Khanh Trần trực tiếp ngắt lời bốn người. Hắn muốn đích thân đi túm Liễu Nguyệt Phi về, muốn nhìn xem nàng có thể chạy bao xa!

“Ngày mai đại quân xuất phát, trẫm sẽ dẫn Khanh tự quân đi theo đường núi Lang Nha, che giấu hành tung. Cực Thiên ngươi đi theo trẫm!”

“Dạ!”

“Hiện tại đã nói xong toàn bộ phương án, giờ các ngươi lui xuống chuẩn bị đi!”

~

Trưa hôm sau, bốn mươi vạn đại quân phân công nhau đến Bắc Sát cùng Đông Ngô, Huyền Thiên đảm nhiệm vai trò sứ giả đến Tây Lâm. Tin tức này nhanh chóng truyền đi, hơn nữa chuyện Hoa Khanh Trần lấy lễ Hoàng hậu cưới Công chúa Tây Lâm làm Quý phi cũng được lan truyền khiến nhân sĩ khắp nơi kinh ngạc vô cùng, tin tức tứ quốc muốn đại chiến cũng được phát ra khiến mọi người hoang mang. Quan viên Nam Tề đều phải cảm thán năng lực ứng biến của Hoa Khanh Trần, cũng thương cho tân Hậu mới vào cung, Hoàng thượng vừa đáp ứng sẽ không có người thứ hai, lúc này đã cưới Công chúa một nước, hơn nữa còn là ngang hàng với Hoàng hậu, quả nhiên đế vương vô tình. Chuyện này cũng khiến những nữ tử muốn vào cung hưng phấn hẳn lên vì lời hứa không có người khác của Hoàng thượng đã bị phá vỡ!

Đông Phương Ngưng Tử đang trên đường đến Bắc Sát, toàn thân tỏa ra sát khí. Mộc Khinh còn chưa tìm thấy, hiện tại lại thêm chuyện này, hắn vô cùng đau đầu.

“Tuổi còn trẻ cũng đừng nhíu mày, sẽ mau già!” Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nữ.

Đông Phương Ngưng Tử lập tức quay đầu nhìn lại, kinh ngạc phát hiện Đỗ Chân Chân cư nhiên đứng trong đội ngũ!

“Sao nàng lại tới đây?” Vừa rồi còn cho rằng là nữ tử nào gan lớn dám lẫn vào quân doanh, nhưng vừa thấy là vị hôn thê của mình, cũng là nữ tử đặc biệt có thể vào quân doanh, đột nhiên Đông Phương Ngưng Tử cảm thấy khó chịu!

“Ta là hôn thê của huynh, đương nhiên phải theo huynh tới a!” Nàng là Đỗ gia quân, tất nhiên có thể lên chiến trường, nếu chưa gả như lúc trước hẳn là sẽ trà trộn vào Đỗ gia quân đến Tây Lâm, nhưng hiện tại nàng là Đông Phương Phu nhân tương lai, tất nhiên sẽ đi theo Đông Phương Ngưng Tử đến Bắc Sát!

Nhất thời, Đông Phương Ngưng Tử nhăn mặt, cũng không có nhiều lời, trong lòng bất mãn mãnh liệt với màn chỉ hôn của Hoa Khanh Trần.

~

Năm ngày sau, Liễu Nguyệt Phi nửa chạy nửa bay đến Bắc Sát, vì tránh né những cơ sở ngầm của Vô Ưu Môn, nàng hóa trang thành bà lão khất cái, ăn xin trên đường đến Bắc Sát, đáng thương vô cùng.

(R: ù, bà lão ăn xin phi dù lượn =))).

Lúc này trong hoàng cung Bắc Sát, Lâm Bình Chi ngồi trên long ỷ hương thụ cung nữ xoa bóp, nhìn người bên cạnh mà cười nói: “Thái tử, ngươi xem Hoa Khanh Trần đột nhiên lựa chọn hòa thân với Công chúa Tây Lâm có phải là chó cùng dứt giậu hay không? Ha ha ha!”

Bên cạnh, một nam tử toàn thân đỏ rực như hoa nở rộ ngày xuân, tóc như thác, mi như vẽ, còn xinh đẹp hơn nữ tử, người này đúng là Thái tử Đông Ngô Điệp Phá Thiên.

Chỉ thấy hắn khẽ xoay chén rượu trong tay, khinh thường nhìn bộ dáng lỗ mãng của Lâm Bình Chi, cười khẩy: “Hoa Khanh Trần người ta là co được dãn được, tập trung binh lực để đối phó chúng ta!”

