Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 44




"Tôi cũng chỉ đoán thôi. Lần trước anh bảo tôi phải làm việc cho tốt, về công ty tôi nhận được lệnh chuyển vị trí."

"Đã là lệnh thì cô nên biết có cần thiết hay không cô không cần hiểu, cô chỉ cần làm tốt công việc." Giọng anh ta vẫn nho nhã hấp dẫn như cũ. Nguy Đồng cảm nhận rõ ràng việc này mình không thể từ chối được.

"Yêu cầu và đãi ngộ công việc mới chắc cô đã biết rồi, cụ thể ở đằng sau, cô hãy tự xem." Anh ta ám chỉ cô lật trang.

Nguy Đồng cúi đầu xuống xem.

Cái gọi là vệ sinh riêng, chính là từ lúc công tử ra ngoài phải bắt đầu đi theo, đi theo đến trường hoặc công ty, đi theo lúc ăn trưa, đi theo lúc uống trà chiều, đi theo lúc ăn tối và tất cả các hoạt động sau đó. Ghi lại tất cả hành động và đối tượng hành động của đối phương, một lần báo cáo ghi chép hoạt động của Lăng công tử một lần.

Không cần nói, đối tượng báo cáo nhất định là quý ông người nhà đang ngồi cạnh cô.

Ngoài tăng lương, trong đó còn ghi rõ chi phí xe và ăn uống ngày làm việc đều có thể báo thanh toán, không thể không nói, đãi ngộ này tương đối tốt.

"Mỗi chiều thứ bảy, tôi sẽ ở tầng ba Câu lạc bộ Kiều An gần công ty."

Nguy Đồng nghĩ, chắc là anh muốn nói rõ địa điểm và thời gian báo cáo mỗi tuần, cô sợ bản thân quên mất, muốn tìm bút ghi lại. Kết quả lật cả túi xách lên vẫn không tìm thấy.

"Dùng cái này." Người đàn ông bên cạnh đưa một chiếc bút máy màu bạc, chạm vào hơi lạnh. Tay anh ta rất lớn, các đường gân đều tuyệt đẹp, ngón tay thon dài trắng.

"Hai tuần cô đến một lần là được, bắt đầu từ tuần này. Nếu hôm nào tôi không ở đây sẽ báo trước cho cô." Thấy cô ghi xong, anh lại hỏi tiếp: "Còn vấn đề gì khác không?"

"Có." Nguy Đồng quay đầu nhìn anh, "Tại sao bảo tôi làm công việc này?" Biết rõ Lăng Lạc An thấy cô chướng mắt, ngày nào cũng chỉnh cô. Như vậy chẳng vừa hay cho anh một cơ hội chỉnh đốn cô hơn nữa, chỉnh đến chết luôn...

Đôi môi mỏng của anh khẽ nhấc lên, nụ cười tuy khẽ nhưng mắt lại ánh lên niềm vui thật sự, "Vì nó đánh không lại cô."

"Hả..." Thật là đáp án hay, có phải cô nên vỗ tay không?

***

Sáng nay Lăng Lạc An có tiết ở trường. Tám giờ sáng, Nguy Đồng xuất hiện bên ngoài biệt thự lớn Lăng gia. Sau khi cô báo tên, cánh cửa sắt màu đen từ từ mở, cô men theo đường ô tô đi vào, vừa hay thấy Lăng Lạc An đang lấy xe.

Thời gian hai ba ngày, vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn, trán và tay vẫn dán băng urgo.

Vừa thấy Nguy Đồng, vẻ kiêu ngạo bản năng của anh ta lại nổi lên, có chút giận giữ nhìn cô. …ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

Chắc anh chưa biết chuyện này.

"Chào! Từ hôm nay tôi phụ trách vấn đề an toàn của anh, nếu làm anh bất tiện, xin đừng để ý." Giọng Nguy Đồng bình thản, giống như đang đọc sách.

"Thần kinh." Lăng Lạc An trợn mắt, quay đầu nhảy lên ghế lái, chiếc xe màu đỏ nhanh chóng khởi động, như một mũi tên bắn đi, trong chốc lát đã không thấy đâu.

Ngày đầu tiên với công việc mới, Nguy Đồng đã bị đá đít. May mà hành trình của Lăng Lạc An cô đều rõ, một tiếng sau, cô tìm thấy bóng dáng quen thuộc đó bên ngoài một phòng học của đại học X.

