Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 85: Ngoại Truyện : 3 Năm Sau [ Dài ]




Trên bầu trời xuất hiện tiếng nổ kinh thiên động địa, mây đen ngưng tụ, một đạo lôi đình màu tím hàng lâm, tốc độ của lôi đình rất nhanh, ngay cả Bạch Tiểu Thuần cũng không kịp trở tay

- Đây là kiếp lôi? Tại sao có kiếp lôi?

Lúc này thiên lôi xuyên qua vách núi đánh thẳng vào đỉnh đầu Bạch Hạo, Bạch Tiểu Thuần vội vàng nâng tay phải và vận chuyển tu vi ngăn cản.

Tiếng nổ vang lên, Bạch Tiểu Thuần phun máu tươi, thân thể bay ngược ra sau và va chạm mạnh với vách đá, hắn không quan tâm tới thương thế, lúc này ngẩng đầu nhìn đạo thiên lôi kia, tuy bị mình ngăn cản hơn phân nửa uy lực nhưng vẫn có một bộ phận đánh trúng hồn Bạch Hạo, Bạch Hạo mở mắt ra, toàn thân run rẩy không thôi, đột nhiên từng khe hở xuất hiện, dường như sắp chia năm xẻ bảy và biến mất.

- Bạch Hạo!

Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, hắn nâng tay phải bóp nát hạt sen cuối cùng và vẫy lên hồn Bạch Hạo, hắn lại rống to, hồn Bạch Hạo mờ mịt và thống khổ, dần dần thần thái thanh minh xuất hiện, hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, nhìn hạt sen bay tới và vô ý thức mỏ to miệng hấp mạnh, sau đó bột của hạt sen lan ra khắp hồn Bạch Hạo.

Hạt sen hóa thành hào quang nhu hòa bao phủ toàn thân Bạch Hạo, hắn nhắm mắt lại, thân thể run rẩy, những khe hở kia khép lại nhanh chóng mây đen trên bầu trời còn muốn ngưng tụ, nhưng không biết tại sao lại biến mất.

Rất lâu sau đó, lúc hồn Bạch Hạo bình tĩnh trỏ lại, trên người không còn khe hở, hắn lại mở mắt nhìn người trước mặt mình, nhìn thấy gương mặt ân cần nhìn hắn, mà thân ảnh này lại là... Chính mình.

Ánh mắt ân cần như thế, dùng trí tuệ của hắn, hắn biết trên đời chỉ có một mình mẫu thân nhìn hắn như thế, trừ mẫu thân ra, cả đời này hắn chưa từng nhìn thấy người thứ hai nhìn mình như vậy.

- Ngươi là..

Bạch Hạo lên tiếng.

- Ta là sư tôn của ngươi.

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo kích động nhưng lại hồi hộp, dựa theo suy nghĩ của hắn lúc trước, tự nhận là tư thái ưu vũ nhất, ngẩng đầu chắp tay sau lưng, mặt nghiêm túc giống như tiên phong đạo cốt và ung dung lên tiếng.

- Sư tôn...

Bạch Hạo kinh ngạc nhìn thân ảnh giống mình như đúc ở trước mặt, nghe đối phương nói hắn là sư tôn của mình, Bạch Hạo ngẩn người, hắn không nhớ ra mình có sư tôn, cả đời hắn trơớc khi tử vong chưa từng có sư tôn, tất cả đều do mình lục lọi ra, nếu quả thật có, thì đó chính là các bí tịch tu luyện trong gia tộc, có lẽ đó mới là sư tôn của hắn.

Trí nhớ nguyên vẹn của hắn vẫn còn bảo lưu tới trước khi hắn trước, từ đó về sau đều là bóng tối, chỉ có một chút đoạn ngắn còn sót lại, trong những đoạn ngắn đó, hắn nhìn thấy mình vô cùng bạo ngược và điên cuồng, hắn sống trong một khu vực đầy sương mù, không ngừng du đãng, một khi nhìn thấy huyết nhục thì không tiếc tất cả lao tới thôn phệ.

Những đoạn trí nhớ ngắn này làm Bạch Hạo hít thở dồn dập, hắn cũng sinh ra cảm giác sợ hãi không tên.

Nhớ lại những gì lúc trước, nhớ lúc trước khi hắn nhắm mắt liền chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại thì nội tâm mờ mịt, hắn im lặng hắn cúi đầu xuống nhìn thân thể của mình, thậm chí còn thò chạm vào nhưng phát hiện nó xuyên thấu qua.

- Hồn thể...

Trong mắt Bạch Hạo xuất hiện một tia ảm đạm, hắn đã ý thức được, chính mình đã chết.

- Đây là hồn của ta, vì sao ta còn có trí nhớ? Vì sao ta có thể suy nghĩ?

