Em Là Cánh Hoa Lưu Ly

Quyển 2 - Chương 54: Phát ngôn




Cơ hồ là trong cùng một lúc, Tuyết Toái Phàm chỉ nghe một tiếng "Xùy!" nhỏ , giống như tiếng xương cốt vỡ vụn.

Tiếp theo, tầm mắt của hắn nhìn thấy cách đó không xa, thân hình khôi ngô của nam tử bị cứa một đường thật dài, máu tươi đang phun ra.

Thân hình kẻ này dừng lại, hai mắt trợn lên, lấy ra ôm cổ họng. Một đao kia chẳng những là cắt khí quản của hắn mà còn đoạn luôn cả động mạch kinh mạch.

Đồng tử Tuyết Toái Phàm co rút nhanh không dám tin nhìn trước mắt. Người này tuy không phải là Hùng thị nhưng cũng là Liệt Linh Lệ Gia, một bát mạch Huyền Võ viễn siêu cùng thế hệ.

Rõ ràng một phi đao nho nhỏ lại chấm dứt được tính mạng của bát mạch Huyền Võ tông sư.

Đồng thời ngơ ngẩn còn có Hùng Ngọc cùng Việt Linh Hoàn. Hùng Ngọc chỉ hơi hơi ngoài ý muốn thì khôi phục như thường, còn thần sắc của Việt Linh Hoàn kinh ngạc hồi lâu, sau đó lại như có chút suy nghĩ, ánh mắt đỏ thẫm.

Cơ hồ cùng lúc, mấy người đều không tiếp tục do dự, thân hình nhanh chóng di động.

- Loảng xoảng!

Sau quyền thứ nhất là quyền thứ hai, từ trên kích xuống thế như vạn quân. Tuyết Toái Phàm cắn răng, cơ hồ là dốc hết toàn lực mới khu trừ loa toàn kính khí cùng lôi đình chi lực đang xâm nhập vào thể nội. Hắn lại vung đao lên ngăn cản, quyền phong cùng sống đao giao kích, một tiếng trọng minh vang vọng trong động quật.

Thân hình Tuyết Toái Phàm vô pháp ổn định lại, cự lực không thể tưởng tượng nổi trùng kích khiến thân ảnh hắn bị nắm đấm nhỏ gầy đánh bay ra ngoài hai mươi trượng.

Thời điểm này, vẻ mặt hắn đã không còn một chút huyết sắc. Trong một sát na Tông Thủ đuổi theo, hắn túm lấy kiếm bên hông Tông Dương, kiếm khí vung lên, thân ảnh hắn lập lòe tới bên cạnh hai Linh Sư.

Hai người Linh Sư Tuyết thị đầu tiên là gọi hộ giá, miệng niệm chân ngôn khiến thân ảnh của họ trượt sang bên cạnh.

Tông Thủ lại chém ra vài kiếm đơn giản như chém dưa thái rau, đánh nát hai đầu thú hồn đã thành hình. Sau đó, kiếm khí truy theo, hai cái đầu lâu văng lên trời.

Một sát na khi Tông Thủ huy kiếm, Tuyết Toái Phàm tròn mắt muốn nứt ra, cường hành đã ngừng lại thế lui, hắn dùng tốc độ nhanh như điện chớp đánh thẳng tới Tông Thủ.

Nhưng trường kiếm màu tím xoay quanh trên không trung vào lúc này đâm thẳng xuống. 

Vẫn mau lẹ như trước, lực đạo trầm trọng góc độ xảo trá, ẩn ẩn thêm lôi đình chi lực và loa toàn kiếm khí khiến Tuyết Toái Phàm khó có thể chống cự!

- Đ-A-N-G...G!

Lại một tiếng kim loại vang lên, Tuyết Toái Phàm bị đánh văng về phía sau. Thân ảnh Tông Thủ như bóng với hình xông tới đâm ra một kiếm.

Tuyết Toái Phàm hừ lạnh một tiếng, ánh đao trong tay vung nghiêng lên. Lục giai linh binh cùng tam giai linh kiếm giao kích, cơ hồ ngay trong chốc lát giao phong đã phối kiếm của Tông Dương đã nghiền nát triệt để binh khí của Tông Thủ.

Bất quá giờ phút này Tuyết Toái Phàm không vui mừng mà còn kinh hãi gần chết. Chỉ thấy một đầu hùng ảnh cực lớn bỗng nhiên xuất hiện, theo đám ngân quang bắn vào phía mi tâm.

- Lục giai biến dị hồn thú! Ngươi là Linh Sư Hoàn Dương Cảnh!

Cơ hồ là theo bản năng, Tuyết Toái Phàm muốn hướng bên cạnh né tránh. Nhưng tốc độ của ngân quang qua nhanh, vùng eo phía bên phải bị ngân quang xuyên thủng. Kiếm ảnh màu tím kia cũng tại lúc này chém nghiêng tới.

Lôi quang tấn ảnh, khi Tuyết Toái Phàm miễn cưỡng vung đao hòng ngăn cản, kiếm ảnh bỗng nhiên tăng tốc lên nửa lần.

