Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 7: Anh Là Tên Ôn Thần !




Thiên Hà Đại Lục được chia thành hai miền Nam Bắc rất rõ rệt, lấy dãy núi Thiên Hà Liên Sơn kéo dài từ Biển Tây Hải sang Biển Đông Hải làm ranh giới. Phía Nam Thiên Hà Đại Lục, bên trong đất liền chủ yếu là sông hồ, kênh rạch. Bởi vậy nó liền được mệnh danh là miền đất có Thiên Sông Vạn Hồ. Tuy nhiên, ở đây cũng không thiếu những ngọn núi cao gần mười ngàn thước, và những cánh rừng nguyên sinh rộng đến mấy ngàn dặm. Trong đó, rừng Nam Hạ là một cái ví dụ điển hình, với diện tích lên đến vài vạn dặm vuông.

Một buổi sáng, phía đông rừng Nam Hạ, tại sâu bên trong, cách Thuận An trấn chừng ba mươi dặm. Một thiếu niên chừng mười tuổi, mặc y phục màu xanh nhạt, bên vai trái có thêu một chữ Vệ, tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt khá khôi ngô, hiện đang quần đấu với một con yêu thú vô cùng dữ tợn.

Thiếu niên này không ai khác chính là Trần Long. Sau khi ra khỏi cổng trấn, Trần Long liền một mạch tiến vào nơi đây. Trên đường đi, hắn gặp không ít yêu thú hung hãn, nhưng chỉ là một vài yêu thú cấp thấp, lực lượng tương đương với Linh giả cảnh giới. Ban ngày hắn diệt sát yêu thú, nướng thịt của chúng làm thức ăn, lấy sương sớm làm nước uống, ban đêm lại lên cây cao để ngủ, cứ như thế thời gian đã qua hơn mười lăm ngày. Cho đến khi hôm nay, Trần Long liền gặp phải con yêu thú này.

Đây là một con Hắc Phong Lang, yêu thú cấp mười thuộc tính Phong, lực lượng công kích tương đương với Kim Linh giả hậu kỳ. Toàn thân nó là một bộ lông màu đen đậm, cao hơn hai thước, dài gần năm thước, đôi mắt nó một màu đỏ ngầu đầy sát khí. Tuy có một thân hình khá đồ sộ, nhưng Hắc Phong Lang này, kỹ năng bản mệnh của nó chính là Phong thuộc tính, cho nên tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn, trong chiến đấu muốn tay không đánh trúng được nó là vô cùng khó khăn.

Lúc này, Trần Long dựa vào một vài võ kỹ cơ bản học được từ Bách Bảo Các, cộng thêm lực lượng cơ thể rất khủng bố, tay không đối mặt với yêu thú thiên về tốc độ như vậy, hai bên liền rơi vào thế giằng co.

Một quyền rồi lại một quyền liên tiếp được Trần Long đánh ra về phía Hắc Phong Lang, nhưng mà con sói đen này cũng khá cơ trí, nó lợi dụng địa hình xung quanh có nhiều cây cổ thụ, do đó mà nó dễ dàng né tránh được quyền phong của Trần Long, đa số quyền phong đều là lưu lại trên mấy thân cây cổ thụ này.

Hắc Phong Lang nhảy từ thân cây này sang thân cây khác, linh hoạt không khác gì một con sóc nhỏ, nhảy ra xa né đòn rồi lại tiếp cận tấn công Trần Long. Trần Long cũng nhanh nhẹn không kém, dựa vào thân pháp võ kỹ cơ sở, dễ dàng né được những đường lang trảo sắc bén mà Hắc Phong Lang đánh tới. Cứ như thế, hai bên giằng co đã gần một canh giờ mới chịu dừng động tác, thi nhau thở hồng hộc.

Hắc Phong Lang, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Trần Long như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng lúc này nó thật sự kiêng kị và kinh ngạc, nó không ngờ một đứa nhóc mười tuổi lại có thể lực sung mãn như vậy. Cùng với nó, một con yêu thú cấp mười đã gần trăm năm tuổi, lại là Phong thuộc tính, hai bên quần nhau gần một canh giờ mà nhóc con này chỉ là mới hơi thấm mệt, còn nó thì lại thở muốn không nổi rồi. Hắc Phong Lang lắc lắc đầu vài cái, nhe răng gầm gừ như muốn uy hiếp, để Trần Long biết khó mà rời đi.

