Em Là Cánh Hoa Lưu Ly

Quyển 2 - Chương 53: Quân cờ ẩn




Tông Thủ đã có thể ngưng tụ vương đạo chi khí ẩn trong thể nổi, mà nơi này chính là biên cảnh Càn Thiên Sơn thành. Tuy nắm giữ Tụ Long Sơn nhưng nhân tâm chưa ổn mà còn rất hoang vu. 

Nếu không có như thế, lực lượng một người của Tông Thủ sợ là có thể đuổi kịp Thiên Vị.

Lưu quang màu tím sáng lạn chấm dứt cũng là lúc Huyền Võ thất mạch tông sư bị chém làm hai đoạn ngang lưng.

Trong mắt Tông Thủ bùng lên hỏa diễm, hám thế chân kình trong cơ thể hắn đang sôi trào.

Lại một kiếm chém ra, cuồng đình thiểm kiếm. Liều lĩnh! Mặc kệ sinh tử! Mũi kiếm đâm ra, không phải mình chết chính là địch vong!

Mọi người chung quanh chỉ có hai người xuất thủ, Yêu Nhãn Ngân Hùng ngăn lại, đao quyền tương giao, đầu cự hùng này rốt cục chống đỡ không nổi, huyết quang tiêu xạ. Kiếm thế không dừng lại, người phía sau bị mũi nhọn quét trúng, cánh tay và thân hình bị gọt một đoạn.

Mà lúc này Tông Thủ cách Việt Linh Hoàn chưa tới mười bước.

Sau khi giết mấy người, khí thế của Tông Thủ đã tăng lên tới cực hạn, quanh thân tràn ngập huyết khí. Hắn vứt bỏ Lôi Dực Kiếm ở trong tay để nó xoay quanh bảo vệ. Tông Thủ cười lạnh một tiếng, tay không công kích phương hướng Việt Linh Hoàn.

Sắc mặt Việt Linh Hoàn khẽ biến nhưng không nghĩ gì nhiều mà chạy đi, Tông Thủ gần như sở hướng vô địch, ấn tượng sát nhân không vượt qua năm thật sự quá sâu!

Mặc dù chiến ý Việt Linh Hoàn vẫn còn nhưng không dám chiến.

Tông Thủ nhảy lên vượt qua gần trượng, tay phải do thân hình Tiểu Kim bao vây oanh một quyền vào người phía trước.

Cự lực mênh mông trùng kích là người này lùi một bước, trên mặt đất cứng rắn không dưới thất giai linh binh rạn nứt như mạng nhện.

Trong lúc thanh âm chấn minh, tay áo Tông Thủ vung ra một khẩu phi đao.

Một trận chiến này, phần thắng của hắn đã chiếm năm thành.

Tuy không phải là phi đao hắn mỗi ngày hắn câu thông nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi câu thông vẫn lăng lệ ác liệt trực tiếp xuyên thủng mi tâm người này.

Sau đó tay áo Tông Thủ vung lên không để đám Huyền Võ tông sư bên cạnh thân ở trong mắt. Hắn lạnh nhạt nhìn về phía Việt Linh Hoàn đang ở bên ngoài mười trượng muốn chạy trốn.

- Cha ngươi là chính tay ta giết, không phải ý muốn tìm ta trả thù sao? Vì sao không dám chiến?

Sắc mặt Việt Linh Hoàn khẽ biến gần như vặn vẹo, chân cũng không dừng lại mà còn nhanh hơn, được mấy vị võ tu Linh Sư bảo vệ muốn rời đi.

Thấy Việt Linh Hoàn cấp thiết rời đi, sắc mặt Hùng Ngọc trắng bệch, nàng cũng không nói một lời đấy, xoay người rời đi. Tông Thủ cũng khinh thường lạnh lùng nhìn sang:

- Nếu như cô đoán không sai thì ngươi chính là Huyền Ngọc công chúa của Liệt Diễm Sơn đúng không? Ngươi đoán thử xem ngày hôm nay vì sao cô lại thả Việt Linh Hoàn bỏ chạy?

Khuôn mặt Hùng Ngọc tái nhợt dừng bước, hô hấp dần dần nặng, trong ánh mắt nàng toát ra sự đề phòng nhưng chỉ thấy một cỗ áp lực cực lớn đập vào mặt làm nàng mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

Làm sao nàng có thể không minh bạch ý Tông Thủ? Tùy ý Việt Linh Hoàn rời đi chính là vì đem hết toàn lực lưu nàng lại.

Hít một hơi thật sâu, Hùng Ngọc cười thảm một tiếng:

- Hùng Ngọc kỳ thật cũng không rõ, vì sao quân thượng lựa chọn Hùng Ngọc? Nếu bàn về tài hoa, Hùng Ngọc tự hỏi có chút mưu kế cũng không thể hơn được phụ vương. Chỉ có thể bảo toàn gia nghiệp kháng cự trước lực lượng của đại quân điện hạ và Việt Linh Hoàn Việt huynh.

Thanh âm của nàng vô cùng dễ nghe, đôi chân dài yểu điệu lộ ra nhờ chiếc quần trắng xẻ tà, phong thái vô cùng yểu điệu.

