Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 19: Lần Đầu Gặp Gỡ Vương Mạc Thiên




Vì cứu chữa cho những bệnh nhân này, để bọn họ có cuộc sống tốt đẹp hơn, bất kì khả năng nào cô đều không thể bỏ qua.

Sau khi đưa nội lực của mình tiến vào kiểm tra cơ thể bệnh nhân, Dương Hiểu Đồng cảm nhận được tình hình trong cơ thể họ. Cô không phải người bình thường, rất nhiều thứ cho dù mấy thứ công nghệ thiết bị cao cũng không cách nào kiểm tra đo lường ra nhưng nội lực tiến vào trong cơ thể bệnh nhân liền như mắt Dương Hiểu Đồng, có thể thấy rất rõ tình hình bệnh nhân.

Sau khi thăm dò một khoảng thời gian, Dương Hiểu Đồng phát hiện trong cơ thể bệnh nhân có một vật thể trong suốt đang ngọ nguậy, như ký sinh trùng tiến vào tầng ngoài da thịt bệnh nhân, tốc độ nhúc nhích không nhanh. Sau khi Dương Hiểu Đồng phát hiện con thứ nhất, ngay sau đó lập tức nhìn thấy một mảng lớn ký sinh trùng đang ngọ nguậy.

Dương Hiểu Đồng nhìn mà sợ, loại ký sinh trùng trong suốt rất khó phát hiện, nếu không phải đúng dịp phát hiện con thứ nhất chắc cô cũng nhìn không ra.

Chắc hẳn trên người bệnh nhân nổi lên những bọc mủ chính là do những ký sinh trùng này, quá kinh khủng. Nếu như cô đoán không lầm, trong mấy bọc mủ đó là ấu trùng của ký sinh trùng. Khi những người khác tiếp xúc với những bọc mủ đó sẽ dính ấu trùng. Các ấu trùng này có tính thẩm thấu qua da cực mạnh, hơn nữa còn là trạng thái trong suốt, lấy nhãn lực con người, cơ hồ không nhìn thấy cho nên bọn họ không biết bị lây bệnh lúc nào.

Về phần tại sao bệnh nhân chỉ kiên trì mười lăm ngày thì khó giữ được tính mạng, nguyên nhân chính là do tốc độ phát triển sinh sôi của ký sinh trùng sinh quá nhanh, mọi người thường nói tốc độ ung thư lan tràn rất nhanh, tế bào ung thư không có tiết chế không ngừng khuếch trương tăng nhanh, cho nên một khi lan tràn thì sẽ không thể ức chế quá trình đó. Mà những ký sinh trùng này, tốc độ sinh sôi còn khủng bố hơn tế bào ung thư.

Ít nhất người bị ung thư sẽ không mất mạng trong thời gian ngắn như vậy.

Chúng nó lấy tốc độ phát triển sinh sôi rất nhanh lan tràn trong cơ thể bệnh nhân, phá hư cơ năng thân thể bệnh nhân, thậm chí còn tiến vào đại não bệnh nhân, dần dần ăn tế bào não bệnh nhân, bởi vậy bệnh nhân mới có triệu chứng thần chí không rõ. Cứ như vậy Dương Hiểu Đồng cũng xem như tìm được nguyên nhân tại sao bệnh nhân lại có tình trạng như vậy.

Dương Hiểu Đồng không ngờ lần này mình lại phát hiện một điểm quan trọng như vậy. Nếu có thể tra ra ký sinh trùng trong suốt kia là loại gì, vì sao sinh ra, có khả năng bọn họ sẽ tìm được bước đột phá, ít nhất tìm được phương hướng để nỗ lực.

Chỉ cần tìm được phương pháp tiêu diệt ký sinh trùng này, bọn họ có thể giải quyết được căn bệnh này.

Dương Hiểu Đồng dùng nội lực của mình tận lực chữa trị tế bào bị hao tổn của người bệnh, để cho các tế bào một lần nữa tràn ngập năng lượng, thế nhưng một người không thể địch lại đám đông ah, dù Dương Hiểu Đồng nội lực thâm hậu nhưng cũng không thể chống lại nhiều ký sinh trùng cùng nhau tiến công.

Dương Hiểu Đồng thử dùng nội lực của mình đi đụng vào ký sinh trùng, không ngờ ký sinh trùng đó tựa hồ sợ hãi rúc vào một bên. Thấy tình trạng đó, trên mặt Dương Hiểu Đồng lộ ra mấy phần mừng rỡ, nhìn thấy nội lực của mình vẫn có thể có mấy phần tác dụng nên cô thử dùng nội lực của mình công kích ký sinh trùng, ký sinh trùng đó đã chết như Dương Hiểu Đồng đoán.

Chỉ có điều trên mặt Dương Hiểu Đồng hoàn toàn không có bao nhiêu vui sướng, bởi vì số lượng những ký sinh trùng đó quá nhiều, tốc độ cô tiêu diệt không nhanh hơn tốc độ bọn chúng sinh sôi nẩy nở, cũng không có hiệu quả tốt mấy, biện pháp duy nhất chính là phối ra thuốc có thể tiêu diệt những ký sinh trùng này.

