Em Là Cánh Hoa Lưu Ly

Quyển 2 - Chương 42: Kinh sợ




Vận Nhi nhìn theo ánh mắt Hứa Tâm Lam. Bóng dáng hai người kia đã dừng lại trước mặt bọn họ. Lam Hạo mặc bộ âu phục màu xám nhìn có vẻ chững chạc hơn nhiều. Đứng bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài.

“Vận Nhi, Tâm Lam, ngẫu nhiên gặp được hai người ở đây, thật là trùng hợp.” Lam Hạo và Vận Nhi đều là sinh viên cùng trường, cho nên lúc bình thường cũng hay gặp nhau. Nhớ lại lúc trước, Vận Nhi chính là vì Lam Hạo nên mới cùng ghi danh với Hứa Tâm Lam, để được tiếp cận với Lam Hạo. Nhưng bây giờ thấy anh đứng bên cạnh một người đẹp như vậy, Vận Nhi cúi đầu có chút ngượng ngùng . Trong lòng cô có chút khó chịu. Bọn họ có quan hệ gì với nhau?

“Đúng vậy, học trưởng, thật trùng hợp.” Ở dưới bàn, Hứa Tâm Lam đá chân Vận Nhi một cái, rất niềm nở nói với Lam Hạo. Sau đó nhìn cô gái đi bên cạnh anh ra vẻ kinh ngạc hỏi han: “Người đẹp này là …?” Vận Nhi biết là Tâm Lam hỏi giúp mình, khẽ nheo nheo mắt tò mò, chăm chú lắng nghe.

“Đây là Tần Hinh tiểu thư, hai người này là học muội của tôi.” Lam Hạo chỉ giới thiệu đơn giản như vậy, sau đó nói với người đẹp bên cạnh :"Tần tiểu thư đi trước đi, tôi sẽ liên lạc với cô sau.” Người đẹp kia sắc mặt có vẻ hơi khó coi, ánh mắt vô tình liếc qua Vận Nhi với cái nhìn thù địch, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ lịch sự, cười nói :"Vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại sau.”

“Trưa rồi, mình cùng đi ăn cơm đi.” Đuổi được Tần Hinh đi rồi, Lam Hạo nhìn nhìn thời gian, nói với hai cô gái trước mặt.

“Được được, chúng ta đi thôi.” Hứa Tâm Lam không khách sáo trả lời, rồi kéo Vận Nhi đi theo sau Lam Hạo. Ở trong thành phố A nhà họ Lam cũng được coi là một đại gia tộc có uy tín danh dự nhất. Lam Hạo lại có vẻ ngoài sáng sủa, những nữ sinh trong trường thích anh nếu như xếp thành hàng chỉ sợ có thể xếp thành một con phố dài. Hứa Tâm Lam đã lợi dụng mọi cơ hội tác hợp cho Vận Nhi và anh. Khi đối xử với các nữ sinh Lam Hạo luôn luôn hiền hòa nhã nhặn khiến cho Vận Nhi rất có cảm tình, thậm chí trong lòng còn thầm mến anh.

Hai người bọn họ ngồi chung xe với Lam Hạo, bản tính rụt rè của cô có lẽ do được di truyền. Mỗi khi Vận Nhi nhìn thấy Lam Hạo đều cảm thấy tim đập nhanh hơn. Còn Hứa Tâm Lam thì trên đường đi vẫn luyên thuyên nói chuyện không ngừng với Lam Hạo. Bởi vì bọn họ được nghỉ hè nên đã hai tháng không gặp mặt nhau. Nếu để vuột mất thời cơ, Vận Nhi sẽ không còn cơ hội nữa.

Xe chạy một hồi thì dừng lại trước một nhà hàng Tây sang trọng, Hứa Tâm Lam vừa mới ngồi vào chỗ của mình đã tiếp tục câu chuyện bỏ dở vừa rồi: "Oa, học trưởng, anh vẫn đào hoa quá nha.” Tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay, có rất nhiều người đang chầu chực ở đằng sau, à mà không, trước mắt ngay tại nơi này đang có một người. Vận Nhi trừng mắt với Hứa Tâm Lam đang huyên thuyên ồn ào.

“Gia đình sắp xếp, anh cũng không thể tránh né.” Qua thái độ cũng có thể nhìn ra được, Lam Hạo không thích sự an bài như thế này, anh chỉ miễn cưỡng ứng phó thôi. Không ngờ là lại gặp hai cô bé này như thế. Ánh mắt Lam Hạo dừng lại trên người Vận Nhi - từ đầu đến cuối vẫn chưa mở miệng nói câu nào, ánh mắt cũng đột nhiên trở nên nóng bỏng nồng nàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.