Hai hôm nay Lăng Lạc An đều có tiết, Nguy Đồng đoán chắc anh ta phải ở trong trường. Cô vốn hiếu động, một mình cũng có thể tự chơi giết thời gian được. Cô tính toán thời gian tan học của Lăng công tử, đến sân vận động chạy hai vòng, sau đó nhìn thấy có người chơi bóng chuyền liền đứng xem.

Buổi sáng tất cả đều thuận lợi, đáng tiếc Lăng Lạc An nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của Nguy Đồng, từ bữa trưa bắt đầu đánh du kích, lái chiếc xe của anh từ sân trường vọt đi. Nguy Đồng đáng thương chỉ có thể đứng hít bụi. Buổi chiều, cô đổi chiến lược, bắt đầu theo dõi sát sao.

Thử hỏi: "Một công tử bột không đánh lại được cô có thể chạy thoát khỏi cô không?"

Nguy Đồng tiến gần đến chiếc xe màu đỏ, nhìn người đang thở gấp đằng trước, có chút hưng phấn, "Còn chạy à? Lúc nãy coi như khởi động, bây giờ chính thức bắt đầu?"

"..."

"Thực ra tôi cũng không muốn đi theo anh như thế, đây chỉ là công việc, anh chịu khó chút đi." Nguy Đồng nắm chặt năm ngón tay lại, nhìn nắm đấm của mình, "Hơn nữa, thỏa hiệp có thể giải quyết vấn đề thì tôi cũng không muốn dùng bạo lực giải quyết! Đánh nhau cũng rất mệt đấy..."

"..."

Hôm đó, Lăng công tử hoàn toàn bị khuất phục, sau bữa tối anh vốn hẹn mấy cậu bạn mang người đẹp đến câu lạc bộ đánh bài, nhưng đằng sau lại có thêm Nguy Đồng, tự nhiên không thể thoải mái được. Mấy cậu bạn luôn hỏi cô gái đằng xa luôn nhìn chăm chú anh kia là ai, Lăng Lạc An tức giận, bỏ lại người đẹp và anh em về nhà luôn.

Tối đó, Lăng Lạc An phá lệ, mười giờ hơn đã về nhà.

Tối đó, Lăng công tử mất ngủ, anh xoay đi xoay lại rất lâu, cuối cùng cầm điện thoại bắt đầu ấn số.

***

Hôm sau, Nguy Đồng bị bao vây ở một góc phố.

Ban ngày ban mặt, mấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện. Lăng công tử vẻ mặt vốn bất mãn tùy ý vươn vai một cái, đứng dựa vào tường bên cạnh, thần thái ngạo mạn chờ xem kịch hay.

Nguy Đồng đếm đối phương, tổng cộng năm người, người nào cũng cao lớn, không mấy thiện cảm nhìn cô và từng bước tiến lại.

"Lăng thiếu gia, vệ sĩ này của anh trông cũng được đấy, ngực ra ngực eo ra eo, da dẻ còn gợi cảm như vậy, anh nỡ sao?" Đối phương cười nham nhở.

Lăng Lạc An cúi đầu cười, bỏ kính đen xuống, đôi mắt đẹp hiện rõ lúc này tâm trạng anh rất tốt. …ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

...

Nhà họ Nguy cùng lúc đó.

Bố Nguy Đồng đang bị một đám nam sinh vây kín, nghe nói tối qua Đồng Đồng nhà họ gần mười một giờ mới về nhà. Bọn họ đang dò hỏi cha Nguy Đồng có phải Đồng Đồng đã có bạn trai rồi không, nhưng được trả lời chỉ là công việc mới mà thôi.

Đám nam sinh nghe qua, đều cảm thấy Lăng gia công tử rất ngạo mạn, chắc rất khó đối phó, chắc hôm nay sẽ giở một chút thủ đoạn.

Một người đoán: Dùng tiền bạc dụ dỗ!

Lập tức có người phản bác: Chắc là dùng nam sắc dụ dỗ! Đồng Đồng nhà họ trước giờ chưa biết đến tiền, nhưng đối với đàn ông lại khác.

Một người khác đoán: Bên ngoài bình thản, bên trong lại khác!

Người thứ ba đoán: Ở nhà, không đi đâu hết!

...

Bảy tám cái miệng đoán xong, tổng kết: Các sự việc ở trên đều có thể sử dụng, chỉ cần không ngu ngốc như trên phim tìm người bao vây tấn công là được. Bọn họ quen Nguy Đồng bao nhiêu năm nay, mỗi lần cãi nhau cũng chỉ dám đứng xa xa.

Lý do rất đơn giản, vì đánh không lại.

