Em Là Bảo Bối Của Tôi

Chương 4: Nhân bất thị nhân




Tuyết tiên sinh (tam)

Cuối cùng, phụ thân Trạch Tú không tới, người tới dường như là một trưởng bối khác trong dòng họ, ngay cả Tuyết tiên sinh cũng không nói hắn là ai. Loại gia tộc ba đường bốn nhánh này thật khiến người ta đau đầu. Đi cùng vị trưởng bối này còn có mấy nữ trưởng bối. Tiểu Man từng hỏi Tuyết tiên sinh xem đó có phải là mẫu thân Trạch Tú không nhưng hắn lắc đầu.

Trạch Tú không có mẫu thân.

Lời này rất kỳ quái! Con người không thể chui ra từ tảng đá, làm sao một người lại không có nương? Tuyết tiên sinh nói, mẫu thân Trạch Tú thuộc loại cấm nhắc tới trong gia tộc, dần dà lâu ngày, rất nhiều người quên mất trước kia từng có một nhân vật như vậy tồn tại.

Nghe nói đầu óc nàng có vấn đề, cả ngày chỉ biết cằn nhằn, nghi thần nghi quỷ, cuối cùng lại muốn giết nhi tử rồi tự sát. Phụ thân Trạch Tú không còn cách nào, đành phải giam lỏng nàng. Năm Trạch Tú mười lăm tuổi, nương hắn chết. Cũng từ khi đó trở đi, Trạch Tú ra ngoài du đãng, không về nhà.

Tiểu Man thở dài một hơi, nhớ tới nương mình cũng chết trong cuồng điên, không khỏi rớt nước mắt chua xót đồng tình.

Đều là những đứa nhỏ số khổ, không có nương, sống tựa như cây cỏ dại…

Trong gia đình giàu có thế này, tộc trưởng lão đại chắc chắn là ba vợ bốn nàng hầu, ngay cả kẻ nghèo nàn như phụ thân nàng mà còn thích chơi bời bên ngoài, tìm nhị nương nữa là… Càng không cần phải nói tới kẻ giàu có. Trạch Tú không phải trưởng tử, dung mạo lại giống nương hắn, cho nên không được phụ thân yêu mến, sống giữa bầy đàn bà lải nhải lắm mồm, hắn không biến thái đã là tốt lắm rồi.

Lúc Tuyết tiên sinh đi còn lưu lại một câu ý vị thâm trường: “Nếu ngươi không có việc gì thì có thể đi về phía trước dạo một chút. Trạch Tú bị một đám người nhìn vào, không thể đi ra sau, chẳng lẽ ngươi lại không thể ra phía trước gặp hắn sao?”

Tiểu Man cúi đầu nhìn cái chân trái bị thương, muốn nàng mang theo cả nẹp chân đi dạo? Đi dạo thế nào chứ? Hắn cứ nói để nàng đi tìm Trạch Tú là được mà. Những người này sao cứ thích chơi trò thâm trầm bí hiểm như vậy?

Quả nhiên, Đoan Tuệ mang tới cho nàng một cái nạng và một cái xe lăn, khuyến khích nàng đi dạo một chút: “Tiểu Man, ngươi xem, thời tiết hôm nay thật đẹp nha. Ngươi cứ ngồi trong phòng cũng không tốt cho xương cốt. Ngươi còn chưa tới hoa viên, ta đưa ngươi đi ngắm hoa viên nhé?”

Lúc này Tiểu Man đang nhét điểm tâm vào miệng, ngẩng đầu nhìn hắn, trên mép vẫn đầy vụn bánh: “Lần trước ngươi cũng nói đưa ta đi hoa viên, kết quả vẫn là đến chỗ ở của hạ nhân, toàn bộ đều là nha hoàn nam phẫn nữ trang, khiến ta hoa cả mắt.”

Đoan Tuệ che miệng cười: “Tuyết tiên sinh thích như vậy, đại lão gia cũng vì không chịu nổi tính cách này của hắn nên mới để hắn ở ngoài thích làm gì thì làm, nhắm mắt làm ngơ.”

Không thể nào! Tuyết tiên sinh cũng thích nam nhân?

Giống như nhìn ra nghi hoặc của nàng, Đoan Tuệ vội vàng lắc đầu: “Ngươi đừng nghĩ lung tung, Tuyết tiên sinh chỉ là thích… uhm, có chút quái dị thôi. Hắn là người rất tốt.”

