Em Là Bảo Bối Daddy Cưng Chiều Vợ Trẻ

Chương 14: Xuyên Tâm Xuất Thế Khuynh Thiên Hạ-phục Hổ Tàng Long Hữu Nhất Nhân




Sau khi nói xong, cô còn khẽ cắn cắn đôi môi Tịch Giản Cận.

Thân thể Tịch Giản Cận khẽ cứng ngắc lại một chút, Bạc Sủng Nhi hắc hắc cười cười, giống như là làm chuyện xấu đến nghiện, nắm ngón tay Tịch Giản Cận, đưa đến bên mồm của mình, chậm rãi cắn một cái, còn nhanh chóng vươn đầu lưỡi, liếm liếm một chút.

Giống như là, thời điểm làm chuyện giường chiếu, cảnh tượng có chút hạn chế độ tuổi cấp làm động tác phun ra nuốt vào liếm hôn.

Chẳng qua tốc độ của cô rất nhanh, những người khác cũng sẽ không phát hiện chi tiết nho nhỏ như vậy.

Thân thể Tịch Giản Cận đã sớm khó chịu, nhưng Bạc Sủng Nhi vươn tay, đem anh đẩy lên giường, Tịch Giản Cận lập tức lạnh mặt, cảm giác cô cô cố ý, tay nhỏ bé cũng đã bắt đầu cọ lên thân thể của mình rồi, anh ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, không tiếng động cảnh cáo cô, ngăn cản cô.

Ai ngờ, Bạc Sủng Nhi cười hắc hắc, một chút cũng không sợ, phảng phất là bởi vì chính mình dễ dàng mờ ám, có thể làm cho người đàn ông trầm luân nên dâng lên cảm giác ưu việt mà cao hứng!

Tịch Giản Cận khẽ nhíu mày, cực kỳ chán ghét cảm giác bị cô trái phải khống chế, ăn đến sít sao.

Vô luận bao nhiêu năm, trở nên rất mạnh, cô cũng là xương sườn mềm của mình!

Cả đời không cách nào thay đổi!

Bạc Sủng Nhi để sát vào bên tai Tịch Giản Cận, mang theo vài phần thần bí cười cười, khẳng định cắn chữ nói: "Tịch, anh thật sự là tâm can bảo bối của em......"

"Buổi tối...... trên giường...... tâm can bảo bối!"

Mặt Tịch Giản Cận hơi đỏ lên, những người khác cũng bị Bạc Sủng Nhi nói cho nhịn không được cười lên.

Tịch Giản Cận chẳng qua là hung hăng mà nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, Bạc Sủng Nhi thì thoải mái lao vào trong ngực của anh, Tịch Giản Cận bất đắc dĩ vươn tay, đem cô hướng trong ngực của mình gắt gao đè, sau đó cúi đầu, ánh mắt khẽ quơ quơ, phát hiện, chính mình, càng ngày càng trầm luân trong thời gian hạnh phúc này rồi.

Tốt đẹp chính là, làm cho anh cảm thấy, muốn dừng lại ở thời gian này mãi mãi.

Tịch Giản Cận rũ mắt xuống, tròng mắt khẽ ảm đạm một chút.

Một bên, Dịch Thiển cũng đã dẫn đầu đứng dậy, vốn định rời đi, nhưng giống như là nghĩ tới cái gì, chợt ngừng lại, nghiêng đầu, lơ đãng mà hỏi: "Đúng rồi, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.