Đừng nói là ba bốn người bao vây, kỷ lục nhiều nhất của bọn họ là mười một người cùng lên, kết quả thương vong trầm trọng, dưỡng thương mất mấy ngày...

...

Quay lại cảnh ở góc phố yên tĩnh.

Năm người đàn ông đã nằm dưới đất, Lăng Lạc An xanh mặt, Nguy Đồng thả lỏng ngón tay, mặt không vui, "Đã nói đánh nhau rất mệt, làm mất cả bữa sáng của tôi rồi. Lăng Lạc An, mời tôi ăn trưa!"

"..."

***

Chớp mắt đã đến cuối tuần, lần báo cáo công việc đầu tiên không được qua loa. Chiều thứ bảy, Nguy Đồng ăn cơm trưa xong liền đến Câu lạc bộ Kiều An từ sớm. Đây là một Câu lạc bộ lớn, mở cửa cho tất cả mọi người, chỉ là giá quá cao, khách đến chủ yếu là người có tiền.

Tầng ba hầu như không có ai, căn phòng lớn trống trải, rất yên tĩnh, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Người đó ngồi bên ngoài cạnh cửa sổ. Ánh sáng buổi chiều chiếu qua khung cửa rọi xuống đất. Chiếc áo vest màu đen của anh vắt bên phải chỗ ngồi, vẫn là chiếc sơ mi trắng không cài cổ, chiếc cúc hoàn hảo. Trên bàn có một chiếc laptop nhỏ, bên tay phải là một tách cafe, bên cạnh còn hai miếng bánh ngọt đặt trên đĩa.

Anh nhìn chăm chú vào màn hình, tay phải thỉnh thoảng gõ bàn phím. Ánh nắng chiếu vào mặt bàn thủy tinh màu đen phản xạ lên mặt anh, gương mặt đẹp của anh có chút không giống thực, ánh mắt vẫn lạnh nhạt.

Nhìn kỹ, kỳ thực gương mặt của anh và Lăng Lạc An có chút giống nhau. Cũng là đường nét hoàn mỹ, khí chất khác thường. Điểm khác là, một cái đẹp rất khoa trương, một cái đẹp lại nội tâm.

Nguy Đồng cởi chiếc mũ nồi, cung kính nói một tiếng "Xin chào!", sau đó đưa cuốn sổ ghi chép một tuần hoạt động của Lăng Lạc An ra.

Anh không ngẩng đầu, nhận cuối sổ để sang một bên, nói một câu "Ngồi đi."

Nguy Đồng ngồi xuống đối diện, chờ anh xem. Kết quả đợi nửa giờ, anh vẫn bận chuyện của mình. Cô có chút ngồi không yên, xoay mông một cái, đối phương lập tức cảm nhận được. Anh ta ngước mắt lên, con ngươi đen láy nhẹ nhàng dừng trên người cô, "Không thích cà phê ư?"…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

Nguy Đồng ngẩn người, "Tôi nghĩ đó là của anh?"

"Của tôi đã uống hết rồi, tách này là gọi cho cô." Anh đẩy tách cà phê về phía cô. "Nếu thích, cô có thể ăn bánh ngọt."

Bánh ngọt rất ngon, cà phê rất thơm, ánh mặt trời chiếc trên người vừa ấm áp lại thư thái, tâm trạng cô lập tức chuyển biến rất tốt.

Cứ như vậy qua hơn một giờ, anh cuối cùng cũng đóng máy tính, bắt đầu xem cuốn sổ của Nguy Đồng. Xem qua một lượt, anh hỏi cô, "Có thể ứng phó phiền toái sao?"

Anh tựa hồ rất rõ ràng những hành động không an phận của Lăng Lạc An. Nguy Đồng nghĩ, so với nói cô là vệ sĩ riêng, không bằng nói là người giám sát có khả năng trấn áp bằng bạo lực.

"Chỉ cần là công việc có liên quan đến thể lực, tôi đều có thể ứng phó." Hơn nữa, từ sau vụ ẩu đả, Lăng Lạc An dường như an phận rất nhiều, không tìm cô gây phiền toái nữa, thỉnh thoảng còn nói chuyện với cô, hoặc là hỏi cô bữa tối muốn ăn gì. Có thể thấy việc chuyển vị trí lúc trước là vô cùng sáng suốt, đối với vị công tử kia mà nói, bạo lực mới là vương đạo.

"Hãy canh chừng nó nhiều hơn, cô vất vả rồi!" Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, cả khuôn mặt hiện lên vẻ ôn nhu.

