Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 52: Lưu Nhược Băng Vợ Chưa Cưới ?!




Edit: Thanh Hưng

Cuối cùng đại lí của Mễ Tiệp cũng khai trương, Tiểu Hồng tập hợp một nhóm học sinh, ngày chủ nhật ra quảng trường Thời Đại ở trung tâm thành phố tập luyện biểu diễn đại hình aerobics, mời đài truyền hình tới chụp ảnh, hơn hai trăm người mặc áo trắng quần trắng tạo thành đội hình chỉnh chỉnh tề tề, yoga!@#$%$@, kiện mỹ!@#$%$@, đọ sức!@#$%$@, sức sống bắn ra bốn phía lại trẻ tuổi kích tình đưa tới vô số người vây xem, Tiểu Hồng trẻ con thuê mười mấy người phát tờ rơi tại hiện trường, chỉ cần làm thẻ hội viên ở hiện trường có thể được chiết khấu 85%, không biết hấp dẫn bao nhiêu người, hơn nữa phòng tập mới bổ sung thêm mấy hạng mục, được giới thiệu bóng dội tường, còn trang bị thêm môn Thái Quyền được nam giới coi trọng, Pilates, nỗ lực trang trí, hào hoa thoải mái, nhìn hiện trường làm hội viên người xếp thành hàng dài, Mễ Tiệp cười đến nỗi mắt cũng híp lại thành một đường thẳng.

Quách Bách Vĩ càng thêm lôi kéo anh em của mình tới trước cửa động viên cổ vũ, Hướng Dương ở trong phòng bóng dội tường chạy tới mức đầu đầy mồ hôi nói: “Xem ra nếu không vận động một chút, tay chân già của tôi sẽ thoái hóa mất, lại nói, cô vợ điêu ngoa này của anh làm ăn cũng thật tinh mắt.”

Quách Bách Vĩ nghe lời này trong lòng liền vui sướng đến bay lên.

Quách Bách Vĩ dẫn chú chó cảnh sát đã về hưu Nimmo về nhà, ngày ngày dạy khẩu lệnh và ra dấu tay chỉ huy Nimmo cho Mễ Tiệp, Nimmo tinh khôn hơn một con chó bình thường, rất nhanh đã quen với Mễ Tiệp, nhìn Nimmo còn nghe lời hơn đứa bé, Mễ Tiệp yêu quý từ trong nội tâm, rất hứng thú với trò chơi giấu đồ để Nimmo đi tìm, gần tối cùng Quách Bách Vĩ dắt Nimmo ở trong khu vực tản bộ lại nghe được hàng xóm khen Nimmo có linh tính, Mễ Tiệp càng thêm ôm cổ của Nimmo hôn rồi lại hôn. Nimmo thành một phong cảnh trong chung cư, nó chỉ cần xuất hiện trong chung cư thì quả thật còn nổi danh hơn Quách Bách Vĩ và Mễ Tiệp, ngay cả mấy thằng nhóc trẻ tuổi ở phòng bảo vệ của chung cư không có việc gì cũng chạy tới, có lúc còn mang đến cho Nimmo cục xương to. Quách Bách Vĩ chỉ cần tan việc về đến nhà, xem một chút nếu trong nhà không ai, lập tức sẽ đứng ở tiểu viện bên đường hình răng cưa kêu to: “Mễ Tiệp, Nimmo, về nhà thôi!”

Mắt thấy ngày hội Trung thu mỗi năm một lần sắp tới, Mễ Tiệp bảo Tiểu Hồng chuẩn bị một chút tiền để đi ngân hàng, cô không quên ở trong trấn nhỏ mình còn có một nhà khác, từ khi cô đoạn tuyệt quan hệ với người thân, hàng năm cô đều gửi tiền về, lần đầu tiên khi gửi đi thì không lâu sau đó tiền bị gửi quay lại, trên giấy biên nhận viết “Không tìm thấy người này”, cho dù trong lòng Mễ Tiệp khó chịu, nhưng cũng chưa quên câu nói vô tình năm đó của cha Mễ, nhà họ Mễ không có người con này.