Ngay lúc Dương Hiểu Đồng tự hỏi, Du Du đã kiểm tra đo lường ra kết quả.

“Hiểu Đồng, đã có kết quả kiểm tra đo lường.”

Nghe cô nói, trên mặt Dương Hiểu Đồng lộ vẻ mừng rỡ, hỏi vội: “Thế nào? Kết quả thế nào?”

“Cậu suy nghĩ không sai, những ký sinh trùng ấy quả thực là ấu trùng. Nhưng lấy toàn bộ ấu trùng đã chết ra, hơn nữa bề ngoài da bị vỡ, chất lỏng bên trong chảy ra, hỗn hợp cùng một chỗ, căn bản không hề nhìn ra là ấu trùng gì. Tốc độ tớ kiểm tra đo lường nhanh cho nên chỉ có thể biết chúng nó là ấu trùng. Có lẽ kết quả xét nghiệm của viện xét nghiệm các cậu chắc cũng không phải là điểm này, như vậy họ chỉ có thể tra được thành phần những ấu trùng nhưng căn bản không biết mấy thứ kia là ấu trùng.”

Nghe cô nói, Dương Hiểu Đồn nhíu mày lại, nếu các bác sĩ khác không biết điểm này thì tất nhiên sẽ không nghĩ tới hướng này để tìm kiếm nguyên nhân bệnh, bởi vì, thứ nhất, bọn họ không tra ra được loại chất đó, nên bọn họ cho rằng trong bọc mủ người bệnh có chứa độc tố cho nên những người khác đụng chạm mới trúng độc như vậy.

Trúng độc và bị ký sinh trùng hoàn toàn là hai phương hướng không giống nhau. Nếu như bọn họ dựa theo phương hướng như vậy điều tra tuyệt đối không có bất kỳ kết quả nào.

Như vậy, cô nên nói như thế nào cho bọn họ biết chuyện này, chuyện về Du Du chắc chắn không thể nói ra, mà nếu cô không thể nói rõ, tư liệu cung cấp cho bọn họ nhất định bọn họ sẽ không tin tưởng mình.

Dương Hiểu Đồng hiểu rất rõ điểm này. Tuy họ rất tôn trọng cô nhưng đó cũng là vì cô tạo ra thanh phổi đan, thanh não đan. Chỉ có điều không phải tất cả mọi người đều tin những đan dược kia do cô luyện chế.

Cô ra khỏi bệnh viện, đi trên đường phố để đầu óc tỉnh táo hơn, trong đầu nghĩ mình nên dùng phương pháp gì để cho bọn họ tin phục. Đột nhiên cô nhìn thấy bên cạnh một căn nhà có một con chó lớn và một con chó nhỏ. Chú chó nhỏ rất đáng yêu, nhìn thấy nó trên mặt Dương Hiểu Đồng không khỏi nở nụ cười, cô nhớ lại con chó trong nhà Trương Doãn Kiệt.

Không biết hiện tại anh thế nào, cô đến Tây Tạng chưa kịp nói một tiếng với anh, ba sẽ nói với anh ấy sao? Có lẽ vậy…

Dương Hiểu Đồng cúi đầu nhìn dưới mặt đất, trong đầu nghĩ nên nói như thế nào với bọn họ, nằng nề thở dài một hơi, hi vọng mình có thể nhanh chóng giải quyết tình hình bệnh dịch Tây Tạng, bằng không nếu để tình hình bệnh dịch tiếp tục truyền nhiễm, nhân loại đối mặt khiêu chiến thời gian sinh tử tồn vong, bọn họ còn có thời gian gì đi suy nghĩ cảm tình?

Ngay khi Dương Hiểu Đồng nghĩ thông suốt, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một bóng dáng đẹp trai tuấn tú đứng trước mặt mình, khuôn mặt đẹp trai quen thuộc, tươi cười khiến người ta ấm áp, ánh mắt tràn ngập sủng nịch, tất cả đều quen thuộc như vậy.

Trên mặt Dương Hiểu Đồng lộ ra tươi cười vui sướng, nói: “Sao anh lại tới đây?” Sự xuất hiện của anh thật sự khiến cô vui mừng, không ngờ vừa nghĩ đến anh, anh đã lập tức xuất hiện trước mặt cô.

“Anh không thể tới sao?” Trương Doãn Kiệt hỏi lại, trên mặt lại không che giấu được sự vui vẻ, đoạn thời gian trước đúng lúc anh bị phái ra ngoài thi hành nhiệm vụ, sau khi trở về, trước tiên là chuẩn bị đi gặp Hiểu Đồng, tách ra hai tháng, anh cực kì nhớ cô.

Thật không ngờ anh cũng có lúc nhớ một người đến như thế, khi anh đi tìm Hiểu Đồng lại nghe nói chuyện Dương Hiểu Đồng đi Tây Tạng, không chút do dự, lập tức ngồi máy bay chạy tới Tây Tạng, chỉ vì có thể liếc nhìn cô một cái.

