Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 25: Nghi Nhi Anh Xin Lỗi... [ H nhẹ ]




Dường như có con chim nhỏ đang mổ lên ngực cô.

Vật cứng nóng rực lại đỉnh nhập vào trong, quấy đảo hỗn loạn, tiếng nước dâm mỹ vang lên, bụng dưới của cô đã trướng đến không chịu nổi. Anh di chuyển từ cổ lên môi cô. Đút tất cả hỗn hợp nước bọt và máu trong miệng mình cho cô.

Cô không còn sức đáp trả, ý thức mơ hồ, chỉ có thể nuốt xuống.

Mùi vị như rỉ sắt.

Cổ họng anh rên lên một tiếng, sau đó mạnh mẽ xông vào.

Bị lấp kín miệng, Từ Phẩm Vũ nghẹn ngào run rẩy, cảm giác những chất lỏng kia dâng lên tận thực quản.

Anh chống tay lên, rời khỏi môi cô.

Cũng rời khỏi cơ thể cô.

Thẩm Hữu Bạch kéo tấm chăn sạch ở cuối giường, kéo tới trên ngực cô, ấn vào vết thương, nắm lấy tay cô rồi phủ lên.

Cô khóc đến nỗi như cạn cả nước mắt, nghẹn ngào co rúm vai lại, hai bên gò má dính tóc, ướt nhẹp như dầm mưa.

Ánh cầm quần lên, lập tức ra khỏi phòng.

Từ Phẩm Vũ mệt mỏi nằm trên giường, thỉnh thoảng đùi lại cử động làm miệng huyệt dính sền sệt co rụt lại, chất lỏng hỗn loạn chảy ra ngoài.

Trong không khí vương vất thứ mùi vừa dơ bẩn lại vừa kiều diễm.

Dường như có thể nghe rõ cả âm thanh tích tắc của đồng hồ treo tường.

Thẩm Hữu Bạch nhanh chóng trở về, đặt hòm đựng đồ cứu thương lên giường.

Rất nhanh, Thẩm Hữu Bạch lại trở về, đem cấp cứu hòm đặt lên giường. Anh kéo tay cô ra, kéo luôn cả chiếc chăn đã bị in một dấu đỏ sẫm hình tròn.

Từ Phẩm Vũ hơi tỉnh táo lại, nhưng nửa người dưới đau nhức không thể di chuyển được. Cô giơ tay lên lau mặt, không có cách nào khống chế được phản ứng sinh lý, lồng ngực khẽ run lên.

Vết thương không sâu, chỉ là một dấu răng, lau khô xong chỉ còn chảy ra một chút máu.

Tăm bông lạnh lẽo chạm lên da dẻ làm cô nhói đau. Thẩm Hữu Bạch xử lý vết thương, tóc đen ướt đẫm dính trên trán. Động tác của anh tỉ mỉ nhưng biểu cảm lại rất bình thường, bình thường đến mức không thấy có chút hổ thẹn cắn rứt nào.

Từ Phẩm Vũ hơi giận, tuy đúng là cô mở miệng muốn anh làm, không để anh đi, nhưng cô đâu biết hậu quả như thế. Cô nắm tay thành đấm, giơ lên đánh vào vai anh.

“Đừng nhúc nhích.” Thẩm Hữu Bạch tóm lấy tay cô, ép xuống mặt giường.

Từ Phẩm Vũ bất mãn trừng anh, “Vì sao lại cắn em, sao lại cắn em?” Giọng cô như bị nghẹt mũi, lúc trước khóc quá nhiều làm cổ họng khản đặc.

Thẩm Hữu Bạch nhìn vào mắt cô, bàn tay dừng trên khuôn mặt cô, ngón tay khẽ vuốt qua phía dưới mắt trái, có một vết thương rất nhỏ ở đấy.

“Bởi vì muốn tạo ra dấu ấn…” Mặt cô cảm thấy hơi ngứa. “…Sâu sắc hơn cái này.”

Ánh mắt của anh như có muốn vàn dây mây đan xen chằng chịt, muốn giam cầm cô.

Từ Phẩm Vũ sững sờ, bỗng nhiên nghĩ tới phản ứng của anh ở phòng thể dục lúc cô kể bị người ta hôn trộm. Cả vẻ mặt anh khi cô giải thích lai lịch vết thương này.

Cô biết rõ, nhưng lại không thể hiểu được.

Từ Phẩm Vũ nuốt nước bọt cho cổ họng dễ chịu hơn, “Nếu em nắm tay người khác, anh cũng chặt đứt tay em luôn à?”

Thẩm Hữu Bạch nghiêng người bôi thuốc xong lại quay sang nhìn cô, sau đó nở nụ cười. Cô nghĩ có lẽ mình tưởng tượng quá nhiều rồi, không ngờ anh lại nói, “Cũng chưa chắc.”

Từ Phẩm Vũ tỏ vẻ kinh ngạc, có chút hoảng hốt nói nửa đùa nửa thật, “Vậy thì nếu lên giường với người khác chắc là em bị tội chết luôn quá.”

Thẩm Hữu Bạch nói, “Còn xem tình trạng.”

“Cái này… còn xem tình trạng à?”

Ví dụ như, “Có bắn vào trong em hay không.”

Đầu cô trống rỗng, đợi anh nói câu tiếp theo. Giọng anh nặng nề, “Phẫu thuật có thể cắt bỏ tử cung.”

Từ Phẩm Vũ như ngừng thở trong vài giây.

Mãi tới khi Thẩm Hữu Bạch khép hòm cứu thương lại, cô mới tỉnh táo, sững sờ nhìn anh. Từ Phẩm Vũ hỏi, “Hiện giờ em trốn có còn kịp không?”