Cô không còn là đứa bé trẻ tuổi u mê, những năm này từ Tiểu Hồng cô nghe được không ít tình trạng gia đình mình, nhà cô chị em nhiều, tình hình kinh tế cũng không tốt, cha Mễ nhiều tuổi như vậy lại vẫn còn đi làm trong cửa hàng của một nhà bán vật liệu thép ở trên thị trấn, giúp chủ nhà bốc dỡ vật liệu thép kiếm chút tiền, Mễ Tiệp càng nghe càng khó chịu, cha Mễ có thể không có đứa con này, nhưng cô là con gái sao có thể thật sự ghi hận đối với cha ruột của mình chứ, lần đầu tiên gửi tiền là viết tên cha Mễ, đã bị gửi quay lại, vì thế mà Mễ Tiệp còn từng khóc, sau đó viết tên chị cả của mình, len lén chuyển cho mẹ, có lúc nhờ Tiểu Hồng về nhà thăm người thân thì mang về giúp.

Nhà Tiểu Hồng cách nhà Mễ Tiệp một tường viện, lại là họ hàng xa, hai người từ nhỏ đã chơi thân. Tiểu Hồng lớn lên cùng anh trai, từ nhỏ đã không có cha mẹ, anh trai là người nổi danh thiếu gân trên thị trấn, cả ngày ngu quá chừng, vì lấy được tiền lễ hỏi để cưới vợ, lại có thể gả Tiểu Hồng cho một ông già góa vợ lớn hơn Tiểu Hồng 20 tuổi, con trai ông già kia còn lớn hơn Tiểu Hồng mấy tuổi. Tiểu Hồng dĩ nhiên không đồng ý, trong cơn tức giận đã đi theo Mễ Tiệp lúc đó ở trên thị trấn rất nổi tiếng bắt đầu xông xáo “giang hồ”, đi tới thành phố A, về sau mới dần dần liên lạc với trong nhà, sau đó lại cho anh trai tiền, chị dâu lại có đứa bé, mới xem như lại qua lại với anh trai, mỗi lần Tiểu Hồng về nhà cũng sẽ đi gặp mẹ Mễ Tiệp một chút, cho lão nhân gia đồ mang về ăn dùng, mẹ Mễ Tiệp luôn khóc, biết Mễ Tiệp ở bên ngoài trải qua tốt thì nói: “Con nói với nó, chúng ta đều già rồi, chịu không nổi giằng co, chỉ cần nó bên ngoài sống tốt, cũng không cần trở lại chịu tội.”

Ngay cả Quách Bách Vĩ cũng không chỉ một lần đề cập tới muốn tới nhà thăm cha mẹ Mễ Tiệp, còn nói nếu là kết hôn nào có đạo lý con rể không đến nhà, nhưng tình huống trong nhà Mễ Tiệp thế nào? Cha Mễ không nhận cô nha, đã sớm nói nhà họ Mễ không có đứa con gái Mễ Tiệp này, Mễ Tiệp dám nói cho Quách Bách Vĩ sao? Không thể a, Quách Bách Vĩ sẽ hỏi tại sao như vậy? Tại sao? Mễ Tiệp phải nói thế nào, chẳng lẽ muốn cô nói, cô trước kia danh tiếng không tốt, cha cô cắt đứt quan hệ với cô?

Mặc dù Quách Bách Vĩ không hề đề cập tới quá khứ của Mễ Tiệp, nhưng trong lòng Mễ Tiệp cũng có tính toán. Quách Bách Vĩ hay là đang nghi ngờ, thời điểm bọn họ đang ân ái thân mật nhất kích tình nhất anh luôn hỏi Mễ Tiệp: em yêu anh sao? Anh có thể thỏa mãn em sao? Hoặc là, gọi tên của anh, nhìn anh, nhớ, em là của anh, chỉ có thể là anh đấy.

Nói không khó chịu thì đó là giả, có lúc tới cao triều Quách Bách Vĩ sẽ dùng lực nắm chặt tóc Mễ Tiệp, cũng sẽ xiết chặt cánh tay Mễ Tiệp ở sau lưng, thô bạo dã man, khí lực lớn đén nỗi khiến Mễ Tiệp có lúc đau đến rơi nước mắt, trong lòng vẫn còn an ủi mình nói, đây có lẽ là nhu cầu khi anh cao triều, có lẽ không phải cố ý, bình thường anh đối với cô thật tốt, rất dịu dàng. Không tệ, Quách Bách Vĩ đối với Mễ Tiệp rất tốt, tỉ mỉ săn sóc, ở mấy ngày mỗi tháng Mễ Tiệp cái kia, anh sẽ vừa pha nước đường đỏ, vừa rót túi chườm nóng, còn có thể ôm Mễ Tiệp dùng tay nhẹ nhàng xoa bụng cho cô, vừa đau lòng hôn Mễ Tiệp vừa nói: “Ai, thấy em khó chịu, anh đều hận không thể chịu thay em.”