Oa! Chẳng qua là sở thích có chút quái dị – cái kia cũng thực là cổ quái mới đúng.

Cuối cùng, nàng vẫn ngồi trên xe lăn, được Đoan Tuệ đẩy đi ngắm phong cảnh. Tuyết tiên sinh đúng là kẻ giàu có, phủ đệ thực lớn. Tuy nói trang trí phòng ở rất quái dị nhưng bên ngoài lại bộc lộ được sự biết thưởng thức của chủ nhân, rõ ràng là bộ dáng nhà giàu.

Đi dọc theo con đường rải đá đều có thể nhìn thấy những nha hoàn ăn mặc lòe loẹt đang quét rác, múc nước, tỉa hoa, lau cửa sổ… nhưng Tiểu Man rõ ràng đó chỉ là bề ngoài thôi, kỳ thật bọn họ đều là nam nhân!

Đoan Tuệ vừa chậm rãi đẩy nàng đi vừa nói nhỏ: “Trạch Tú thiếu gia đã rất nhiều năm rồi chưa trở lại nơi này, trước kia hắn và Tuyết tiên sinh và Đoàn Phiến Tử nhị gia tình cảm rất tốt. Tuy nhiên từ sau khi nương hắn gặp chuyện không may thì hắn chẳng để ý tới ai nữa. Lần này có thể đưa Trạch Tú thiếu gia đến đây ở vài ngày, Tuyết tiên sinh rất cao hứng. Lúc trước nghe nói Trạch Tú thiếu gia ở lại nhà của nhị gia Đoàn Phiến Tử một thời gian, tiên sinh đã ghen tị tới mức không ăn nổi cơm một thời gian.”

Cái này cũng ghen tị, hắn là tiểu hài tử sao?

Tiểu Man lắc lắc đầu: “Nương hắn gặp chuyện không may, sao hắn lại trút giận lên nhị thúc, tam thúc của mình? Người nhốt nàng không phải là cha hắn sao?”

Đoan Tuệ thở dài, thấp giọng nói: “Việc này nói ra thì dài. Đại lao gia cực kỳ mê tín, nương của Trạch Tú là tiểu thiếp thứ ba của hắn, lúc thiếu gia được một tuổi, có một vị khách tới phủ xem tướng, nói nàng là hồ ly tinh chuyển thế, nói Trạch Tú thiếu gia là nhi tử của hồ ly tinh, về sau sẽ làm lụn bại gia sản của lão gia, mê hoặc hắn khiến cho hắn chết không chỗ chôn… Đại lão gia liền tin là thật, vốn định đuổi hai mẹ con họ đi, nhưng bị nhị lão gia – chính là nhị gia Đoàn Phiến Tử – liều chết ngăn trở, nói ra một đống đạo lý lớn lao mới yên ổn lại. Ai ngờ vài năm sau có tin đồn truyền ra, nói nhị gia Đoàn Phiến Tử và nương của Trạch Tú thiếu gia có tư tình, nhị gia mới giận dữ rời khỏi gia tộc, nương của thiếu gia thì bị giam lỏng, một thời gian sau phát điên. Tam lão gia – chính là Tuyết tiên sinh – lúc đó lại bận đủ thứ chuyện, căn bản không có thời gian để ý quan tâm việc này. Sau khi Trạch Tú hiểu chuyện đã đi cầu xin Tuyết tiên sinh và nhị gia Đoàn Phiến Tử thả nương hắn ra, nhưng ai cũng không muốn chuốc phiền toái vào người, cuối cùng nương hắn cũng chết. Thiếu gia từ đó thay đổi hẳn, bỏ đi không trở về. Lại nói, cả Tuyết tiên sinh cũng phải nghi hoặc không biết hắn học một thân công phu ở đâu mà có thể phế đi một cánh tay của Gia Luật Văn Giác…”

Tiểu Man nghe đến ngây người, tựa vào xe lăn, xuất thần.

Nghĩ tới bộ dáng phản nghịch của thiếu niên mới mười lăm tuổi, nương chết, mình thì bị xem như con của hồ ly tinh, chắc chắn ngày ấy hắn sống vô cùng khổ cực.