Nói xong liền uống cạn chung rượu. Hoa Khanh Trần là môn chủ Vô Ưu Môn, chuyện này người trong thiên hạ đều không biết, nhưng hắn lại rất rõ ràng!

Thiên hạ đều nghĩ hắn có ý định với bảo bối của Liễu Diệp sơn trang, nhưng nguyên nhân thật sự cũng chỉ có hắn mới biết!

Bị Điệp Phá Thiên châm chọc như thế, Lâm Bình Chi tuy rằng trong lòng không thoải mái nhưng trên mặt vẫn tươi cười, dù sao hắn còn muốn dựa vào thế lực của Điệp Phá Thiên.

“Lão nhân cùng đứa nhỏ kia đã bị ta giam lại, hiện tại toàn bộ Bắc Sát đều bị ta khống chế, cho dù Hoa Khanh Trần hắn tự mình đến cũng không cách nào chống lại binh lực hai nước chúng ta, ha ha ha!” Lâm Bình Chi kiêu ngạo cười.

Điệp Phá Thiên dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn Lâm Bình Chi, không khỏi hừ lạnh. Nam Tề bên kia chắc chắn đã đoán trước được Tây Lâm năm nay sẽ xuất binh để chiếm vật phẩm dùng qua mùa đông, mà Đông Ngô cũng chỉ là ngụy trang để dụ binh lực Nam Tề, toàn bộ binh mã hiện tại đều tập trung ở Bắc Sát. Nghe nói mang binh lần này là đại tướng quân thuộc hạ số một của Hoa Khanh Trần, Đông Phương Ngưng Tử! Bất quá Điệp Phá Thiên lại hy vọng Hoa Khanh Trần có thể tự mình đến đây, ngẫm lại đã bao lâu rồi y chưa thấy hắn?

“Mộc Khinh là một công cụ tốt, đến lúc đó phải lấy ra lợi dụng!” Điệp Phá Thiên liếc mắt nhìn Vũ Ảnh đứng sau Lâm Bình Chi.

Lâm Bình Chi vừa lòng nhìn Vũ Ảnh, đúng là một thuộc hạ tốt!

Liễu Nguyệt Phi tránh trong góc tối nghe bên trong nói chuyện, thì ra Lâm Bình Chi đã tìm được núi dựa, hơn nữa Mộc Khinh thực sự ở trong tay hắn, còn có Lâm Sùng cũng Thập Thất!

Bất quá không biết vì sao giọng của người được Lâm Bình Chi gọi là Thái tử trong kia lại nghe quen quen?

Nhưng ngẫm nửa ngày cũng không nhớ ra. Quên đi, hiện tại đi cứu bọn Mộc Khinh trước! Liễu Nguyệt Phi lắc mình một cái, rời đi.

~

Hoàng cung Bắc Sát, Liễu Nguyệt Phi cũng không xa lạ với nơi này, nhưng Lâm Bình Chi đã giam giữ bọn họ ở đâu đây?

Vốn cho rằng Lâm Sùng vì cái chết của Lâm Tường Vi mà xuất binh, bởi vì lúc trước Lâm Sùng có nói cho dù mất nước cũng muốn bảo hộ cho địa vị của nàng ở Nam Tề.

Cho nên Lâm Sùng vì Lâm Tường Vi mà xuất binh là hoàn toàn có khả năng!

Hiện tại nghe được lời Lâm Bình Chi, tảng đá treo trong lòng nàng cũng hạ xuống. Chỉ cần không phải Lâm Sùng xuất binh, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn!

Trong bóng đêm, Liễu Nguyệt Phi không ngừng bay lòng vòng.

~

Bên này Hoa Khanh Trần chạy suốt đêm, toàn bộ đều dùng phương tiện di chuyển của Liễu Diệp sơn trang. Hoa Khanh Trần ngồi xe ngựa Liễu Nguyệt Phi thiết kế vào đến Bắc Sát, hiện tại đang giả làm một thương nhân ở lại khách điếm.

“Môn chủ, đây là phương án bố trí của Bắc Sát” Cực Thiên lấy một cuộn giấy từ chân chim bồ câu, vừa nhìn đến nội dung bên trong liền đưa cho Hoa Khanh Trần.

Hoa Khanh Trần tiếp nhận nhìn lướt qua, sau đó hỏi: “Thiếu chủ đâu?”

