Em Là Bảo Bối Của Tôi

Chương 2: Khổ nhục chi kế




Tuyết tiên sinh (nhất)

Lúc Tiểu Man tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên chính là thà chết đi còn hơn. Toàn thân nàng đau đớn giống như xương cốt gãy sạch vậy, hơn nữa lại lạnh, lạnh muốn chết, da thịt toàn thân giống như đang nứt ra.

Nàng chậm rãi mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là không trung màu lam nhạt. Nàng chậm rãi quay đầu, lập tức nhìn thấy Trạch Tú hai mắt nhắm chặt nằm bên cạnh mình, sắc mặt trắng bệch giống như đã chết.

Tiểu Man hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, áo khoác trên người rớt xuống, đau đớn ở chân trái truyền ra toàn thân, nàng đau suýt khóc, cúi đầu nhìn thấy bắp chân bên trái đã sưng vù lên, dường như bị gãy xương.

Nàng bất chấp chân mình, vội vàng lay Trạch Tú: “Trạch Tú! Chàng tỉnh dậy! Trạch Tú!”

Hắn không nhúc nhích, lúc này không phải hắn giả chết bởi vì cả lưng hắn đều là máu, vô số đá vụn cắm vào da thịt, nước mắt Tiểu Man lã chã rơi xuống, đưa tay thăm dò mũi hắn – vẫn còn hô hấp.

Nàng lập tức ngừng khóc, dùng sức lau nước mắt, nhìn xung quanh, lại phát hiện nơi này không phải là suối nước nóng lúc bọn họ đi xuống mà xung quanh toàn là cỏ hoang, bên cạnh là một hồ nước nho nhỏ, mặt trên kết đầy băng. Có lẽ ao sen trong đại sảnh không chỉ thông tới một thủy vực duy nhất, bọn Thiên Quyền chắc là bị đưa tới nơi nào đó khác trong khi nàng và Trạch Tú thì vọt tới đây.

Nàng lấy áo hắn buộc vào cánh tay mình, sau đó vận sức đi về phía trước, chỗ chân gãy đau đớn khiến nàng đổ mồ hôi lạnh không ngừng, nhưng dường như nàng đã quên đi đau đớn, chỉ biết gắng sức bước về phía trước.

Đi được một đoạn, Trạch Tú đột nhiên “Uhm” một tiếng rồi chậm rãi mở to mắt, Tiểu Man nửa mừng nửa lo, vội vàng quay đầu lại nói nhỏ: “Thế nào? Những thuốc này của chàng ta không biết dùng thế nào cả. Chàng nói cho ta biết cách dùng đi!”

Hắn không nói gì, chỉ đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng, sau đó lại hôn mê bất tỉnh.

Nước mắt Tiểu Man thiếu chút nữa lại rơi xuống, nàng cắn răng nén lại, tiếp tục bước. Kỳ thật nàng cũng không biết phải đi đâu, nhưng không thể cứ bất động ở chỗ này, nếu không Trạch Tú sẽ chết.

Không biết đi đã bao lâu, phương xa đột nhiên truyền đến tiếng chuông bạc thanh thúy. Tiểu Man cực kỳ quen thuộc âm thanh này, cái chuông trên cổ Liên Y khi đi lại cũng có tiếng vang này. Trong lòng nàng vui vẻ, vội vàng rướn người nhìn về phía trước, ai ngờ phía đó không hề có Liên Y, cũng không có Thiên Quyền mà lạ có một đoàn người chậm rãi đi tới, tất cả đều mặc đồ màu hồng phấn, không thể nhìn ra là nam hay là nữ. Những người đó đang khênh một cỗ kiệu hoa lệ màu phấn hồng, bước đi tựa như không hề có sức nặng nào trên người, nhẹ nhõm thoải mái đi trên cỏ.

Tiểu Man sợ tới mức quỳ rạp trên đất, không dám động. Bọn họ là ai? Là người hay là quỷ?

Tiếng chuông bạc càng ngày càng gần, Tiểu Man vội vã định tìm chỗ trốn, tuy nhiên vẫn là chậm một bước. Trong nháy mắt, cỗ kiệu phấn hồng đã tới trước mặt. Những người mặc quần áo hồng phấn kia đều là những thiếu niên tuấn mỹ, trên lưng eo có hai cái chuông bạc, thảo nào lúc đi lại ngân vang đến vậy.

Nhóm thiếu niên mặt không đổi sắc, cùng với Tiểu Man mắt to nhìn mắt nhỏ, ánh mắt giống như đang nhìn một con chó nhỏ sắp chết. Tiểu Man không biết đối phương đến đây làm gì, chỉ phải ôm Trạch Tú vào ngực, dùng thân thể bảo vệ.