Đoan Tuệ dừng xe, cười nói: “Tiểu Man, cho ngươi xem cái này. Đây là bảo bối của Tuyết tiên sinh.”

Hắn cẩn thận lấy trong tay áo một mảnh vải trắng được gấp lại cẩn thận, đưa tới trước mặt Tiểu Man, còn cẩn thận dặn dò: “Nhìn xem là được rồi, đừng có làm bẩn, cũng đừng để Tuyết tiên sinh biết. Nếu hắn phát giác ta trộm thứ này cho ngươi xem, nhất định sẽ mắng ta.”

Tiểu Man mở tấm vải ra, trên đó vẽ một thiếu niên, màu mực đã hơi phai, trên lưng thiếu niên là ba thanh hắc kiếm lớn, tóc dài buông xõa, cổ áo hơi rộng mở. Hai tay hắn giơ ra, không biết định cầm lấy cái gì, lông mi khẽ nhướn, khuôn mặt kia quả thực đẹp đến kinh tâm động phách, ánh mắt ẩn chứa ngạo khí, giống như một loại đồ sứ tinh xảo mà lạnh lẽo, lại giống như bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ.

Là Trạch Tú! Lúc thiếu niên, hắn đẹp tựa yêu nghiệt, khó trách phụ thân hắn lại tin hắn là nhi tử của hồ ly tinh.

Tiểu Man vừa thấy liền không nỡ buông tay, hận không thể giữ nó làm của riêng.

Đoan Tuệ cười nói: “Đó là tám năm trước, Tuyết tiên sinh nhân lúc hứng khởi đã vẽ Trạch Tú thiếu gia. Lúc hắn mười lăm tuổi đã tới đây một lần, khiến cả phủ chúng ta phải kinh sợ, không dám nói chuyện với hắn, cũng không dám tới gần. Thậm chí ngay cả việc hắn là nam hay nữ cũng không biết. Hiện giờ Trạch Tú thiếu gia đã trưởng thành, nhưng không ai trong chúng ta có thể quên được khoảnh khắc kinh hồng năm ấy, đời này ta chưa từng nhìn thấy ai xinh đẹp như vậy.”

Đúng vậy, hắn quá đẹp, đẹp đến mức khiến người ta nhớ tới những thứ đẹp đẽ sáng lạn tới cực hạn rồi sẽ héo tàn, sợ kinh động hắn, phảng phất chỉ cần hơi chạm vào sẽ khiến hắn biến thành làn khói bay đi mất.

“Tiểu Man thích bức họa này hả? Nhưng ngươi chỉ có thể nhìn ngắm thôi, không thể lấy đi, đó là bảo bối của Tuyết tiên sinh.” Đoan Tuệ cười ám muội.

Nàng cười cười, gấp tấm vải nhét vào tay áo: “Dừng, làm gì có chuyện ngươi trộm cho ta xem, chính là Tuyết tiên sinh bảo ngươi đem tặng cho ta, đúng chứ? Đồ của hắn làm sao ngươi có thể trộm được. Chút dụng ý của các ngươi… chính là mong ta từ nay về sau một lòng một dạ, không phải hắn không được. Ta hiểu, cho nên thứ này ta cũng không khách khí mà nhận lấy.”

Đoan Tuệ cười nói: “Tiểu Man quả nhiên thông minh!”

Qua cầu nhỏ. Qua khúc quanh. Một mảnh rừng trúc, trúc thanh tinh tế, cực kỳ u nhã. Trong rừng có một cái đình nhỏ, hình như bên trong đang có người nói chuyện.

Đoan Tuệ đẩy nàng chậm rãi đi tới, nhìn thấy một nam tử mặc áo trắng, tóc buông sau lưng, ngồi quay lưng về phía họ. Trời rất lạnh, quần áo hắn lại mỏng manh, trong tay còn cầm một chén rượu nhỏ làm bằng sừng tê giác, xoay tới xoay lui nhưng không uống. Phía sau hắn là một nữ tử mặc hoa phục, tuổi chừng bốn mươi, khuôn mặt diễm lệ, đôi mắt hoa đào hơi xếch, nhìn qua có nét tương tự Trạch Tú.