Tình hình bệnh dịch Tây Tạng trên đường tới đây anh đã biết. Anh rất lo lắng cho Dương Hiểu Đồng. Nếu cô bị nhiễm bênh, anh nên làm gì bây giờ.

Không ngờ anh vừa mới xuống máy bay đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy người trong lòng mình đang nhớ thương, đương nhiên hết sức vui mừng.

“Đương nhiên không phải.”

Trương Doãn Kiệt lúc này mới phát hiện sắc mặt Dương Hiểu Đồng rất tái nhợt, cau mày trong mắt đều là đau lòng nói: “Em làm sao? Không thoải mái sao? Sao sắc mặt lại tái nhợt như thế?”

Dương Hiểu Đồng vô ý thức sờ sờ mặt mình, chợt cười nói: “Không có gì, em vừa kiểm tra đo lường tình trạng của bệnh nhân, nội lực tiêu hao hơi nhiều nên mới như vậy, không có chuyện gì, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.“

Nghe cô nói, Trương Doãn Kiệt mới yên lòng lại, đau lòng ôm Dương Hiểu Đồng vào trong lòng, nói: “Em phải chiếu cố tốt chính mình, anh thường xuyên bị phái ra ngoài thi hành nhiệm vụ, có thể sẽ không giống như trước, thường xuyên ở bên cạnh em, đừng giận anh nhé.”

Nghe anh nói như thế, Dương Hiểu Đồng biết trong hai tháng này Trương Doãn Kiệt không tới gặp cô là do đang thi hành nhiệm vụ, cằm dán trên vai Trương Doãn Kiệt: “Em có dễ giận như vậy sao? Em biết ở bộ doanh anh có chuyện luôn bận rộn, em sẽ không ích kỉ như vậy.”

“Trái lại anh ah, chiếu cố chính mình cho tốt, lúc này mới hơn hai tháng không gặp, anh gầy đi không ít.” Dương Hiểu Đồng ngẩng đầu, vuốt cái cằm gầy gò của Trương Doãn Kiệt nói.

“Ha ha, chúng ta như nhau.”

Hai người ôm nhau nói một hồi, sau đó cùng đi tản bộ, phong cảnh Tây Tạng cũng không tệ lắm, nếu không phải nơi này có bệnh dịch, chắc hẳn hiện tại sẽ không hoang vắng như thế, nhất định hết sức náo nhiệt.

“Khi nãy dò xét bệnh nhân em có phát hiện gì không?” Trương Doãn Kiệt dò hỏi. Anh cũng rất lo lắng chuyện này, chỉ có điều đáng tiếc anh không có thiên phú về y học, nhưng việc đó lại không ngăn cản được lòng yêu nước của anh.

Dương Hiểu Đồng gật đầu: “Có một ít phát hiện, em nghĩ nếu như em không có phán đoán sai thì nguyên nhân bệnh truyền nhiễm là ký sinh trùng. Bởi vì thông qua nội lực em phát hiện ký sinh trùng tồn tại trong cơ thể bệnh nhân.”

“Ký sinh trùng? Khi anh tới còn nghe nói bọn họ đã biết rốt cuộc là nguyên nhân gì dẫn tới bệnh, nhanh như vậy em đã phát hiện. Vậy em đã nói tin tức này cho bọn họ biết chưa?”

Dương Hiểu Đồng lắc đầu: “Còn chưa, bởi vì chụp x quang, các thiết bị khác cũng không thể dò xét ra điểm này. Em không biết phải nói thế nào với bọn họ về điểm này. Nếu không thể lấy ra chứng cớ, chắc bọn họ sẽ không tin tưởng em. Những bọc mủ trên người bệnh nhân chứa chất lỏng chính là ấu trùng của ký sinh trùng ấu. Chỉ có điều sau khi chúng ra ngoài lại chết rất nhanh, hơn nữa không thể bảo tồn thân thể hoàn hảo. Hiện tại em đang nghĩ làm như thế nào để chúng nó còn sống.”

Dương Hiểu Đồng nói như vậy, đột nhiên một suy nghĩ chợt lóe, kích động nói: “Em nghĩ ra rồi, như vậy hẳn có thể!”

“Thế nào?” Mặc dù Trương Doãn Kiệt không biết rốt cuộc Dương Hiểu Đồng nghĩ tới điều gì, nhưng biết nhất định cô nghĩ tới phương pháp nào đó, cho nên từ đáy lòng cảm thấy cao hứng thay cô.

“Ha ha, em còn không biết có thể thành công hay không, đi thử trước lại nói!” Dương Hiểu Đồng kéo Trương Doãn Kiệt cùng đi bệnh viện, trên đường giao phòng độc đan cho Trương Doãn Kiệt, trải qua kiểm tra của cô, hình như giải độc đan có công hiệu nhất định đối với loại bệnh này. Bởi vì theo đồ thị hình chiếu đặc biệt của Du Du, cô nhìn thấy bên ngoài thân thể mình xuất hiện một tầng ngăn cách trong suốt, đương nhiên mắt thường không nhìn thấy.