Da đầu Cực Thiên run lên, môn chủ để ý nhất chính là thiếu chủ, nhưng tổ theo dõi này của Vô Ưu Môn là một tay thiếu chủ đào tạo, trình độ theo dõi cùng lẩn trốn hoàn toàn không phải đối thủ của thiếu chủ, hắn ha ha nói: “Hẳn là ở Bắc Sát thôi!”

Nghe vậy, Hoa Khanh Trần nhắm mắt lại, tất nhiên hắn cũng biết khả năng của Liễu Nguyệt Phi, bất quá hồ ly giảo hoạt như thế nào cũng trốn không thoát khỏi bàn tay hắn!

“Chú ý giám thị hoàng cung Bắc Sát chặt chẽ! Các ngươi không phả đối thủ của nàng, liền ôm cây đợi thỏ đi!”

Nguyệt Nhi là tới tìm Lâm Sùng, tất nhiên sẽ đến hoàng cung Bắc Sát, ôm cây đợi thỏ là cách tốt nhất!

Khóe miệng Cực Thiên khẽ run, môn chủ cư nhiên hình dung thiếu chủ thành thỏ, con thỏ dễ thương như vậy tuyệt không phù hợp với hình tượng của thiếu chủ a! Nhưng nghĩ thì nghĩ, ngoài miệng hắn vẫn trả lời: “Dạ”

“Bên phía Đông Ngô có tin tức gì không?” Biên giới Đông Ngô với Nam Tề gần hơn Bắc Sát rất nhiều, cho nên Diệt Thiên chắc chắn sẽ tới Đông Ngô trước Đông Phương Ngưng Tử.

“Trước mắt còn chưa có gì, sợ là Đông Ngô đang ngụy trang!” Cực Thiên không chắc chắn đáp, lần này Đông Ngô xuất binh vô cùng quỷ dị.

“Bảo Diệt Thiên chủ động xuất binh, tốc chiến tốc thắng!” Vô luận thật giả, đã muốn đánh thì hắn sẽ đánh một trận thống khoái!

Cực Thiên lập tức đi truyền lệnh. Chủ động xuất binh, tốc chiến tốc thắng đúng là phong cách của bọn họ!

Hoa Khanh Trần đưa mắt nhìn bẩu trời ngoài cửa. Nguyệt Nhi, nàng tốt nhất trốn xa một chút, đừng để ta bắt được!

Lúc này Liễu Nguyệt Phi đang bay dưới trời đêm không khỏi rùng mình một cái, toàn thân đột nhiên nổi da gà, nàng cẩn thận nhìn bốn phía, phát hiện không có gì khác thường, vậy cảm giác quái dị vừa rồi là từ đâu đến?

Nuốt một ngụm nước bọt, nàng chậm rãi dừng lại, chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nhưng vừa đặt mông ngồi xuống liền nghe phía trước có tiếng chân, nàng lập tức trốn lên cây!

“Cô nói xem Thái tử lần này trở về có phải là muốn soán vị hay không?” Hai cung nữ tay mang giỏ cơm xuất hiện, một người trong đó mở miệng nói.

“Hoàng thượng cũng đã bị giam lỏng, này không phải đã quá rõ rồi sao!” Cung nữ kia cũng lên tiếng.

“Mọi chuyện sắp thay đổi hoàn toàn, cô nói chúng ta có gặp nguy hiểm gì không a?”

“Suỵt, đừng nói nữa!” Đột nhiên phía trước xuất hiện một đội người, cung nữ kia lập tức nhắc nhở.

Hai người nhanh chóng ngậm miệng, tránh đường cho nhóm người đi tới, đó là nhóm binh lính tuần tra ban đêm.

Người đi đầu thấy hai cung nữ thì cười hỏi: “Giờ này còn đi đưa cơm sao?”

“Đúng vậy, Hoàng thượng đột nhiên phát bệnh, Thái tử phân phó chúng ta đưa thuốc đến!”

Nói xong, cung nữ giở khăn che lên, trong giỏ đúng là có chén thuốc.

“Nếu là mệnh lệnh của Thái tử thì đi nhanh đi!” Người đi đầu nói một câu xong cũng xoay người rời đi.

Hai cung nữ đi về hướng ngược lại, đêm đen cũng khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có. Đột nhiên trên tán cây khẽ rung một cái, Liễu Nguyệt Phi đã phi thân đuổi theo hai cung nữ kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.