Khoảnh khắc đó, Nguy Đồng cảm giác mình bị mê hoặc, cô hỏi, "Sếp, anh có bạn gái chưa?"

***

Nguy Đồng thấy anh chau mày, trong mắt thoáng nét không vui.

Nguy Đồng nghĩ thầm còn may mình dừng lại đúng lúc, cô vốn muốn hỏi anh từng trải qua chuyện tình một đêm không, nghĩ đến năng lực đánh giá của người bình thường, cô từ bỏ. Dù sao, anh có xuất thân như vậy, người lại nho nhã đẹp đẽ như thế, sẽ không thiếu phụ nữ và tình một đêm.

Cô vuốt tóc, "Là tôi đường đột."

"Không có." Anh trả lại cuốn sổ cho cô, "Tôi chỉ là không có thói quen nói chuyện riêng tư với người không quen."

"Chúng ta đã gặp nhau ba lần, sao có thể coi là người không quen." Nguy Đồng vẻ mặt thẳng thắn.

Anh nhìn cô một lát, đôi mắt đẹp đen láy kia lại lạnh nhạt, không nói gì. Anh giơ tay gọi người phục vụ. Một cô gái trẻ mặt đỏ hồng nhanh nhẹn đi tới, vừa báo giá tiền, vừa trộm nhìn anh.

Anh là khách quen, hiển nhiên phục vụ chỗ này đều biết anh, nhưng cả quá trình trả tiền anh cũng không nhìn đối phương một cái, hờ hững gần như tàn nhẫn.

Thật là kỳ lạ. Rõ ràng là người đẹp trai như vậy, lại coi như bình thường, ánh mắt và thần thái luôn hờ hững. Giống như làn sương nhẹ mù mịt trên mặt hồ, thấy được, sờ không được, vẻ đẹp làm cho người ta ngây ngất, nhưng không thể tới gần.

Anh vẫn ga lăng như cũ, đưa cô về nhà, Nguy Đồng vẫn không biết rõ câu "Không có" là chỉ cô không có đường đột với anh, hay là anh không có bạn gái.

***

Bận đến thứ năm, tranh chấp nội bộ công ty Lăng Thị lại một lần nữa diễn ra trong cuộc họp cấp cao.

Lúc nhận được tin từ chú tổ trưởng, Nguy Đồng đang ở bên ngoài văn phòng của Lăng Lạc An xem tạp chí. Vì phòng họp ở ngay tầng trên, gần cô nhất, cô là người đầu tiên đến hiện trường.

Nội bộ Lăng Thị chia làm hai phe, phe "Lăng Thái" và phe "Lăng công tử". Chỉ cần Lăng Thái hoặc Lăng công tử sụp đổ, người ở dưới tự động tan rã. Lãnh đạo tham gia họp cấp cao còn đỡ, chức vụ càng ở dưới càng loạn, mỗi một văn phòng đều có người của hai phe, có lúc ngôn ngữ không giải quyết được sẽ nâng cấp thành giải quyết bằng tay chân, anh bảo vệ trước đây nhập viện cũng vì lý do này.

Theo Nguy Đồng thấy, chuyện này rất dễ lý giải, Lăng Thái chắc chắn 100% là mẹ kế.

Mấy năm trước khi cha Lăng Lạc An mất, anh còn nhỏ, tự nhiên không thể thừa kế công ty lớn như vậy. Bây giờ Lăng Lạc An đã trưởng thành, thái hậu muốn tiếp tục nắm quyền, đương nhiên phải chèn ép người con trưởng này.

Tuy nhiên trong phòng họp, người mặt đối mặt với Lăng Lạc An không phải là người mẹ kế trẻ trung xinh đẹp thân hình đầy đặn như Nguy Đồng tưởng tượng, mà là người đàn ông có vẻ đẹp thanh tuấn nội tâm.

"Lăng Thái ở đâu?" Nguy Đồng không từ bỏ, kéo bừa một người hỏi.

Đối phương không hài lòng: "Muốn chết à, trước mặt sếp còn dám gọi thẳng tên, gọi là Lăng tổng!"

Lăng tổng = Lăng Thái = đàn ông? "Sếp chúng ta tên là Lăng Thái? Thái trong thái thái (bà chủ) ư?"

Đối phương trợn mắt: "Thái trong từ Thái Sơn!"

Nguy Đồng trốn vào một góc lén dựa vào tường. Cô luôn cho rằng "Lăng Thái" là phu nhân Lăng gia, là một phụ nữ.

Nguy Đồng chỉnh đốn tư tưởng xong, lấy lại bình tĩnh và hành động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.