Dương Hiểu Đồng tìm một người bệnh khác để Trương Doãn Kiệt cầm ống tiêm không, dùng nội lực của mình tiến vào cơ thể bệnh nhân cảm thụ vị trí ký sinh trùng, nói cho Trương Doãn Kiệt vị trí, để anh dùng ống chích hút nó.

Cũng may mấy ký sinh trùng thích hoạt động trong tế bào biểu bì nên rất nhanh đã lấy ra thành công. Dương Hiểu Đồng đưa một phần trong đó giao cho Du Du xét nghiệm, một phần khác giao cho bên xét nghiệm tiến hành nghiệm chứng.

Lúc trước ở bên ngoài nhìn thấy một con chó lớn và một con chó nhỏ, cô đột nhiên nghĩ đến ký sinh trùng nhỏ sau khi ra khỏi thân thể người thì thời gian sống rất ngắn, nhưng ký sinh trùng trưởng thành thì không nhất định sẽ như vậy.

Nếu xét nghiệm có khả năng đủ kiểm tra đo lường ra nó là ký sinh trùng, như vậy mọi chuyện đều tốt. Hiện tại việc cô cần phải làm là chờ Du Du đưa thành phần nghiên cứu ra, cô sẽ tìm ra nguồn gốc loại ký sinh trùng này.

Bây giờ cô khá hiểu ký sinh trùng, cô nắm giữ toàn bộ các loại ký sinh trùng từng xuất hiện ở Trung Quốc cho đến bây giờ. Tuy nhiên cô lục lại tất cả ký ức của mình cũng không có loại ký sinh trùng này. Có lẽ nó là một loại ký sinh trùng kiểu mới, hoặc một loại ký sinh trùng xảy ra biến dị.

Hai người ra khỏi bệnh viện, Trương Doãn Kiệt đã rõ Dương Hiểu Đồng đang làm cái gì, cười nói: “Ô chao, bà xã của anh thật sự rất giỏi ah!”

Nghe thấy lời Trương Doãn Kiệt, Dương Hiểu Đồng liếc mắt nhìn Trương Doãn Kiệt nhưng lại không phản bác, bộ dáng đó khiến Trương Doãn Kiệt cười một trận lâu.

“Đừng cười, có cần cười như vậy không? Đúng rồi, đoạn thời gian trước chị gái anh – Trương Hinh từng đến gặp em.”

“Nha?” Anh thật không biết chuyện này, không ngờ chị ấy lại tự mình chạy tới. “Chị ấy đã nói với em những gì?”

“Không có gì, tùy tiện hàn huyên trò chuyện thôi, về chuyện anh và em, ha ha, chị anh rất dễ ở chung.” Dương Hiểu Đồng cười nói, Trương Hinh cho cô ấn tượng rất tốt.

“Trước đó chị âý có nói bảo anh mang chị ấy đi gặp em. Chỉ có điều đúng lúc đó anh bị phái ra đi làm nhiệm vụ, vốn định lần này trở về lại mang chị ấy đi gặp em, không ngờ chính chị ấy lại tự đi, chị anh ah…” Trương Doãn Kiệt hơi cười khổ nói.

Anh nên nghĩ đến, lấy cá tính Trương Hinh, không có khả năng chờ lâu như vậy.

“Đúng rồi, lúc nào anh trở về?” Nghe lời Trương Doãn Kiệt nói lúc trước thì hình như không phải anh được phái qua đây, mà tự mình chạy tới.

Trương Doãn Kiệt suy tư chốc lát nói: “Ngày mai anh trở về một chuyến, báo cáo nhiệm vụ lần này xong lại qua đây, một mình em ở đây anh không yên lòng.”

“Có thể xin được sao?” Dương Hiểu Đồng hỏi, chẳng lẽ anh lại tự do như thế?

“Nếu xin có lẽ không có vấn đề gì lớn, bên này cũng cần quân nhân không phải sao? Anh làm hậu cần cho em, được không?” Trương Doãn Kiệt nhướng mày cười nói.

Nhìn bộ dáng khôi hài kia của Trương Doãn Kiệt, Dương Hiểu Đồng bật cười: “Được được, cho anh làm hậu cần của em.”

“Đấy là đương nhiên. Đúng rồi, Hiểu Đồng, anh có chuyện rất nghiêm túc muốn hỏi em.” Sắc mặt Trương Doãn Kiệt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Nhìn bộ dáng này của Trương Doãn Kiệt, Dương Hiểu Đồng cũng không khỏi nghiêm túc, hỏi: “Chuyện gì?”

“Hiện tại người nhà anh đều đã biết em là bạn gái anh, đang thúc dục khi nào anh mang em về gặp bọn họ đây! Em nói lúc nào em về nhà với anh? Anh cũng không thể nhẫn tâm để trưởng bối ngóng trông em?”