Đáp lại cô, Thẩm Hữu Bạch kéo bỏ cái chăn đang bọc cô, cúi người ôm cô vào phòng tắm.

Cô ngồi trên thành bồn tắm, dựa lưng vào tường. Thẩm Hữu Bạch cầm vòi sen, mở nước, thử nhiệt độ.

Góc chăn chạm xuống bồn, đang từ từ thấm nước, cô không để ý tới mà chỉ chú ý vào vết cào trên cánh tay anh.

Từ Phẩm Vũ cúi đầu nhìn tay mình, có vết mấu khô ngấm vào kẽ móng tay.

Thẩm Hữu Bạch vén chăn che hạ thân cô lên, nói, “Mở chân ra.”

Cô không nhìn nữa, tách đầu gối mình ra. Giữa hai chân, da dẻ ửng hồng như bị bỏng. Chất dịch lầy lội dính đầy làm màu sắc như quả lựu bị tách ra.

Nước ấm đột nhiên phun tới khiến cô vô ý rụt người lại, một chút dịch trắng chảy ra.

Thẩm Hữu Bạch ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chậm rãi chen vào, cô mím môi, cong eo lại.

Nhiệt độ trên người cô vừa mới giảm xuống lại bị tăng lên, mẫn cảm đến mức cảm giác được anh vào sâu bao nhiêu.

Cho dù từng bị vật to lớn kia xuyên qua, nhưng hai ngón tay anh vẫn nhẹ nhàng sợ làm hỏng bên trong cô, chỉ hơi tách ra để những chất lỏng hỗn loạn kia chảy xuống.

Chăn ướt nặng nề trượt xuống, lộ ra vai của cô.

Hơi nước dâng lên.

Thẩm Hữu Bạch dừng lại, vuốt tóc trên trán ra sau đầu, nặng nề hít một hơi, cụp mắt xuống.

Anh nhanh chóng giúp cô tắm rửa, sau đó tắt nước, bước ra ngoài bồn tắm, ôm lấy cô.

Từ Phẩm Vũ bọc chăn ngồi dưới đất, ga giường quả thật đã ô uế đến mức không thể nhìn thẳng, cô cũng không dám ngồi lên.

Thẩm Hữu Bạch đứng trước tủ quần áo, ống quần cũng bị ướt, rút ra một chiếc áo xám, đưa cho cô, “Em thay trước đi, anh đi tắm.”

Cô mặc áo, bò lên cuối giường, lấy quần lót mặc vào.

Không lâu sau, Thẩm Hữu Bạch tắm xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.

Anh phủ khăn mặt lên đầu, xoa xoa vài cái, hỏi, “Em muốn ăn gì?”

Từ Phẩm Vũ vội vàng nhìn đi chỗ khác, vịn giường đứng lên, “Gì cũng được, em không kén ăn.”

Bất kể trông anh thế nào đều có sức hấp dẫn mê người. Cô ồ một tiếng, bổ sung, “Nhưng mà em bị dị ứng với vài loại hải sản.”

Thẩm Hữu Bạch có chút kinh ngạc. Cô nháy mắt vài cái, khó hiểu hỏi, “Sao à?”

Anh lắc đầu, “Không có gì, nhà anh cũng có người bị dị ứng hải sản.”

Từ Phẩm Vũ tò mò nhìn anh, “Trùng hợp thật, còn anh thì sao?”

Một lúc lâu sau, Thẩm Hữu Bạch mới trả lời, “Anh không biết.”

Trên bàn phòng khách đã để sẵn cơm hộp. Từ Phẩm Vũ chăm chú nhìn màn hình máy tính, cầm ống hút, khuấy vài cái làm đá lạnh lạo xạo trong cốc.

Bộ phim viễn tưởng đang đến phần gay cấn, Thẩm Hữu Bạch lại nhìn về phía cốc nước trên tay cô. Giọt nước lạnh tụ dưới đáy cốc rơi xuống.

Cô không mặc quần, nước trượt dọc xuống theo bắp đùi.

Từ Phẩm Vũ đang xem phim thì một cánh tay vòng từ sau lưng đến ôm hông cô.

Anh châm thuốc, trong không khí từ từ tràn ngập mùi khói thuốc.

Khói xám mỏng manh dần tản ra. Từ Phẩm Vũ do dự một chút, nói, “Sau này, có thể dịu dàng hơn không?”

Thẩm Hữu Bạch nhìn cô, “Em muốn nói gì?”

“Đương nhiên là…”

Tóc của cô chỉ buộc tùy tiện, cổ trắng nõn còn lưu lại dấu vết yêu đương đỏ ửng. Giọng cô nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, “Là khi làm chuyện đó.”

Thẩm Hữu Bạch rít vài hơi thuốc, sau một lúc mới nói, “Hết sức cố gắng.”

Cô nhíu mày, vừa định mở miệng thì anh đã nói tiếp, “Nhưng anh là đàn ông, nhu cầu tình dục rất nặng.”

Bàn tay còn cầm điếu thuốc của Thẩm Hữu Bạch chạm lên gò má cô, vén vài sợi tóc lòa xòa ra sau tai, “Nếu em không muốn gặp nguy hiểm thì đừng dụ dỗ anh, vì anh không thể biết chừng mực được đâu.”

Từ Phẩm Vũ im lặng một lúc, quay đầu lại nhìn anh với vẻ mờ mịt, “Như thế nào thì xem là dụ dỗ?”

Như thế nào ư?

Đôi mắt này, giọng nói này, đôi chân trần trụi, vòng eo mềm mại.

Cô mặc áo của anh, bộ ngực hơi nhô lên.

Thẩm Hữu Bạch không trả lời, chỉ có ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, đột nhiên anh nâng cằm cô lên, hôn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.