Trần Long lúc này cũng thở dốc vài hơi, hai tay chống gối, nhìn Hắc Phong Lang thật lâu thầm nghĩ: “ Đầu yêu thú này quả thật khó chơi, cứ như vậy mình sẽ tiêu hao hết thể lực mà chết dưới lang trảo của nó. Không hổ là yêu thú sắp tiến giai thành linh thú, lực lượng công kích và thể lực lại mạnh hơn nhân loại cùng cấp nhiều như vậy. Xem ra phải dẫn dụ nó, để mình xuất một quyền tuyệt sát mới được.”

Nghỉ là làm, trong đầu Trần Long liền hiện lên một kế hoạch vô cùng táo bạo. Trần Long vận chuyển lực lượng chân nguyên, xuất ra một quyền tùy ý về phía Hắc Phong Lang. Hắc Phong Lang thấy vậy liền co người nhảy lên thân cây bên cạnh để né tránh. Nó đang định phản công thì Trần Long lại lao đến gần, xuất thêm một quyền tùy ý nữa. Hắc Phong Lang vô cùng hoảng sợ, lại vội vàng lao sang một thân cây khác với tốc độ cực nhanh, cứ như thế trở thành Trần Long rượt đuổi phía sau Hắc Phong Lang.

Tuy nhiên, chỉ được mấy mươi nhịp hô hấp, Hắc Phong Lang liền nhận thấy quyền phong mà Trần Long để lại trên thân cây, nơi mà nó vừa né tránh được, lực lượng đã yếu hơn trước rất nhiều. Đôi mắt đục ngầu, nó nhìn lại phía sau Trần Long vẫn là đang tiếp cận đánh tới, bỗng nhiên nó quay người lại vươn mình lên, hứng chịu một quyền của Trần Long. Quả thật quyền này của Trần Long, lực lượng phát ra là quá yếu, không có một chút tốn thương nào cho Hắc Phong Lang. Thấy vậy, Hắc Phong Lang được thế trừng mắt nhe răng, nhảy nhào lên người Trần Long với cự ly cực gần.

Tuy nhiên, khi khoảng cách hai bên chỉ còn vài thước, lang trảo đã sắp chạm vào đầu của Trần Long, lúc này Trần Long đã âm thầm vận chuyển chân nguyên trong đan điền đến cực hạn, một quyền toàn lực lập tức được phát ra, nhắm ngay ngực của Hắc Phong Lang mà đánh tới. Khoảng cách quá gần, với lại Hắc Phong Lang là đang lao nhào trên không, hoàn toàn không có điểm tựa để né tránh, đành hưởng trọn một quyền này của Trần Long, với lực lượng hơn sáu ngàn cân oanh thẳng vào ngực.

Binh! Ẳng…ẳng…Một tiếng hét thảm từ miệng Hắc Phong Lang phát ra.

Chỉ thấy lúc này, một thân yêu thú to lớn bị tung lên cao lại nhanh chóng rơi xuống mặt đất. Nhưng mà tại thời điểm Hắc Phong Lang sắp chạm đất, Trần Long lại nhanh chóng tung người lên, xuất thêm một quyền nữa vào đầu của nó, làm cho đầu của Hắc Phong Lang này cắm thẳng xuống mặt đất, còn Trần Long thì vừa vặn rơi xuống đứng trên lưng của nó. Hắc Phong Lang chết không thể chết lại được.

Từ trong không gian giới chỉ màu bạc được đeo trên tay, Trần Long lấy ra một thanh đoản đao bạch sắc. Trần Long nhắm thẳng giữa đầu Hắc Phong Lang, vung đao một cái, lập tức đầu yêu thú này bị phân ra làm hai nửa. Một viên yêu đan màu đen sẫm chậm rãi bay ra, lơ lửng trên không.

