Em Là Bí Mật Tôi Muốn Giấu Kín

Chương 23: Chạm trán ma giáo




editor: Xẩm Xẩm

Đẩy cửa phòng ngủ chính, cô liền bị căn phòng rộng rãi này chế trụ. Không chỉ nói phòng ngủ, ngay cả phòng để quần áo cũng to hơn phòng ngủ nhà cô. Trên tường phòng ngủ treo một bức tranh thủy mặc. Dựa vào tài lực của Cố Mặc, bức tranh này chắc cũng rất đáng tiền. Bức tranh tuyệt tác như vậy mà sao lại tùy tiện treo trên tường nhà Cố Mặc.

Nếu tranh này là của cô, cô nhất định cho vào một chiếc khung kính, để bảo bối được chăm sóc.

Ài.

Có tiền đúng là tùy hứng!

Cô than trong lòng một tiếng, liền đi ra chiếc giường tròn xa hoa giữa phòng ngủ kia, để thân thể của mình quăng vào trên đệm mềm mại.

Đau đầu!

Thân thể đau!

Trái tim càng đau hơn.

Không muốn nghĩ nữa.

Cô muốn chăm sóc bản thân thật tốt, để có sức khỏe đến trường.

Không biết ngủ bao lâu, cô bị một tràng tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô lấy điện thoại cầm tay trong túi đồng phục ra, nhìn thấy là lớp trưởng Ninh Hạo gọi điện thoại tới, liền bấm luôn lập tức.

“Lớp trưởng.”

“Tiếu Nhiễm, nghe nói cậu bị bệnh? Có nghiêm trọng không? Có gặp bác sĩ chưa?” Ninh Hạo dịu dàng thân thiết, từ từ thổi vào trong tai của Tiếu Nhiễm.

Nghe được âm thanh của Ninh Hạo, Tiếu Nhiễm không hiểu sao có chút sầu não: “Không sao, chỉ là cảm mạo nhỏ thôi, nghỉ ngơi một hai ngày sẽ khỏe lên.”

Bên kia Ninh Hạo rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tan học mình sẽ đến dạy lại cho cậu.”

Nghe được anh nói thế, Tiếu Nhiễm lập tức luống cuống: “Lớp trưởng, không cần đâu!”

Cô ở trong nhà Cố Mạc, không muốn để người khác biết.

Hôn nhân của cô và anh ta chỉ tồn tại một năm, một năm sau, cô sẽ có được tự do.

“Tiếu Nhiễm, mình lo lắng cho cậu.” Ninh Hạo thâm tình nói: “Không thấy cậu bình an, đêm nay mình sẽ không ngủ được.”

“Lớp trưởng....” Tiếu Nhiễm sửng sốt một chút. Cô không nghĩ đến sau khi cuộc sống của mình trở nên u ám lại nghe được thông báo của lớp trưởng:” Mình thật sự không có việc gì. Sáng sớm nay mình có thể đi học, nhưng là Cố... Uhm... Ba mình muốn mình nghỉ ngơi một ngày. Cậu không cần lo lắng cho mình, ngày mai mình sẽ đi học.”

“Ngày mai chúng ta gặp.” Ninh Hạo dường như vẫn lo lắng: “Uống nhiều nước, đừng mở điều hòa quá thấp.”

“Cảm ơn...” Tiếu Nhiễm có chút cảm kích.

Không nghĩ tới người thân đều đã phản bội cô, lúc cô bị bán đứng, trên thế giới này vẫn có một người quan tâm đến cô như vậy.

Sau khi cúp điện thoại, cô cuộn hai chân lên, ngồi ở đầu giường nhìn di động đến ngẩn người.

Nếu không có chuyện ngày hôm qua xảy ra, cô sẽ cực kỳ cảm động đi?

Mà hiện tại, trong lòng cô chỉ thấy chua xót.

Cô đã không có quyền chờ đợi một phần tình yêu tốt đẹp.

“Tôi mặc kệ trước kia của cô thế nào, nhưng trong thời gian hôn nhân đừng làm cho tôi mất mặt!” Không biết từ lúc nào Cố Mạc đã tiến vào, một gương mặt tuấn tú lạnh lùng, không cảm xúc gì nhìn chằm chằm xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm, vô tình nói.

“Chú à, anh thích lấy lời nói để giết người sao?” Tiếu Nhiễm bi thương nhìn về phía Cố Mạc.

Người đàn ông này không mở miệng thì thôi, mới mở miệng một cái là đả thương người khác.

Lời của anh nói ra đều sắc bén như dao.

Sống mười tám năm, đến người yêu cô còn chưa từng có, vậy mà anh lại cảnh cáo cô không được hồng hạnh vượt tường.

“Xem người!” Cố Mạc thâm trầm liếc mắt nhìn Tiếu Nhiễm một cái.

Tiếu Nhiễm nổi giận nắm chặt quả đấm, dùng lực hít sâu. Cô không muốn chấp nhặt với anh.

Chỉ cần một năm thôi!

Cô chỉ cần chịu đựng những lời nói ác độc của anh một năm thôi, sang năm là cô có thể vung một ống tay áó rời khỏi nơi này.

“Tôi biết thân phận hiện tại của mình. Chú có thể yên tâm.”

Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Mạc như giãn ra hơn, phức tạp nhìn thoáng qua di động trong tay của Tiếu Nhiễm, đi lên phía trước, lúc cô không đề phòng liền đoạt lấy nó, nhanh chóng bấm vào một dãy số, sau đó ném trả lại cho cô: “Số điện thoại tư của tôi, có việc có thể gọi dãy số này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.