Quách Bách Vĩ chịu để xuống tư thái, mặc kệ hiềm khích lúc trước tiếp nhận cô như vậy, Mễ Tiệp còn cầu mong xa vời cái gì nữa? Bị chút uất ức thì tính là gì? Cô quá yêu Quách Bách Vĩ rồi, yêu lo được lo mất, cam tâm tình nguyện vì Quách Bách Vĩ làm một bà nội trợ, luôn giặt sạch sẽ đồng phục cho Quách Bách Vĩ, những ngày qua cũng thay đổi bệnh lười, đem hai phòng trong trong ngoài ngoài đều thu dọn gọn gàng, biến đổi phong phú đồ ăn cho Quách Bách Vĩ, càng thêm thuận theo tính khí Quách Bách Vĩ, nhìn trong mắt Quách Bách Vĩ lộ ra ái mộ cùng tán thưởng, Mễ Tiệp cũng cảm giác những thứ mình bỏ ra là có giá trị, vì Quách Bách Vĩ, cô tình nguyện uất ức chính mình.

Từ ngân hàng ra lại đi cục bưu chính, làm xong tất cả thì Quách Bách Vĩ gọi điện thoại tới, nói đã về đến nhà, Mễ Tiệp vội vã đi siêu thị mua sắm một phen lúc về nhà vừa đẩy cửa ra nhìn, đã thấy Quách Bách Vĩ đeo tạp dề nhỏ đang nấu thức ăn.

Mễ Tiệp vừa bỏ đồ vào trong tủ lạnh, lấy thức ăn cho chó đổ vào trong chén cho Nimmo vừa hỏi: “Sao hôm nay về sớm vậy?”

“Hôm nay đi thành phố họp, nghĩ nếu trở về sớm chút, cơm nước xong còn có thể ra ngoài đi dạo.” Quách Bách Vĩ thổi khí đặt nồi đất ninh canh xương lên trên bàn ăn, dùng muỗng nhỏ thổi thổi đưa đến khóe miệng Mễ Tiệp: “Tới, nếm thử xem mặn hay nhạt.”

“Ai, không tệ a, Nimmo còn có xương ăn.”

Mễ Tiệp ôm cổ của Quách Bách Vĩ hôn một cái trên mặt anh, Quách Bách Vĩ nói: “Trời ơi, hãy để cho nó bớt mập một chút đi, đã không đi được rồi.”

Nimmo nghe được tên của mình thì ngẩng đầu lên nhìn, liếm liếm lỗ mũi vẫy vẫy cái đuôi, tiếp tục bữa tiệc lớn của mình. Quách Bách Vĩ đặt Mễ Tiệp lên ghế: “Mau tới nếm thử một chút, ai, anh bận rộn đã lâu, nhanh khen mấy câu an ủi một chút đi.”

Mễ Tiệp nhìn thức ăn rất phong phú trên bàn, có chút nghi ngờ: “Ơ, thịnh soạn như vậy, hôm nay là ngày mấy a, sao lại làm nhiều món ngon như vậy.”

Quách Bách Vĩ múc cho Mễ Ttiệp một chén canh đưa tới” “Hắc hắc, hầm chút canh xương cho em bồi bổ, thuận tiện anh cũng phải bồi bổ, trong khoảng thời gian này ngày ngày phục vụ đám cháu trai kia, buổi tối còn phải phục vụ em, cho dù làm bằng sắt cũng không chịu nổi a.”

Mễ Tiệp cười liếc anh một cái: “Nhóc con, không nghiêm chỉnh.” Uống canh khen ngợi nói: “Ai, em thích ăn canh nhất, thật không tệ.”

Quách Bách Vĩ cười híp mắt nhìn Mễ Tiệp uống canh xong, mới nhỏ giọng nói: “Còn có một việc phải nói cho em biết, trong cục quyết định để cho anh đi tỉnh học tập, qua mười lăm tháng tám sẽ đi.”