Màn kiệu đột nhiên bị một bàn tay tuyết trắng vén lên, sau màn lộ ra một gương mặt phong tao tận xương, đôi mắt đen như hắc thủy nhìn nhìn Tiểu Man, chớp mắt mấy lần, lại nhìn sang Trạch Tú, sau đó hỏi: “Đã chết chưa?”

Tiểu Man lắc đầu.

Người kia thở dài một hơi: “Chết cũng đâu phải dễ! Không có cách nào khác, đi theo ta đi!”

Mấy thiếu niên liền tiến lên tách bọn họ ra, khiêng lên như khiêng hai con lợn chết. Tiểu Man dùng sức giãy dụa, la lên: “Buông ra! Ngươi là ai?”

Nam tử mặc quần áo phấn hồng kia lộ ra nụ cười hồ ly tinh, nhẹ nhàng nói: “Ta là Tuyết tiên sinh, một trong Thiên Sát Thập Phương!”

Tiểu Man cảm thấy mạch máu đóng băng.

Tuyết tiên sinh đột nhiên nhớ tới cái gì, tâm tình có vẻ tốt, nói: “Đúng rồi, còn là tam thúc của người này!”

Tiểu Man như nghẹn thở, rốt cục không chống chịu được, hôn mê bất tỉnh.

Chân trái rất đau, rất đau, rất đau.

Đau giống như bị cắt rời ra.

Tiểu Man bị đau làm cho tỉnh lại, mở mắt ra chỉ thấy chân trái trần trụi đang bị Tuyết tiên sinh cầm trong tay, nàng sợ tới mức không nói được gì, lại ngất xỉu.

Sau đó, khi tỉnh lại lần nữa, rốt cục không thấy Tuyết tiên sinh đâu, toàn thân nàng nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, giống như được dùng nước suối trên đỉnh núi tắm rửa chín chín tám mươi mốt lần, mỗi tấc da thịt đều thống khoái cực điểm. Nhìn ra xung quanh, đây là một gian phòng thập phần… oái, hoa mỹ, diễm lệ, phong tao… Nơi nơi đều là màu hồng phấn. Nàng đang nằm trong chăn đệm dày êm, mềm mại bóng loáng. Nàng hơi hơi động đậy, kinh hoảng phát hiện chính mình đang hoàn toàn ở trần, ngay cả đồ lót cũng không mặc.

Gió thổi tung những màn lụa mỏng tứ phía, cửa đột nhiên bị mở ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới, một nữ hài tử thanh tú trắng nõn bưng một khay trà đi tới, đối diện với đôi mắt mở trừng trừng của Tiểu Man, sợ tới mức suýt làm rơi khay trà.

“A, ngươi… không, cô nương tỉnh rồi?” Nàng khách khí hỏi.

Tiểu Man trừng mắt nhìn nàng nửa ngày, mới hỏi như bắn pháo: “Đây là đâu? Sao ta lại không mặc quần áo? Tuyết tiên sinh kia rốt cuộc đã làm gì?”

Nữ hài tử – có lẽ là nha hoàn gì đó – tận lực lộ vẻ ôn nhu tươi cười, nhẹ giọng nói: “Đây là quý phủ của Tuyết tiên sinh, quần áo của cô nương là do ta cởi, giúp cô nương lau thân thể cũng là ta làm. Chân cô nương bị gãy, Tuyết tiên sinh đã giúp cô nương bó lại, chỉ cần cô nương đừng lộn xộn sẽ rất nhanh khỏi.”

Lúc này Tiểu Man mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên lại hỏi: “Trạch Tú đâu? Hắn sao rồi?”

Nha hoàn dịu dàng nói: “Trạch Tú thiếu gia bị thương rất nặng, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng chỉ sợ phải cần vài ngày mới tỉnh lại. Nếu hắn tỉnh, ta nhất định sẽ báo với cô nương.”

Tiểu Man cảm động nhìn nàng: “Ngươi thật là một cô nương tốt. Ta tên Tiểu Man, ngươi cũng đừng gọi cô nương này cô nương nọ nữa, ngươi tên là gì?”

Nha hoàn ôn nhu cười: “Ta tên Đoan Tuệ. Tiểu Man thật thú vị, ta cũng không phải là cô nương.”

Tiểu Man đang bưng bát súp uống, một ngụm liền phun ra, run rẩy chỉ vào “nàng”, không nói nên lời.