Đây chính là nội đan yêu thú cấp mười thuộc tính Phong, đem bán cho Đan Sư cũng kiếm được một khoản tiền kha khá. Trần Long đưa tay chộp lấy thu vào trong không gian giới chỉ, sau đó lại vung một đao nữa, trực tiếp cắt rời một cái đùi lớn chân sau của Hắc Phong Lang, miệng lẩm bẩm: “ Hôm nay kiếm một bữa ăn sáng đúng thiệt là vất vả mà. Phải tìm một chỗ yên tĩnh để thưởng thức món đùi sói nướng mới được. Chỗ này lát nữa chắc là đông vui lắm đây.” Trần Long thu lại đoản đao và đùi sói vào trong không gian giới chỉ, nhìn thoáng qua xác Hắc Phong Lang một cái liền phi thân rời khỏi.

Chỉ hơn mười mấy nhịp hô hấp sau đó, xác của Hắc Phong Lang đúng là thu hút rất nhiều yêu thú đến phân chia một ít thịt.Dù sao cũng là thịt của yêu thú thập cấp, sắp tiếp cận giai đoạn tiến giai linh thú, thịt của nó tất nhiên là vật đại bổ.

Trần Long sau khi rời khỏi chừng năm dặm thì dừng lại bên bìa rừng, cạnh một con suối nhỏ. Hắn gật gù tự cảm: “ Chà, đúng là một nơi tuyệt vời để thưởng thức món sói nướng đây mà.”

Một lúc sau, trước mặt Trần Long đã có một đống lửa và một cái đùi sói đặt nướng trên đó. Lấy ra một ít gia vị từ trong không gian giới chỉ, hắn cẩn thận rắc lên bề mặt thịt nướng từng chút một, động tác vô cùng chuyên nghiệp như là một đầu bếp thực sự vậy. Mùi thịt nướng thơm phức, lan tỏa trong không khí, làm cho Trần Long nhiều lần phải nuốt nước bọt ừng ực.

“ Cuối cùng cũng chín, he he, quất thôi!” Trong tay Trần Long, thanh đoản đao đã xuất hiện tự lúc nào. Hắn cắt một miệng thịt nướng thật lớn, ăn một cách ngon lành và đầy thỏa mãn.

Trần Long đang chậm rãi hưởng thụ bữa ăn sáng do chính mình làm ra, bỗng nhiên hắn phát hiện phía xa xa bên kia dòng suối, có âm thanh của nhiều người đang đánh nhau. Vội vàng dập tắt đống lửa, cất luôn phần thịt nướng còn lại vào trong không gian giới chỉ, Trần Long cẩn thận tiếp cận nơi âm thanh phát ra, nhẹ nhàng leo lên một cây cổ thụ gần đó, quan sát.

Chỉ thấy phía dưới lúc này, hai đám người đang đánh nhau loạn xạ, tiếng la hét, tiếng kim loại va chạm với nhau vô cùng lộn xộn. Tổng cộng có chừng hơn hai mươi người, chia thành hai phe, một bên mặc y phục màu đen, còn một bên thì y phục màu trắng, có bốn cái Bạch Nguyên Vương, còn lại tất cả đều là cảnh giới Linh Giả các cấp. Trần Long chỉ thoáng liếc mắt liền có thể nắm được tình hình bên dưới.

Chợt, một đạo tinh quang từ xa bay tới, lớn giọng hô to:

- Tất cả dừng tay!

Nghe tiếng hô gọi, tất cả liền lập tức dừng lại động tác, ai nấy tự chạy về phía hàng ngũ của mình, vừa đúng chia thành hai bên, đứng đối mặt với nhau. Một người trong số đó nghe giọng liền nhận ra chủ nhân, vội lên tiếng hô:

-

Là phó Bang Chủ, Lâm phó Bang Chủ quay lại rồi! Lần này phải cho bọn người Hắc Phong Bang biết thế nào là cường giả vi tôn.

- Lâm phó Bang Chủ! – Nghe thanh niên kia hô, đám người bên cánh phải lập tức quay lại, hướng một vị trung niên đang từ phía sau đi tới, đồng thanh hô.

Vị trung niên này chính là Lâm Thiên, phó Bang Chủ Bạch Phong Bang, tuổi chừng bốn mươi, toàn thân mặc y phục trắng đục, cảnh giới Ngân Nguyên Vương trung kỳ.