Mễ Tiệp ngẩng đầu nhìn Quách Bách Vĩ, Quách Bách Vĩ cười cười nói: “Chuyện này đã quyết định từ sớm, anh đều kéo thời gian thật dài, hôm nay cục trưởng Hà trong buổi họp tuyên bố, không đi cũng không thể được rồi, lại nói cũng không xa, rảnh rỗi anh sẽ trở lại.”

“Vậy, phải đi bao lâu?”

Quách Bách Vĩ gắp thức ăn cho Mễ Tiệp, cũng không ngẩng đầu nói: “Có thể, có thể khoảng một hai tháng? Anh cũng không rõ ràng lắm, ngày mai tới trong cục hỏi một chút.”

Mễ Tiệp để đũa xuống trừng mắt hỏi: “Anh nói cái gì? Một hai tháng? Học tập? Học tập cái gì mà thời gian dài như vậy.”

“Vốn là trước khi nhậm chức thì phải đi học tập rồi, còn không phải là bởi vì em, anh một kéo hai kéo, hôm nay cục trưởng Hà cũng hỏi, anh có thể nói thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói đi chứ, hơn nữa mấy ngày nay khá nhiều chuyện, vừa lúc có thể tránh một chút.”

Quách Bách Vĩ rất ít khi nói chuyện công tác với Mễ Tiệp, Mễ Tiệp cũng không hỏi, trước kia có rất nhiều người tìm cách đến gần Quách Bách Vĩ, vắt óc tìm mưu kế tặng quà, có người bị Quách Bách Vĩ đuổi, có người thì Quách Bách Vĩ dứt khoát trốn tránh không gặp, chỉ cần về nhà thì anh nhất định sẽ tắt điện thoại, chỉ sợ bọn họ quấy rầy thế giới hai người của mình và Mễ Tiệp, bọn họ vẫn ở trong nhà Mễ Tiệp có một phần chính là nguyên nhân này, hiện tại làm cục trưởng, tiếp xúc với các nhân vật tầng cao cấp càng nhiều, có mối quan hệ Quách Bách Vĩ thật sự là không cách nào cự tuyệt, cũng không thể cự tuyệt, anh không thể làm gì khác hơn là có thể tránh sẽ tránh, tránh không khỏi xã giao sẽ xã giao, nên giơ tay lên sẽ giơ tay lên, nhưng gần đây một người bí thư Phủ Thị Chính bởi vì chuyện thân thích làm phiền đến nỗi Quách Bách Vĩ cũng nhức đầu, lần này đi học tập vừa lúc có thể yên tĩnh.

Mễ Tiệp gật đầu một cái trong lòng có chút mất mát, ăn cũng không còn ngon nữa, Quách Bách Vĩ thấy thế ngồi sát lại gần, cười hì hì vì Mễ Tiệp thổi một hớp canh nói: “Mẹ anh nói rồi, bảo chúng ta mười lăm tháng tám về nhà ăn cơm, khi anh đi em một mình sẽ tịch mịch, cứ đi tìm mẹ anh, bà thích em, nếu một mình ở nhà mà sợ thì sang ở nhà anh đi, mẹ anh khẳng định đặc biệt vui mừng, hả?”

“Thế Nimmo làm thế nào? Thôi, trước kia cũng là một mình, sớ cái gì mà sợ, lại nói đã có Nimmo ở cùng em.” Mễ Tiệp nhàm chán dùng chiếc đũa lật mấy món ăn mỹ vị, không còn ý định ăn cơm. Quách Bách Vĩ cười nhẹ ôm chầm hông của Mễ Tiệp nói: “Anh đây còn chưa đi sao lại như vậy a, nếu anh không thể trở lại, em cũng có thể đi thăm anh nha, cũng không phải là quá xa, hả?” Quách Bách Vĩ lắc lắc Mễ Tiệp: “Nào, cười một cái?”

Mễ Tiệp nặn ra một nụ cười, Quách Bách Vĩ cười ha ha hôn Mễ Tiệp, tay kia lại bắt đầu không thành thật, Mễ Tiệp xoay xoay thân thể gắt giọng: “Không ăn cơm? Không phải nói còn muốn đi ra ngoài đi dạo sao.”