Chỉ một kiếm chém đứt hai chân Tuyết Toái Phàm, còn thanh kiếm của Tông Thủ đã đâm vào đầu hắn.

Tuyết Toái Phàm đã hoàn toàn không cách nào phản ứng, chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn tàn ảnh kiếm gãy của Tông Thủ đâm vào đỉnh đầu và xuyên thủng hộp sọ.

Mãi tới khi ý thức của hắn gần như hoàn toàn biến mất cũng vẫn trợn mắt lộ vẻ không cam lòng.

Hắn cũng không phải không nghĩ tới những tin đồn có thể coi là thật vì thế mới bố trí sát cục à hơn mười vị lục giai cường giả đồng loạt ra tay đề phòng bất trắc.

Nhưng vì sao Tông Thủ lại mạnh như thế? Thậm chí phảng phất còn siêu việt hơn những lời đồn đãi, nếu như có thể biết được và sớm đề phòng thì hắn đã không có kết cục như ngày hôm nay.

Khí tức trong động quật bị một cái chớp mắt triệt để ngưng trệ lại, nhất là Huyền Ngọc công chúa cùng Việt Linh Hoàn, trong mắt hai người đều lộ vẻ kinh dị.

Từ lúc mới bắt đầu tới thời khắc này không quá mười tức, Tông Thủ đã tru sát cả bốn người.

Trong đám người này, thực lực Tuyết Toái Phàm mạnh nhất cũng không quá mấy lần giao phong đã bị diệt sát.

Trong mắt Tông Thủ vẫn toát ra vẻ lạnh lẽo, tử cục chưa hết, chiến thắng số người này chỉ là phụ, Hùng Ngọc, Việt Linh Hoàn chiếm tám phần, còn hắn chỉ có hai thành sinh cơ!

Cự hùng trước mặt Tông Thủ huy chưởng đánh úp mọi người, vài đạo binh khí lăng lệ ác liệt cơ hồ đánh tan hồn ảnh, cả cánh tay gấu cũng gần như tan rã.

Bất quá cũng ở một sát na này, trong tay áo Tông Thủ lại phóng ra một thanh đao về phía đầu một người.

Kẻ này là thuộc hạ của Việt Linh Hoàn, thân hình cao to thon gầy như gậy trúc, tay cầm đại kiếm, mắt như đao, thần sắc cũng nghiêm nghị.

- Kinh Vân Thần Diệt!

Hắn vô thức muốn ngăn lại đã thấy ánh đao kia biến ảo trầm xuống đánh úp về phía đầu hắn. Xu thế của hắn bỗng ngừng lại, khiến mọi người đằng sau đang phóng tới bị loạn nhịp. Chỉ là mặc hắn tránh như thế nào, ánh đao vẫn theo sau, người chung quanh xuất thủ, đao ảnh xuyên thẳng qua, cuối cùng biến hướng một lần nữa hoạch xuất một đạo quỹ tích hoàn mỹ, xuyên thủng đầu người nọ.

Giờ phút này mọi người chỉ cảm thấy cổ mình lạnh lẽo, mắt thấy trong tay áo Tông Thủ lại phảng phất có đao ảnh chớp động thì đều không tự kìm hãm được chậm lại lưu bốn phần thực lực để ứng biến.

Khóe môi Tông Thủ lại nhếch lên, phần thắng của mình lại thêm một thành, mình ba bọn hắn bảy.

Lôi Dực Kiếm màu tím kia xoay quanh trở lại tay hắn.

Khi Lôi Dực Dương Xà cùng Tiểu Kim nhảy vào thân kiếm thì không hề do dự Tông Thủ chém ra một kiếm.

Cuồng đình lóe lên, một kích toái không!

Một kiếm này không lưu bất luận dư lực nào, cũng không cho mình đường lui. Khí thế cuồng mãnh chưa từng có từ trước đến nay, Tông Thủ dùng mọi lực lượng và cơ hội sinh tử hợp ở đầu mũi kiếm.

Trước đây nếu mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng thì hiện nay chia rẽ, bo bo giữ mình. Đây chính là cơ hội của hắn, không thể buông tha! Trong động quật này, hắn đã không còn đường lui.

Kiếm ảnh lóe lên, Tông Thủ sử dụng kiếm thế ở trạng thái mạnh nhất, dùng xu thế võ đạo đánh nát sự đoàn kết của mấy người phía trước.

Trong nháy mắt, vài đạo linh pháp phóng tới bị đánh nát.

Tâm thần mười mấy người này đều bị một kiếm chấn nhiếp, chỉ có Hùng Ngọc phản ứng nhanh hơn, vung trường đao ngọc bích chém tới.

Trong tích tắc giao kích, thân hình Hùng Ngọc khẽ run lùi lại mấy bước, trong con ngươi lộ vẻ kinh hãi!

- Là vương đạo bí võ?

Cuối cùng nàng đã biết được dùng cảnh giới Huyền Võ đỉnh phong của Tuyết Toái Phàm lại bại bởi quyền phong của Tông Thủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.