Nàng ta nhíu mày, thấp giọng nói: “Cho dù ngươi không nghĩ cho ta, cũng nên nghĩ cho phụ thân ngươi. Hắn đã nhiều tuổi rồi, thân thể càng ngày càng không tốt, ngươi còn cả ngày chạy bên ngoài, lần này còn bị thương suýt chết. Hài tử của chúng ta sao lại xuất đầu lộ diện, sống một cuộc sống hạ đẳng như vậy? Chẳng trách phụ thân ngươi không thích ngươi, là ngươi tự nhận thấp hèn, đại ca, nhị ca ngươi đâu có giống ngươi như vậy, ngay cả muội muội, đệ đệ ngươi cũng còn mạnh mẽ hơn ngươi.”

Cái chén trong tay người kia rốt cục không xoay nữa, hắn thoáng quay lại, hình dáng cực tuấn tú, đúng là Trạch Tú! Trên mặt hắn không có biểu tình gì, nói: “Đa tạ tứ nương quan tâm, Trạch Tú rất cảm kích!”

Tứ nương? Vậy là tiểu thiếp của phụ thân hắn, sao nhìn lại giống Trạch Tú như vậy? Tiểu Man khó hiểu nhìn nhìn, vội vàng đưa tay ra hiệu cho Đoan Tuệ tìm một chỗ nấp vào, dương lỗ tai lên nghe bọn hắn nói chuyện.

Nàng kia nghiêm mặt nói: “Luận bối phận, ngươi không chỉ phải gọi ta là tứ nương mà còn phải kêu di nương nữa.”

Di nương? Oa, xem ra nữ nhân này chẳng những là tiểu thiếp của phụ thân hắn mà còn là tỷ muội của nương hắn. Thực tò mò, tỷ muội lại cùng gả cho một nam nhân làm thiếp?

Trạch Tú nhàn nhạt đáp: “Dạ, tứ nương!”

Trên mặt nàng kia hiện lên một tia quẫn bách, sau đó nói: “Suốt ngày ngươi nói trong lòng sợ hãi, ta thấy ngươi chỉ là khua môi múa mép, nửa điểm sợ hãi cũng không thấy. Lần này ngươi phải theo ta trở về, về sau không cho du đãng bên ngoài nữa. Nương ngươi chỉ có một mình ngươi, ta lại không có con nối dõi, coi ngươi như con ruột quyết không thể nhìn ngươi tiếp tục lêu lổng như vậy. Phụ thân ngươi nói nếu ngươi không quay về, hắn sẽ không nhìn mặt người con trai là ngươi nữa, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ.”

Trạch Tú cười cười, nhẹ nhàng nói: “Hoan nghênh!”

Nàng nhất thời giận dữ, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng vội bày ra bộ dáng này với ta. Nương ngươi chính vì không biết tự trọng như thế nên mới rơi vào kết cục này! Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết gì, lần này ngươi lêu lổng bên ngoài còn dẫn theo một nha đầu. Dạng nữ nhân đi theo nam nhân chạy loạn khắp nơi thì có gì tốt đẹp! Trong nhà sắp xếp việc hôn nhân cho ngươi, để ngươi cưới một thiên kim tiểu thư, ngươi lại làm như không nghe không biết, hiện giờ lại ở cùng một chỗ với một nha đầu đê tiện! Lão Tam cũng không phải tốt đẹp gì, giấu giếm nàng không cho ta gặp, các ngươi yêu yêu chọn chọn, tốt nhất cẩn thận một chút! Nếu làm lão gia tức giận sẽ đuổi tất cả ra ngoài, một chút gia sản cũng không chia cho!”

Trạch Tú buông chén rượu, đứng dậy nói: “Nữ nhân đê tiện theo nam nhân chạy loạn khắp nơi – tứ nương đang nói chính mình sao? Nói đi nói lại, ngươi cũng chỉ là lo lắng cho gia sản của mình thôi. Ngươi yên tâm, cho dù ta được phân gia sản hay không ngươi cũng có thể vô tư mà sống, ta dù có chết cũng không dính dáng gì đến ngươi.”

Nói rất hay! Tiểu Man nắm tay, quyết định cùng chung mối thù với nữ nhân chán ghét này.