Nghe anh nói, Dương Hiểu Đồng đấm vai Trương Doãn Kiệt nói: “Anh dám trêu em? Em còn tưởng phát sinh chuyện lớn gì chứ, dọa người ta.”

Trương Doãn Kiệt vẻ mặt thành thật: “Đây cũng là một chuyện rất quan trọng ah, chuyện lớn quan hệ đến cuộc sống sau này của anh mà, tại sao có thể không quan trọng?”

“Aiz, em biết rồi, chờ xong chuyện lần này thì đi với anh được chưa?” Dương Hiểu Đồng bất đắc dĩ nhìn Trương Doãn Kiệt, kỳ thực sau khi nhìn thấy thái độ Trương Hinh, cô không để ý đến việc về nhà với Doãn Kiệt.

Lúc trước bởi vì chưa từng gặp qua người nhà đối phương nên có vài phần khẩn trương, hiện tại lại không như vậy. Cô vốn không quá bài xích chuyện này, cô nghiêm túc với Trương Doãn Kiệt, cũng hi vọng bọn họ có thể tiếp tục như vậy, đương nhiên cô cũng tin tưởng bọn họ có thể, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Thấy Dương Hiểu Đồng đáp ứng, Trương Doãn Kiệt cười cực kì hài lòng, dắt tay Dương Hiểu Đồng, anh chỉ cảm giác mình dắt cả thế giới.

Buổi tối, Du Du nói cho Dương Hiểu Đồng, lấy ký sinh trùng trưởng thành ra khỏi ký chủ cũng không chết, thời gian sống dài hơn ấu trùng, chắc đưa cho sở xét nghiệm có thể xét nghiệm ra, sau khi biết được tin tức tốt như thế, Dương Hiểu Đồng an tâm ngủ.

Ngày sáng sớm hôm sau Dương Hiểu Đồng tiễn Trương Doãn Kiệt.

Dương Hiểu Đồng đi tới viện xét nghiệm, báo cáo xét nghiệm vừa lúc đưa ra. Dương Hiểu Đồng cầm báo cáo xét nghiệm nhìn thấy trên đó ghi kết luận giống như mình phán đoán, trên mặt cũng lộ ra tươi cười, cái này có thể khiến mọi người tin tưởng.

Đợi tới lúc Dương Hiểu Đồng đi tới bệnh viện thì được người thông báo mời tới dự họp hội nghị, cho nên cô trực tiếp đi phòng họp, nhìn thấy Trần Thụy Tinh cầm báo cáo xét nghiệm đứng phía trước nói: “Mọi người đều đến đông đủ rồi chứ?”

Mọi người gật đầu.

“Tốt, vậy tôi nói một chút về báo cáo kiểm nghiệm của chất lấy ra từ cơ thể bệnh nhân. Căn cứ báo cáo trên tay tôi, đây là thành phần một ít chất, thế nhưng kỳ quái nhất chính là loại thành phần này không có độc nên không thể nói là trúng độc. Nhưng nếu như không có độc, vậy giải thích như thế nào bệnh nhân về tình trạng bệnh?” Trần Thụy Tinh nhíu mày, xem ra ông cũng rất nghi hoặc.

Những người khác sau khi nghe được tin tức này, trên mặt đều lộ vẻ nghi hoặc, trừ Dương Hiểu Đồng. Cô biết những ấu trùng đó đã chết, hơn nữa không có biện pháp nhìn thấy thi thể những ấu trùng ấy, ấu trùng sau khi vỡ tan chỉ có trong thân thể chứa chất dịch, phương pháp chúng tấn công loài người cũng không phải là độc tố, mà là ký sinh, dần dần ăn mòn các cơ quan trong cơ thể người.

Đợi Trần Thụy Tinh nói xong, Dương Hiểu Đồng giơ tay lên.

Trần Thụy Tinh nhìn thấy Dương Hiểu Đồng giơ tay, vội hỏi: “Dương tiểu thư có kiến giải gì?”

Dương Hiểu Đồng đứng lên, quay đầu nhìn mọi người nói: “Hôm qua tôi có lấy một ít chất dịch trong cơ thể người bệnh, mà báo cáo kiểm tra cho thấy đây là một loại ký sinh trùng kiểu mới.”

Đồng thời đưa báo cáo kiểm tra trong tay cho mọi người, trước khi đến cô đã sao chép thành nhiều bản, để mọi người có thể hiểu rõ ràng hơn. Đi tới vị trí Trần Thụy Tinh, nhìn mọi người nói: “Loại ký sinh trùng này có tốc độ sinh sôi cực nhanh, ký sinh trên cơ thể người, phá hư tổ chức và cơ năng thân thể của bệnh nhân, cướp đoạt dinh dưỡng cần thiết để cơ thể sinh tồn, nên người bệnh mới càng ngày càng gầy gò. Bởi vì tổ chức thân thể bị phá hư, bệnh nhân sốt cao không lùi, mà những ký sinh trùng đó từng bước lan tràn đến não bộ người bệnh, ăn mòn tế bào não người bệnh. Cứ như vậy người bệnh sẽ rơi vào trạng thái thần chí không rõ, mà sau khi tế bào não tử vong, tính mạng người bệnh đi vào giai đoạn kết thúc.”