Nhưng Tông Thủ không hề quan tâm, hắn thản nhiên nói:

- Công chúa lần này mang theo nhân thủ tương đương tổng hợp của thuộc hạ Việt Linh Hoàn. Tính toán cụ thể như thế nào thì ta không biết nhưng lại có thể thấy được nàng là người rất cẩn thận, cũng đã tính ra được chín thành thực lực của ta. Thậm chí chỉ bằng thủ hạ của ngươi cũng có thể tru sát ta mấy lần, nhưng sai lầm lớn nhất đó là trong nửa tháng này Tông Thủ ta may mắn tiến giai Hoàn Dương tụ được một tia Long khí.

Thấy khí tức trên người nữ nhân này cứng lại, Tông Thủ âm thầm mỉm cười một cái, thanh âm vẫn bình thản:

- Phụ thân ngươi vẫn còn sống, có giết ngươi cũng không lấy được chỗ tốt gì từ Liệt Diễm Sơn, ngược lại nếu Việt Linh Hoàn chết rồi thì tỉnh Hán Tây thậm chí Đào Vân Thành đều rơi vào lòng bàn tay của ngươi. Thế gian này không biết đối thủ mới chánh thức là điều đáng sợ nhất. Việt Linh Hoàn tuy là nhân kiệt nhưng nền tảng của hắn, Cô đã biết hết, trái lại Huyền Ngọc công chúa ngươi, Cô lại không biết một chút gì.

Lúc nói chuyện, thanh âm của Tông Thủ phảng phất nắm giữ vận luật nào đó, trong lúc hít thở xen lẫn lời nói ẩn ẩn có lực lượng chấn nhiếp tinh thần.

Trước đó Tông Thủ dùng Thôn Thiên Nguyên Hóa Đại Pháp, từ mấy vị Huyền Võ tông sư lấy dược một đoàn nguyên khí khổng lồ, sau đó từng chút một khống chế điều chỉnh, toàn lực vỗ về kinh mạch đang hỗn loạn để cơ thể khôi phục lại bình thường.

Hùng Ngọc chỉ cảm giác trong nội tâm lạnh lẽo, nàng không cách nào biết mình biết người, nhưng cảm giác được sự uy hiếp thì điều đầu tiên nàng muốn đầu tiên là tru sát! 

Bất quá thần sắc nàng biến đổi khi nghe thấy trong hô hấp của Tông Thủ có huyền cơ, chỉ sợ kế hoạch lớn của mình đã bị Tông Thủ phá hỏng.

Phô trương thanh thế khiến cho chính mình dừng bước lại. Dụ chính mình nói chuyện kéo dài thời gian điều hòa nội tức.

Nàng cũng là người quyết đoán, trong lòng chỉ hơi cảm giác không đúng, thì thân hình nhanh lùi lại:

- Điện hạ cùng Liệt Diễm Sơn ta nửa tháng trước đó mới định ra hòa ước. Lần này là ta không đúng, Liệt Diễm Sơn ngày sau sẽ tạ lỗi. Sự tình ngày hôm nay coi như vậy thôi được chứ? Lúc này động thủ cũng bất kính đối với Long ảnh lão nhân.

Tông Thủ không vội mà động thủ, khẽ lắc đầu, gần như là gằn từng chữ một:

- Cần gì như thế? Không bằng ta giết ngươi, lúc sau Càn Thiên Sơn ta cho cha ngươi một cái công đạo cũng được.

Khí huyết sôi trào tràn đầy trong cơ thể Tông Thủ muốn nổ tung giờ khắc này điên cuồng thiêu đốt.

Phần thắng đã có chín thành!

Thân hình Tông Thủ như là một cỗ cuồng phong đang bắt đầu nhấc lên, trong động quật tiến mạnh. Thân ảnh của hắn nhanh đến vượt qua cực hạn thị lực của tất cả lục giai cường giả, trong nháy mắt đã đánh tới.

Cả hai vốn kéo ra khoảng cách hơn một trăm trượng, chỉ trong một nhịp thở đã rút ngắn mười trượng.

Mấy vị Huyền Võ tông sư bên cạnh Hùng Ngọc sắc mặt đại biến. Một người trong đó hét lên điên cuồng rồi chém ra một búa về phía trước.

Kình phủ xông tới, Tông Thủ không chớp mắt một cái, tay không đánh ra một quyền.

Khi quyền búa giao kích, nguyên lực khổng lồ ngay lập tức bộc phát khiến cự phủ nổ tung.

Quyền thế không dừng đè xuống đánh vào đầu Huyền Võ tông sư.

Bồng!!!

Quật động rộng mười trượng xuất hiện vô số cương phong mang theo mảnh vỡ kim loại nhỏ vụn rơi khắp nơi, còn có huyết vũ cùng óc trắng phiêu tán.

Hô hấp của Hùng Ngọc giờ khắc này triệt để tắc nghẽn, nàng biết Tông Thủ hiện tại không có tâm quyết quyền pháp đặc thù gì, cũng không có biến hóa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.