Quách Bách Vĩ hô hấp đã bắt đầu rối loạn, hôn lung tung hàm hồ nói: “Nghĩ tới nhiều ngày như vậy không được gặp em, anh liền cứng rắn khó chịu......” Mễ Tiệp không cưỡng được Quách Bách Vĩ, cuối cùng vẫn là bị Quách Bách Vĩ quăng trên giường lớn, bụng ấm no nghĩ dâm dục đi.

Buổi tối mười lăm tháng tám, lúc từ nhà Quách Bách Vĩ về đã sắp mười giờ, Mễ Tiệp thúc giục Quách Bách Vĩ nhanh lên một chút, thời gian Nimmo bài tiết đã qua hai giờ, cô thật sợ về đến nhà nhìn thấy Nimmo đại tiểu tiện không khống chế, Nimmo mặc dù tốt hơn đứa bé, nhưng nó dù sao cũng là con chó, nó tuy nghe lời đáng yêu nhưng mùi phân kia vẫn làm người ta khó có thể chịu được, Mễ Tiệp thích sạch sẽ, sợ Nimmo trên người lông dày, dễ dàng sinh ra tiểu trùng tử linh tinh, nếu rãnh rỗi sẽ tự mình tắm cho Nimmo, thật sự bận rộn không phân thân ra được sẽ đưa Nimmo đến cửa hàng sủng vật Mỹ Mỹ. Nimmo đã quen phương thức sống ở chỗ này, Quách Bách Vĩ thường không ở nhà, nó liền lệ thuộc vào Mễ Tiệp, có lúc Mễ Tiệp xem ti vi chờ Quách Bách Vĩ về muộn, nó sẽ nằm ở trên mặt thảm trước sô pha, Mễ Tiệp liền duỗi chân lên trên lưng lông lá của Nimmo, vừa nghe tiếng Nimmo ngáy vừa xem phim Hàn, cho đến khi Quách Bách Vĩ trở lại.

Lúc về đến nhà, Mễ Tiệp vội vã tìm chìa khóa mở cửa, còn chưa kịp bật đèn, đã nhìn thấy Nimmo “Vụt” thoát ra cửa an toàn tìm được thùng rác bên đường, giơ chân lên lui về phía sau bắt đầu đi tiểu, Mễ Tiệp cười đến nghiêng ngả, Quách Bách Vĩ nhìn Nimmo vội vàng đi tiểu nói: “Ưm hừm, thật ngoan, nhìn nghẹn này, ai, đều thành sông rồi.”

Sáng sớm ngày thứ hai Mễ Tiệp bỏ toàn bộ đồ Quách Bách Vĩ cần mang vào trong túi xách, bởi vì ba giờ chiều chỗ học tập của Quách Bách Vĩ phải điểm danh, tài xế của anh vẫn là Tiểu Vương, đã tới rồi, Quách Bách Vĩ sau khi ăn xong bữa ăn sáng Mễ Tiệp chuẩn bị cho anh sẽ phải lên đường, Mễ Tiệp vẫn kéo tay Quách Bách Vĩ đưa anh đến cửa chung cư, Quách Bách Vĩ mặc đồng phục đội nón lá thoạt nhìn đẹp trai đến rối tinh rối mù, trên mặt của anh mang theo nét cười, dùng ngón tay búng búng gương mặt của Mễ Tiệp thấp giọng nói: “Buổi tối ở một mình nhớ khóa chặt cửa và cửa sổ, nhớ ăn điểm tâm, đừng có học theo bọn họ giảm cân cái gì, không quá mấy ngày anh sẽ trở lại.” Nhìn đôi mắt Mễ Tiệp hồng hồng, Quách Bách Vĩ ôm Mễ Tiệp ở trong ngực, hôn hôn trán cô: “Đừng như vậy, hả?”

Mễ Tiệp lau lau nước mắt, gật đầu một cái, nhìn Quách Bách Vĩ xoay người lên xe cảnh sát, hạ cửa sổ xe xuống: “Trở về đi, ngoan, tự chăm sóc mình thật tốt, à, nhớ gọi điện thoại cho anh.”

Mễ Tiệp khoát khoát tay với anh, nhìn cửa sổ xe lại nâng lên cuối cùng chiếc xe từ từ biến mất ở trên đường, cái mũi của cô đau xót, quay người lại liền chảy nước mắt, lúc này Quách Bách Vĩ mới vừa đi cô đã bắt đầu nhớ nhung, rất nhớ rất nhớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.