Dương Hiểu Đồng một hơi nói thành quả nghiên cứu mình cho mọi người. Mọi người một bên nghe Dương Hiểu Đồng giải thích, một bên liếc nhìn tài liệu trong tay, mấy thứ này có thể khiến bọn họ tin phục.

“Không biết Dương tiểu thư là lấy ở đâu trên người bệnh nhân? Vì sao không giống với báo cáo chúng ta có?” Trần Thụy Tinh nghi ngờ hỏi, hắn không hề hoài nghi Dương Hiểu Đồng đạt được kết quả không phải từ trong cơ thể người bệnh. Bởi vì trong báo cáo đã thể hiện rõ trong cơ thể những ký sinh trùng kia có chứa thành phần giống hệt trong tài liệu trong tay ông ghi, cứ như vậy cũng có thể giải thích nguyên nhân vì sao không có độc lại khiến mọi người bị bệnh.

Nghe ông hỏi, Dương Hiểu Đồng giải thích: “Bác sĩ Trần y lấy mẫu từ trong bọc mủ của người bệnh?”

“Không sai, đúng vậy.”

“Trong bọc mủ của người bệnh có chứa rất nhiều ấu trùng, mà những ấu trùng đó sức sống không mạnh, sau khi lấy ra trong khoảng thời gian ngắn sẽ chết, hơn nữa biểu bì vỡ tan, mấy thứ bên trong xói mòn thành một đoàn nên kiểm tra kết quả là vật chất, mà tôi lấy ra chính là ký sinh trùng trưởng thành, sức sống mạnh hơn ấu trùng.”

Nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, Trần Thụy Tinh lúc này mới chợt hiểu ra, nói: “Thì ra là thế. Nếu không phải Dương tiểu thư phát hiện điểm này, sợ rằng chúng ta sẽ bị mê hoặc.”

“Tôi cũng chỉ tình cờ phát hiện.” Dương Hiểu Đồng cười nói, cô không thích kể công, chỉ cần có thể chữa tốt tình hình bệnh dịch lần này cô liền hài lòng. Huống chi trước mặt các trưởng bối, cô vẫn nên khiêm tốn mới tốt.

“Dương tiểu thư khiêm nhường. Cô phát hiện khiến chúng ta tiết kiệm không ít thời gian. Hiện tại biết nguyên nhân bệnh, chúng ta có thể từ ký sinh trùng này đi tìm kiếm nguyên nhân từ nó.”

Ánh mắt Trần Thụy Tinh nhìn về phía Dương Hiểu Đồng đều là tán thưởng. Ông biết thực lực cô bé này rất mạnh, nhưng ông cũng không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, cô đã tìm ra nguyên nhân bệnh. Quả thực khiến ông rất kinh ngạc, đồng thời cũng có chút uể oải. Ông đã nghiên cứu không ít thời gian, lại cái gì cũng không phát hiện, còn không bằng người ta chỉ dùng có một ngày.

Uể oải tính không là cái gì, Trần Thụy Tinh vốn là một người lòng dạ rộng lượng, rất nhanh đã bỏ qua một bên mặt trái, có lời của Dương Hiểu Đồng, chắc hẳn lần này rất nhanh có thể tìm được phương pháp cứu chữa, có nhân tài như Dương Hiểu Đồng là may mắn của quốc gia.

Dương Hiểu Đồng lại không có chú ý tới lúc cô giải thích, phía dưới một bác sĩ hơn hai mươi tuổi nhìn về phía cô trong mắt đều là ái mộ.

Tiếp đến mọi người đặt trọng điểm trên ký sinh trùng, không ngừng thử thứ gì có thể tiêu diệt ký sinh trùng đó, có mục tiêu bọn họ vẫn tốt hơn nhiều so với trước kia như con ruồi không đầu.

Mà trong đoạn thời gian này, bên cạnh Dương Hiểu Đồng có thêm một bác sĩ trẻ tuổi tên Liễu Trí Thông. Tuy anh ta mới hơn hai mươi tuổi nhưng nhưng cũng đã có tên tuổi danh tiếng không nhỏ trong giới y học, rất nhiều y lão nổi danh đều là thầy của anh ta, đều khen hắn là ngôi sao mới trong giới y học.

Dương Hiểu Đồng quả thực phát hiện trình độ y học Liễu Trí Thông. Từ sau lần trước khi cô nói ra chuyện ký sinh trùng, anh ta thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô, vô luận bỏ như thế nào cũng không rời khỏi, khiến cho Dương Hiểu Đồng có chút bất đắc dĩ.