Nàng kia tức giận đến xám ngoét mặt mày, đưa tay định tát hắn, chợt nghe thấy phía sau có tiếng người cười nói: “Tứ phu nhân, Trạch Tú thiếu gia, Tuyết tiên sinh nói các ngươi thích ăn lê, đã dặn nô tỳ mang tuyết lê tới đây, nói rằng tuyết lê có công dụng hạ hỏa tĩnh tâm. Tứ phu nhân đang rất tức giận, nhất định phải ăn nhiều một chút.”

Nói xong, một nam nhân trong trang phục nha hoàn nũng nịu bưng một mâm trái cây vào trong đình.

Mặt tứ nương lúc đỏ lúc trắng, run giọng nói: “Lão Tam lại dám… lá gan không nhỏ!”

Nha hoàn kia ôn nhu nói: “Tuyết tiên sinh nói hắn cũng là vì tốt cho tứ phu nhân. Nữ nhân lớn tuổi không nên tức giận, đã nhiều tuổi lại còn bốc hỏa cả ngày sẽ không tốt.”

Tứ nương lạnh lùng nói: “Quái vật ngươi đang chê cười ta sao?”

Nha hoàn kia mềm mại cười, bụm mặt nói nhỏ: “Nhân gia không dám, nhân gia không phải quái vật, nhân gia tên Dung Nguyệt!”

Nàng kia bị mấy người bọn hắn nói cho tức giận, lại không biết phải làm thế nào. Tiểu Man còn đang phấn khích tột độ, không đề phòng đã bị Đoan Tuệ đẩy ra ngoài, một mặt cười nói: “Tứ phu nhân bớt giận, gần đây Dung Nguyệt đang học tập để trở thành nữ nhân ngoan, nếu như đã mạo phạm phu nhân, thực ngàn vạn lần xin lỗi!”

A a a a! Sao lại để nàng lộ diện? Nàng còn chưa xem náo nhiệt xong mà! Tiểu Man ngồi trên xe lăn, trốn cũng không được mà đứng lên cũng không xong. Nhìn thấy mọi người trong đình đều nhìn chằm chặp vào mình thì lộ ra một nụ cười dịu dàng, phất tay nói: “Chào mọi người. Thời tiết hôm nay thật đẹp!”

Tứ nương trừng mắt nhìn nàng, đột nhiên đi tới, nói nhỏ: “Ngươi chính là…”

Lời còn chưa dứt, Tiểu Man đã cảm thấy có người vụt đến trước mặt, nắm lấy cánh tay nàng, kéo lên ôm lấy, sau đó liền chạy vụt đi, nàng còn không thể nghe xem tứ nương nói gì sau đó.

Gió thổi vù vù trên người, lạnh, Tiểu Man hắt xì, người ôm nàng chạy kia rốt cục cũng dừng lại, đặt nàng xuống đất, còn mình thì nhảy lên ngọn một hòn núi giả, ngồi trên cao đó, không nói một lời.

Tiểu Man ngửa đầu, lấy tay che ánh nắng, cố gắng nhìn hắn, thở dài: “Ngươi ngồi cao như vậy làm gì? Không khí trên đó thích hơn hả?”

Trạch Tú không hé răng.

Tiểu Man lại nói: “Như thế này ta phải cố hết sức mới nhìn thấy ngươi. Người ta bảo nếu nhìn nơi có ánh sáng mạnh quá lâu sẽ hại mắt, nếu như mắt ta kém đi, nhất định chính là tại ngươi.”

Nàng còn chưa nói xong đã thấy hắn nhảy xuống, ôm ngang người nàng phóng vụt lên đỉnh giả sơn, hai người sóng vai mà ngồi, mặc gió lạnh thổi. Tiểu Man quay đầu nhìn hắn, mặt hắn vẫn không chút thay đổi, trên cằm đã hơi xanh, tóc cũng buông xõa, nhìn qua rất nghèo túng. Nàng thấp giọng nói: “Thương thế của ngươi thế nào rồi? Có đỡ hơn chưa?”

Hắn nói: “Không chết được.”

Thế này là sao chứ? Thật lạnh lẽo cứng ngắc. Tiểu Man mím miệng không nói, chỉ nhẹ nhàng mát xa cái chân gãy, nghe nói làm như vậy sẽ giúp xương cốt nhanh khỏi.

Chợt nghe tiếng hắn hỏi trên đầu: “Sao chân lại gãy?”