Đoan Tuệ cười tủm tỉm: “Ta là nam. Trong quý phủ của Tuyết tiên sinh không có nữ nhân, toàn bộ đều là nam nhân.”

Trong sạch của nàng! Bị một nam nhân nhìn thấy hết cả! Tiểu Man khóc không ra nước mắt.

Đoan Tuệ vội nói: “Tiểu Man đừng sợ. Tuy ta là nam nhân nhưng tâm là nữ nhân. Ngươi coi ta là nữ hài tử là được. Nếu biết ngươi sẽ sợ hãi như vậy, ta sẽ không nói chân tướng cho ngươi biết.”

Không phải vấn đề này! Tiểu Man chảy nước mắt nằm trở về, dùng chăn che kín đầu.

Trong sạch của nàng, thân thể của nàng bị một nam nhân xa lạ thấy cả rồi, lại còn là một tên biến thái mặc nữ trang.

Tuyết tiên sinh này, rốt cuộc biến thái đến thế nào?

Nàng buồn bực ngủ một ngày một đêm, ngủ đến mức trước mắt biến thành màu đen, thực ra là đói đến biến thành màu đen.

Tuyết tiên sinh lại xuất hiện trước mắt, hắn vẫn mặc trang phục phấn hồng như trước, cười như hoa xuân nở rộ, thấy Tiểu Man tỉnh liền vỗ tay cười nói: “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh. Đến đây đi, chúng ta ra ngoài một chút, hít thở không khí. Bên người toàn là nam nhân, giờ mới phát hiện rốt cuộc nữ hài tử thực sự thật đáng yêu.”

Hắn phân phó Đoan Tuệ mang nữ trang thay cho nàng. Lần này Tiểu Man nhất quyết không để Đoan Tuệ động vào mình, tự mình làm lấy. Ngồi trên giường mặc quần áo xong mới gian nan kéo cái chân đau xuống giường.

Tuyết tiên sinh dùng một tay ôm lấy nàng, cười nói: “Đoan Tuệ, búi tóc cho cô nương. Búi… uhm, búi tóc trái đào đi.”

Nói xong liền đặt nàng xuống trước bàn trang điểm. Tiểu Man thấy mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, tóc tai bù xù, trên người mặc một bộ quần áo hồng phấn thơm ngào ngạt. Đời này nàng chưa từng mặc loại trang phục diễm lệ này, phong cách này trùm lên người này tuyệt không chút cảm giác phong tao, ngược lại giống như tiểu hài tử ăn trộm quần áo người lớn về mặc vậy.

Quả nhiên Tuyết tiên sinh không thích, nhíu mày nhìn nửa ngày, nói: “Đoan Tuệ, đi lấy một bộ quần áo khác đến.”

Một lát sau, quần áo được đưa tới, vẫn là màu phấn hồng nhưng kiểu dáng đơn giản hơn, cũng vừa người hơn, lần này nhìn qua rốt cục nhẹ nhàng khoan khoái cười khẽ, rất thích hợp khí chất của nàng.

Đoan Tuệ đứng sau lưng búi tóc cho nàng, cười nói: “Tiểu Man thật đáng yêu, Tuyết tiên sinh nói không sai, nữ hài tử thật mới thực đáng yêu.”

Trời! Đừng nói như thể các ngươi chưa từng thấy qua nữ nhân được không?

Tóc búi xong, tô thêm chút son phấn, quả nhiên khí sắc sáng ngời, Tuyết tiên sinh tươi cười nhìn nửa ngày, ôm lấy nàng, nói: “Tốt lắm, đi thôi, chúng ta ra ngoài tản bộ, thuận tiện vào trong cửa hàng ăn chút gì.”

Oái, người này… coi nàng là tượng gỗ sao?

Vì thế, trên đường cái, tổ hợp một nam nhân mặc quần áo phấn hồng, xinh đẹp tựa hồ ly tinh ôm một nữ tử toàn thân sắc hồng phấn đã kéo tới bao ánh mắt, mức độ không thể dùng hai chữ “xôn xao” là có thể hình dung.

Đời này Tiểu Man chưa từng bị dọa như vậy, sắc mặt nàng lúc đỏ lúc trắng, vội giơ tay áo che mặt, chỉ hận sao mặt đất không lập tức nứt ra một cái lỗ để nàng chui xuống.

Hắn đi được một đoạn, thanh âm ồn ào náo động chung quanh tựa hồ dần dần lắng xuống, sau đó là một tiếng hét kinh hãi: “Tuyết tiên sinh tới!”