- Chuyện gì xảy ra ở đây? – Lâm Thiên hướng về phía bang chúng Bạch Phong Bang quát lớn.

- Hồi Lâm Phó Bang Chủ, là đám người Hắc Phong Bang ra tay đánh người trước, bọn thuộc hạ chỉ là muốn tìm lại một chút công đạo, không ngờ lại xảy ra quần đấu như vậy. – Một thanh niên bang chúng Bạch Phong Bang nhanh miệng lên tiếng.

- Hắc Phong Bang, kẻ nào ra tay đánh người trước, lập tức bước ra ngoài, chịu ta một chưởng xem như giáo huấn! – Lâm Thiên nghe vậy liền quay sang đám bang chúng Hắc Phong Bang quát lớn, một luồng uy áp từ xích chân nguyên lập tức được phát ra.

Một đám bang chúng Hắc Phong Bang thấy vậy thì nhanh chóng thối lui về sau, mặt tối sầm lại, đầu cúi xuống đất, không ai dám bước ra. Có người thầm nghĩ “ Giỡn hả đại ca, Linh giả chịu một chưởng của Xích Nguyên Vương trung kỳ, không chết cũng bị tàn phế a.”

- Nếu các ngươi muốn bao che lẫn nhau, vậy để ta giáo huấn hết một lượt!

Lâm Thiên gọi lâu như vậy mà không có ai trả lời, cũng không ai chịu bước ra. Hắn thật sự nổi giận, liền quét mắt nhìn đám bang chúng Hắc Phong Bang một lượt rồi nói lớn, xong hắn lại bước lên phía trước, đang định ra tay thì một giọng nói từ phía xa vọng tới:

- Bang chúng Hắc Phong Bang, từ lúc nào đến lượt Bạch Phong Bang ra tay giáo huấn vậy?

Giọng nói vừa ra, một đạo tinh quang cũng liền bay tới xuất hiện trước mặt mọi người. Lại là một vị trung niên chừng bốn mươi tuổi, trên người mặc y phục màu đen, cũng Ngân Nguyên Vương trung kỳ cảnh giới.

- Chu phó Bang Chủ! – Đám bang chúng bên Hắc Phong Bang thấy nhân ảnh vừa hiện ra, liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hướng vị trung niên này đồng thanh hô.

- Chu Bằng, ngươi quản giáo bang chúng không nghiêm, để bọn chúng vi phạm hiệp ước, ngươi tính thế nào? – Lâm Thiên thấy sự xuất hiện của Chu Bằng thì cũng có vài phần kiêng kị, dù sao cũng là đồng cảnh giới, nếu thật sự đánh nhau thì mèo nào cắn miểu nào còn chưa biết được.

- Lâm Thiên huynh, chỉ là một chút xung đột của đám thuộc hạ mà thôi, huynh không cần phải khẩn trương như vậy chứ, ta thấy cũng chưa có chết người, việc này nên dừng lại ở đây đi. – Đối với sự hổ báo của Lâm Thiên, Chu Bằng chỉ thoáng cười nhạt.

- Hừ, nếu không phải lấy đại cuộc làm trọng, thì Bạch Phong Bang không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu! – Lâm Thiên cũng là chỉ tìm chút tôn nghiêm trước mặt thuộc hạ mà thôi, hắn vốn cũng không muốn làm lớn chuyện.

- Bang chúng Hắc Phong Bang nghe lệnh,lập tức quay về sơn động thu dọn hành lí,chúng ta sẽ cải trang thành Hắc Kỳ Tiêu Cục đi vận tiêu xa, tiến nhập vào trong Thuận An Trấn, Bang Chủ sẽ tiếp ứng với chúng ta ở đó. – Chu Bằng thấy vậy liền quay lại đám bang chúng Hắc Phong Bang mà hô lớn.

- Bạch Phong Bang nghe lệnh, liền giống như bọn họ, cải trang thành Bạch Kỳ Tiêu Cục, lập tức hướng Thuận An Trấn đi tới. Phi vụ này mà thành công, Bạch Phong Bang chúng ta sẽ có một cái địa bàng cực kỳ lý tưởng để làm ăn. Mọi người đi thôi! – Lâm Thiên cũng quay sang bang chúng của mình, ra lệnh.