Hôm nay, Dương Hiểu Đồng theo lệ đứng ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn tình hình bệnh nhân, Liễu Trí Thông lại ở bên cạnh cô, nói: “Hiểu Đồng, tôi gần đây không ngừng tìm kiếm phương pháp có thể giết chết những ký sinh trùng kia, đã hơi có tiến triển. Tôi tin không bao lâu nữa chúng ta có thể tìm được biện pháp giải quyết, chờ sau khi giải quyết xong tôi mời em ăn cơm có được không?”

Dương Hiểu Đồng quay đầu nhìn về phía Liễu Trí Thông bên cạnh, nói thật Liễu Trí Thông nhìn cũng rất tuấn tú, làn da rất trắng, có chút giống như bạch diện tiểu sinh, nhưng điều này cũng không khiến anh ta không có khí chất men lì, thoạt nhìn là loại hình được các cô gái rất thích. Trong bệnh viện có nhiều y tá trẻ tuổi ái mộ ánh mắt nhìn anh ta sẽ biết. Đàn ông có tài có mạo quả thực có thể thu được không ít trái tim phụ nữ.

“Liễu Trí Thông, tôi đã có bạn trai.” Dương Hiểu Đồng lại một lần nữa bất đắc dĩ nói, cô thật là lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông nghị lực kiên trì như Liễu Trí Thông giống tiểu cường đánh không chết.

Nghe cô nói, Liễu Trí Thông lại không thèm để ý: “Tôi không tin, đến bây giờ tôi chưa từng thấy bạn trai của em. Nếu như em có bạn trai, bạn trai em sẽ yên tâm để một mình em ở đây?” Từ đầu đến giờ hắn vẫn không muốn tin Dương Hiểu Đồng có bạn trai, nhiều năm như vậy hắn thật vất vả mới tìm được một cô gái ngưỡng mộ trong lòng, tất nhiên không muốn buông tha.

“Thế nhưng tôi thực sự có bạn trai, tôi lừa anh làm gì?” Dương Hiểu Đồng thật sự không rõ, mặc kệ cô nói như thế nào anh ta đều không tin.

“Thật sự có thì em gọi anh ta tới cho tôi xem ah.”

Khi Dương Hiểu Đồng chuẩn bị nói chuyện. Giọng nói của Trương Doãn Kiệt truyền đến từ phía sau hai người: “Tôi là bạn trai của Hiểu Đồng.”

Dương Hiểu Đồng quay đầu nhìn thấy Trương Doãn Kiệt, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười, nói với Liễu Trí Thông: “Hiện tại tin chứ?” Nói thật cô không ghét Liễu Trí Thông, chỉ có điều Liễu Trí Thông khiến cô có một áp lực.

Trương Doãn Kiệt vốn chuẩn bị cho một Dương Hiểu Đồng kinh hỉ nên không gọi điện thoại cho cô, hỏi người trong bệnh viện mới biết cô ở trong này liền lập tức qua đây, không ngờ lại gặp được một tình địch, chỉ có điều lời Dương Hiểu Đồng nói khiến trong lòng anh rất mừng rỡ.

Nhìn người đàn ông trước mặt, nói thật anh cũng thừa nhận hắn ta nhìn không tệ lắm, nhưng nhìn hắn vẫn quấn quít lấy Hiểu Đồng trong lòng anh lập tức thấy mất hứng, cho nên nói chuyện cũng không hề khách khí như bình thường.

Liễu Trí Thông nhìn người đàn ông trước mặt, còn cao hơn hắn gần mười phân, nhất là trên người tỏa ra khí thế cho hắn biết người này nhất định không phải người thường, nhìn huân chương trên vai lập tức hiểu người đàn ông trước mặt là thiếu tướng!

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiếu tướng trẻ tuổi như vậy.

Vốn anh ta rất tự tin đối với mình, dù sao bản thân vô luận tướng mạo, gia thế, năng lực đều có ưu thế hơn người bình thường, tế nhưng khi thấy người đàn ông trước mặt, lần đầu tiên hắn cảm giác những ưu thế ấy ở trước mặt người này đều không tính là ưu thế.

Bây giờ tình cảnh anh ta rất xấu hổ, lời nói vừa rồi chắc hẳn đều bị anh ta nghe thấy, nhìn Dương Hiểu Đồng nói: “Vậy hai người trò chuyện đi, tôi đi trước.”

Dương Hiểu Đồng gật đầu: “Tốt, hẹn gặp lại.” Cô cũng biết hiện tại Liễu Trí Thông rất xấu hổ, chỉ có điều cô cảm thấy khá buồn cười.

Đợi Liễu Trí Thông đi rồi. Dương Hiểu Đồng nhìn Trương Doãn Kiệt kia vẻ mặt bộ dáng nghiêm túc cười: “Làm gì mà anh có vẻ mặt nghiêm túc như thế?”

Sắc mặt Trương Doãn Kiệt vẫn nghiêm túc: “Anh có thể không nghiêm túc sao? Lúc này mới mấy ngày a, đã xuất hiện một tình địch, xem ra sau này anh phải luôn theo bên cạnh em, quá khiến người ta không yên tâm.”