Phần phật, ào ạt, một đám người xông tới, Tuyết tiên sinh thế này, Tuyết tiên sinh thế kia, nghe thanh âm thì dường như toàn là nam nhân. Tiểu Man lặng lẽ hé tay áo quan sát xung quanh, phát hiện nơi này hình như là một tửu lâu, nơi nơi cũng toàn màu phấn hồng, trang trí vừa phong tao lại vừa khoe khoang, giống như đang nói: mau tới nhìn ta đi, mau tới nhìn ta đi.

Một nam nhân trong đó đột nhiên kinh hô: “Là nữ tử! Tuyết tiên sinh đưa một nữ tử đến!”

Tiểu Man trợn tròn mắt, dùng tay áo che khuất miệng mũi, đưa mắt đánh giá đám người một lượt, quả nhiên toàn là nam nhân, cao có thấp có, tinh tráng có mà nhỏ bé yếu ớt cũng có, ai cũng thập phần tuấn mỹ, mỗi người đều trợn tròn mắt nhìn nàng, giống như đang nhìn một tiểu động vật, đầy lạ lẫm, mới mẻ.

Tuyết tiên sinh đặt nàng trong một căn phòng trang nhã trên lầu hai, cười nói: “Đây là kiều khách đệ nhất trong điếm của chúng ta, các ngươi phải chiêu đãi nàng thật tốt, không được để nàng tức giận. Ta còn có chút việc phải làm, đi một chút rồi sẽ quay lại. Các ngươi mang chút đồ ăn lên bón cho nàng, đừng để nàng bị đói.”

Bón… Nàng là chó sao?

Quả nhiên sau khi hắn đi, một bọn đàn ông vây quanh nàng trong căn phòng trang nhã, hoa quả điểm tâm nước trà không ngừng, ai cũng tươi cười nhìn nàng, lại thường giơ tay sờ sờ đầu tóc, quần áo nàng, tấm tắc khen ngợi: “Nữ tử đúng là rất đáng yêu!”

Tiểu Man bị sờ đến sợ hãi toàn thân, nhưng nàng thật sự đã đói không chịu được, đưa tay định lấy điểm tâm thì đã có người cầm điểm tâm đưa tới miệng nàng, sủng nịnh cười nói: “Há mồm… a!”

Nàng đờ đẫn há mồm, miếng điểm tâm vừa mềm vừa ngọt kia liền lọt vào miệng, ngon muốn chết!

Bón thức ăn thành công, thiếu niên kia vui mừng, hai gò má đỏ lên, những người khác liền người sau tiếp người trước, cầm hoa quả điểm tâm đưa tới miệng nàng.

Tiểu Man đờ đẫn ăn một vòng, cuối cùng no đến không thể ăn thêm gì nữa, có người liền lau miệng cho nàng, để nàng tựa vào ghế, rốt cục nàng cũng nói ra câu nói đầu tiên trong ngày: “Đây là đâu?”

Có người tốt bụng nói cho nàng: “Đây là Chỉ Quân trai.”

Được rồi, Chỉ Quân trai là làm gì vậy?

Là một tửu lâu, nhưng không phải một tửu lâu bình thường, bởi vì nơi này không có nữ nhân, toàn là nam nhân, cũng chỉ tiếp đãi khách nam, khách nữ vào đây cũng mới có một, hai người.

Chưa bao giờ có một nữ hài tử trẻ tuổi đáng yêu như Tiểu Man đến chỗ này ăn cơm, cho nên bọn họ nhìn thấy Tiểu Man tựa như nhìn thấy bảo bối, sợ sẽ làm rơi, làm vỡ, làm mất.

Tiểu Man ở trong một gian phòng trang nhã bị bọn đàn ông sủng như cún con nửa ngày, Tuyết tiên sinh rốt cục trở lại, ôm nàng lên một gian phòng lớn hơn trên lầu ba.

Tiểu Man ngồi trên ghế, nhìn hắn cẩn thận lấy một dúm trà trong một cái bình vàng cho vào chiếc chén sứ trắng muốt, ngâm một chén nhỏ, sau đó đưa đến trước mặt nàng, cười nói: “Đây là Cố Chử Tử Măng trà thượng đẳng, dùng sương sớm hứng từ trên hoa hạnh năm ngoái để ngâm, ngươi nếm thử xem có thích không.”

Tiểu Man bưng lên uống một ngụm, quả nhiên thuần hậu ngọt lành, hương vị tuyệt vời.

Nàng buông chén trà, nói: “Tuyết tiên sinh đưa ta đến chỗ này là có chuyện muốn nói với ta? Ta nguyện ý chăm chú lắng nghe!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.