Cứ như thế, hai đám người chia thành hai hướng mà rời khỏi. Trần Long vẫn đang ẩn nấp trên cổ thụ gần đó, tất cả sự việc phát sinh phía dưới hắn đều tận tường nghe được. Lúc này, Trần Long liền lâm vào trầm tư: “ Nên lập tức quay về trấn thông báo cho Cha biết, hay là…! Hai Bang này chỉ thuộc hàng sơ cấp thế lực, vậy mà cũng dám đánh chủ ý đến Thuận An Trấn, chẳng lẽ bọn chúng không sợ đại trận hay sao? Chắc chắn bên trong có vấn đề.” Thầm nghĩ như vậy, Trần Long lại đưa ra quyết định.

Trần Long liền chọn hướng đám người Bạch Phong Bang vừa rời khỏi mà ly khai. Chỉ một lúc sau, trước mặt Trần Long đã hiện ra một cái sơn động, phía trước có hai bang chúng Bạch Phong Bang đang đứng gác. Cùng ở đó, có hơn mười cổ xe ngựa đã được chất đầy những cái rương lớn, nhìn bên ngoài quả thật không khác gì một đoàn tiêu cục đang chuẩn bị vận tiêu xa.

Trần Long đang chưa biết phải làm thế nào, thì bỗng nhiên từ trong sơn động có một người đi ra.

- Hai người các người cũng vào trong đi, Lâm phó Bang Chủ đang dặn dò mọi người cho phi vụ lần này.

Nói xong thì ba người lập tức đi vào trong.

“ Cơ hội đến”. Trần Long thầm nghĩ và quyết định thật nhanh, hắn tiếp cận một cái xe ngựa gần đó, mở rương lớn ra, chui vào. “ Ồ, thì ra toàn bộ đều là rương rỗng. Mà nghĩ cũng phải, không gian giới chỉ cấp thấp cũng không có bao nhiêu tiền, tài sản tư trang cứ đem theo bên người là đảm bảo nhất. Mấy cái rương này chỉ là để ngụy trang, chắc chắn sẽ không có ai đếm xỉa tới chúng.” Trần Long lại nghĩ thầm mà an tâm yên ổn lưu lại trong cái rương lớn này.

Một lúc sau, Trần Long liền cảm nhận được đoàn xe ngựa đã bắt đầu lăn bánh. Nằm trong rương lớn trên xe ngựa, tiếng nói chuyện cười đùa của đám bang chúng Bạch Phong Bang, không may đều lọt vào tai của Trần Long.

- Đầu Trọc, ngươi nói xem, Thuận An Trấn có cái gì đặc biệt, mà làm cho Hắc Bạch Phong Bang có thể tạm gác đi thù riêng, bắt tay hợp tác với nhau như vậy. – Một nam bang chúng để tóc dài, lên tiếng hỏi người bên cạnh.

- Ta nghe nói ở đó có lưu lại bảo bối của cường giả Thánh Cấp. – Người bang chúng kia lại để đầu trọc, lên tiếng trả lời.

- Ồ! Không có nguy hiểm gì chứ? – Bang chúng tóc dài lại hỏi.

- Hai vị Bang chủ đều là Kim Nguyên Vương hậu kỳ, ngươi nói xem một cái trấn nho nhỏ thì có nguy hiểm gì hả. – Bang chúng đầu trọc ra vẻ khinh thường.

- Với lại ta nghe nói, bên trong Thuận An Trấn còn có tiếp ứng. Chính người này đã đứng ra lôi kéo hai vị Bang chủ hợp tác với nhau.- Bang chúng đầu trọc lại nói tiếp.

Trần Long nằm bên trong rương lớn nghe vậy thì thoáng chấn động, thầm nghĩ: “ Thì ra là có kẻ cõng rắn cắn gà nhà, chả trách hai cái tiểu bang này lại gan to như vậy”.

Cứ như thế, ban ngày Trần Long nằm trong rương lớn đi theo đoàn xe ngựa trở về Thuận An trấn, ban đêm hắn lại lén ra ngoài nghe ngóng tình hình. Nhưng đáng tiếc là suốt chặng đường, Trần Long lại không nghe ra được kẻ nào, là tiếp ứng bên trong Thuận An trấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.