Nghe thấy lời Trương Doãn Kiệt, Dương Hiểu Đồng lập tức phát hiện Trương Doãn Kiệt rất đáng yêu, hình tượng của anh và lời nói lúc này của anh cực kỳ không tương xứng, nhưng nhìn ở trong mắt của cô lại là anh tuấn đẹp trai như vậy, đây là lần đầu tiên nghe được Trương Doãn Kiệt nói như vậy.

“Anh đang ghen phải không?” Dương Hiểu Đồng cười hỏi.

Trương Doãn Kiệt đầu tiên là sửng sốt, chợt gật đầu nói: “Không sai!”

Dương Hiểu Đồng bật cười, “Ôi, anh còn ghen tị nha! Anh có cái gì phải lo lắng, không phải em đã nói em có bạn trai rồi sao? Anh hẳn phải yên tâm em ah.”

Ai biết Trương Doãn Kiệt lại vẻ mặt thành thật nói: “Anh yên tâm em, nhưng anh không yên tâm bọn họ.”

Trên mặt Dương Hiểu Đồng không ngừng được tươi cười, bây giờ Trương Doãn Kiệt nói cũng không phải dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng lại khiến cô cảm thấy hết sức hài lòng, chính mình càng hãm sâu vào…

Khi cùng Trương Doãn Kiệt ra khỏi bệnh viện, Dương Hiểu Đồng phát hiện không ít y tá ánh mắt ái mộ nhìn về phía anh, ngược lại ánh mắt đố kị nhìn về phía cô, xem ra không chỉ Trương Doãn Kiệt không yên lòng, bản thân cô cũng phải cẩn thận một chút.

Nếu như Trương Doãn Kiệt biết, nhất định sẽ nói, anh cảm thấy trừ Dương Hiểu Đồng, bất kỳ cô gái nào khác đều giống như rau cải trắng, không hề có cảm giác nào.

Dương Hiểu Đồng nói thành quả mấy ngày nay nghiên cứu cho Trương Doãn Kiệt, trong lòng vẫn sốt ruột rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ. Cô thử qua rất nhiều loại phương pháp nhưng những phương pháp ấy có thể giết chết ký sinh trùng không sai, tuy nhiên lại có nguy hại lớn đối với thân thể người, không thể đơn giản thử.

Bây giờ bọn họ xác định đây là một loại ký sinh trùng biến dị, thế nhưng cụ thể là do loại ký sinh trùng nào biến dị thì bọn họ vẫn chưa nghiên cứu ra. Trong mấy ngày này, Dương Hiểu Đồng nhìn thấy hai mạng người biến mất trước mặt mình, nói thật, trong lòng cô thực sự rất khó chịu, áp lực rất lớn.

Khi nhìn thấy Trương Doãn Kiệt, trong lòng dù có chút buông lỏng nhưng lòng vẫn nặng trịch.

Du Du cũng không ngừng kiểm tra tư liệu các loại ký sinh trùng, hy vọng có thể tìm được biện pháp đối phó loại ký sinh trùng này, mỗi người luôn luôn bề bộn nhiều việc. Mấy ngày nay Dương Hiểu Đồng cũng không tu luyện, một ngày một đêm nghiên cứu ký sinh trùng, bởi vì cô tranh thủ thời gian chính là hi vọng những bệnh nhân đó được sống!

Ban đêm, Dương Hiểu Đồng ngồi trước bàn, trong đầu không ngừng nghĩ loại thuốc nào có giết chết loại ký sinh trùng này hiệu quả hơn nữa đối với người thể không có nguy hại, đúng lúc này, Du Du nói: “Hiểu Đồng, có phát hiện mới.”

Nghe cô nói, Dương Hiểu Đồng vẻ mặt kích động, vội hỏi: “Phát hiện gì?”

“Ta phát hiện một loại ký sinh trùng tương tự loại ký sinh trùng này, lần đầu phát hiện loại ký sinh trùng này cũng là ở Tây Tạng. Lúc đó có không ít người bị nhiễm nhưng rất nhanh đã được giải quyết, không có nghiêm trọng như lần này. Tớ cảm thấy ký sinh trùng lần này rất có thể là nguyên bản loại ký sinh trùng đó biến dị ra.”

“Trước kia mọi người dùng phương thức gì trị liệu?”

“Chỉ dùng một ít chất giết ấu trùng nhưng không có hại đối với thân thể, những thứ ấy cậu đã thử qua, hiển nhiên mấy ký sinh trùng này đã miễn dịch với những phương pháp ấy.”

Nghe cô nói, Dương Hiểu Đồng nhíu mày, mặc dù đã nghĩ tới nhưng vẫn có chút uể oải, chỉ có điều rất nhanh cô đã lên tinh thần tới, hỏi: “Vậy loại ký sinh trùng này tới từ đâu? Trên người động vật sao?”

“Không sai, là xuất hiện trên người động vật, ở trong dê bò, chủ yếu sinh sôi nẩy nở trên thân dê.” Du Du gật đầu trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.