Nghĩ tới những việc xảy ra trên người của mình, Bạch Hạo càng ngày càng mờ mịt.

Bạch Tiểu Thuần lúc này vẫn chắp tay ngẩng đầu lên, hắn làm bộ dạng cao thâm mạt trắc trước mặt Bạch Hạo, về phần đôi mắt vẫn dò xét Bạch Hạo, cho đến khi nhìn thấy đối phương sững sờ không để ý tới mình, Bạch Tiểu Thuần lập tức xấu hổ, hắn ho khan một tiếng, nhắc cho Bạch Hạo sự tồn tại của mình.

Bạch Hạo nghe Bạch Tiểu Thuần ho khan, thần sắc hơi kinh ngạc, hắn lại ngẩng đầu nhìn bản thân mình trước mặt, nhìn Bạch Tiểu Thuần tạo hình cổ quái, trong mắt dần dần xuất hiện hào quang trí tuệ, bỗng nhiên lên tiếng.

- Tiền bối chính là người bị thương nằm dưới gốc cây bên cạnh trước khi ta chết phải không?

Ngữ khí của hắn rất chậm chạp, dường như vừa suy nghĩ vừa suy đoán. Lúc hắn nói ra câu này chẳng khác gì sấm sét giáng vào đầu Bạch Tiểu Thuần.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần ngưng tụ, Bạch Hạo không tầm thường, sau khi hắn tỉnh lại liền nói ra lời này, có thể triệt để nhìn ra hắn đã đoán được thân phận của mình.

- Sở dĩ tiền bối dùng bộ dạng của ta, chắc là muốn dùng thân phận của ta, nhưng ta có thể lại nhìn thấy tiền bối lần nữa thật sự khó tin nổi.

Bạch Hạo than thở, trong mắt lại mờ mịt, hiển nhiên hắn cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Bạch Tiểu Thuần nhìn Bạch Hạo thật sâu, Bạch Hạo rất thông minh, tuy lúc trước hắn cũng nghĩ vậy nhưng không ngờ đối phương thông minh hơn cả hắn nghĩ.

- Không sai, lúc trước sau khi ngươi chết đi, ta đã dùng túi trữ vật của ngươi, dùng thân phận của ngươi trở lại Bạch gia...

Bạch Tiểu Thuần chậm rãi lên tiếng, hắn nói chuyện xảy ra khi hắn quay về Bạch gia, còn có quyết định thu hắn làm đệ tử, cùng với những gì trải qua ở Bạch gia, trừ một ít chuyện cần phải giấu diếm ra, nhũng chuyện khác đều nói ra.

Bạch Hạo trầm mặc, sắc mặt của hắn mang theo phức tạp và khó hiểu, nghe Bạch Tiểu Thuần nói thế, hắn cũng có nhớ lại, nhất là hắn nghe được Bạch Tiểu Thuần nói phụ thân hắn ở nơi chôn mẫu thân hắn, biết rõ hắn có tư chất luyện hỏa vẫn có thể nói ra những lời kia, hơn nữa những lời nói sau cùng còn mang theo sát cơ, đôi mắt Bạch Hạo biến thành dữ tợn và thù hận.

Bạch Hạo hiểu tộc nhân của mình, hiểu Thái phu nhân và tộc trưởng Bạch gia, hắn cũng hiểu những chuyện này là sự thật.

Cho đến khi nghe Bạch Tiểu Thuần nói hắn dùng thân phận Bạch Hạo giết Bạch Tề, phản bội Bạch gia, càng mượn thế lực Cự Quỷ Vương triệt để trừng phạt Bạch gia, diệt tộc trường, tru Thái phu nhân, lập Ngũ tỷ thành tộc trưởng mới, Bạch Hạo hít thở dồn dập, khí tức hỗn loạn, trong tâm thần của hắn, từ lời Bạch Tiểu Thuần nói hắn không ngừng sinh ra sóng thần dữ dội.

Hắn không có năng lực làm tất cả những việc này, mà bây giờ Bạch Tiểu Thuần lại òoàn thành.

Sau đó Bạch Tiểu Thuần lại nói với Bạch Hạo, chính mình phát hiện hồn của hắn trong Luyện Hồn Hồ, hiếm thấy, Bạch Tiểu Thuần nói những lời này không có chút khoa trương nào cả, thậm chí rất nhiều hung hiểm chỉ nói hời hợt chứ không nói cẩn thận.

Bản thân Bạch Hạo thông tuệ vượt qua người thường, hắn nghe xong hồn thể run rẩy, Bạch Tiểu Thuần nói nhưng trong đầu của hắn lại xuất hiện hình ảnh, hắn có thể tưởng tượng, đối phương hời hợt nhưng cất giấu sát cơ và hung hiểm không nhỏ, thời gian dần qua, Bạch Hạo nhìn Bạch Tiểu Thuần với ánh mắt cảm kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.