Tiểu Man “a” một tiếng: “Có thể là bị đá đập vào lúc ở trong mộ. Aizzz, cuối cùng không những không lấy được bảo tàng mà còn bị gãy một chân, rất không có lời. Loại sinh ý này sau này không thể làm nữa, quá lỗ vốn. Hơn nữa bọn Căn Cổ cũng không biết sống hay chết, thực làm cho người ta lo lắng.”

Trạch Tú rốt cục mỉm cười, vỗ nhẹ đầu nàng: “Con buôn, tốt xấu gì cũng tìm được Trấn Bắc ngũ phương sừng, chẳng lẽ không phải là thu hoạch?”

Thứ đó bán đi cũng không được mấy tiền, giữ trong người lại vô cùng nguy hiểm, lúc nào cũng có thể có người đến cướp, thu hoạch cái rắm!

Tuy nàng nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói ra.

Tâm tình Trạch Tú tựa hồ đã tốt lên, hắn hơi cúi người, nhìn đình viện hoa mỹ phía dưới, cười nói: “Không ngờ là tam thúc đã cứu chúng ta. Đã rất nhiều năm ta không gặp hắn, lần này gặp nhau, cũng coi như kỳ tích.”

Tiểu Man cười ám muội, trong túi nàng còn giữ một bảo bối mà hắn không biết. Trạch Tú tám năm trước, mười lăm tuổi, da trắng trẻo mịn màng, thực tươi ngon mọng nước.

Giả sơn dựa vào một gốc đại thụ, Tiểu Man dịch ra sau, ngả người tựa vào thân cây, lấy chỉ màu trong người ra bắt đầu kết.

Kết một hồi, cảm giác có người đang nhìn mình, nàng ngẩng đầu, thấy Trạch Tú đang cúi xuống nhìn chằm chằm chỉ màu trong tay nàng, hỏi: “Làm sao nàng có thể dùng mấy thứ này kết thành cách loại hình dạng chứ?”

Nàng rút ra một sợi chỉ màu, cười nói: “Rất đơn giản, chàng cầm lấy, ta dạy cho chàng. Dùng một sợi chỉ khác bện ở phía trên, lại làm lại như thế với một sợi khác, lại đến sợi khác… đó, đó, là như thế này… Không phải như thế, là thế này, chàng đúng là ngốc!”

Nàng cầm lấy đống chỉ rối tinh rối mù trong tay Trạch Tú, nhanh chóng tháo ra, kết lại thành một bông hoa mai, sau đó vẫy hắn: “Lại đây, lại đây!”

Hắn chỉ mặc bạch sam mỏng, cổ áo hơi mở, Tiểu Man nhìn mãi cũng không biết đeo vào đâu cho hắn, cuối cùng đành phải buộc vào cổ tay hắn: “Cái này tặng cho chàng, đừng có làm hỏng đấy, nếu không ta sẽ mắng chàng.”

Vừa dứt lời đã thấy tay hắn đang nhẹ nhàng xoa lên hai má mình, lòng bàn tay mang theo hơi ấm, ngón cái nhẹ nhàng xẹt qua mũi và môi nàng. Tiểu Man giương mắt nhìn hắn, ánh mắt hắn trong veo như thủy tinh, ánh sáng lưu chuyển, nàng cảm thấy như ngừng thở, không tự chủ định né tránh, lại bị hắn giữ lại.

Hơi thở nóng bỏng phả lên mặt, nàng từng nghĩ hắn sẽ hôn nàng, nhưng hắn lại chỉ dùng hai má nhẹ nhàng áp lên, dụi dụi, như là phải nhớ kỹ hương vị của nàng, hơi thở hắn phất lên mặt nàng, ngứa!

Tiểu Man chăm chú nắm chặt vạt áo, lòng bàn tay đầy mồ hôi, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Tay hắn phủ lên, tách tay nàng ra, lồng ngón tay hai người vào nhau. Môi hắn nhẹ nhàng áp lên cổ nàng, râu cũng cọ lên, Tiểu Man đột nhiên rụt cổ lại: “Ngứa..”

Hắn nắm cằm nàng, ngẩng đầu nàng lên, nhẹ giọng nói: “Người khác có nói gì nàng cũng đừng để ý, đừng để trong lòng. Nàng chỉ cần nhìn ta là được rồi, chỉ đi theo ta thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.