Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 3: Lương cảnh phàm




Trong văn phòng, Lưu Ân Kiều – một đồng nghiệp của cô đang nói về chuyện cô ấy gặp phải ban sáng. Đơn giản chính là một đám đàn ông liếc mắt đưa tình với cô ấy như thế nào.

“Bác sĩ La! Cô tới thật đúng lúc!” Lưu Ân Kiều thoáng nhìn thấy tôi.

“Làm sao vậy?” Tôi đi về phía cô ấy cùng một đám nhân viên khác.

“Buổi sáng hôm nay, có một lão già muốn ăn “đậu hũ” của tôi! Làm tôi sợ muốn chết nha!” Cô ấy khoa trương nói. (BB: Các nàng bít “đậu hũ” là gì rùi ha, tức là tay để ở nơi không nên để í.)

“Ai bảo sức quyến rũ của bác sĩ Lưu lớn như vậy a!” Tôi chế nhạo.

Kỳ thật tôi rất nể phục những phụ nữ như Lưu Ân Kiều, đồng thời cũng rất tò mò cô ấy lớn lên như thế nào mà lại trở nên kim cương bất hoại thân* như vậy. Biết rõ mọi người đều thích xem mình diễn trò nhưng cô ấy vẫn rất vui vẻ.

*kim cương bất hoại thân : cứng rắn, không bị ảnh hưởng bởi người khác.

“Nói cũng đúng. Tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ! Đi đến đâu cũng có người liếc nhìn tôi hết a! Thật là đáng ghét! Tôi –”

“Vậy cô ở nhà luôn đi!” Quý Phong Nhiên – ông chủ của chúng tôi xuất hiện, lên tiếng ngăn lại tạp âm của Lưu Ân Kiều.

“A ~ ha ha. Bác sĩ Quý anh đã đến rồi sao.” Lưu Ân Kiều cười xấu hổ.

“Tất cả đi làm việc đi, cấm nói chuyện phiếm!” Quý Phong Nhiên lớn tiếng trách cứ, mọi người đều nhanh chóng tản ra.

“Tâm Âm, cô đến văn phòng tôi một chút.” Anh ta gọi tôi.

“Vâng.”

“Ngồi đi.”

“Có việc gì sao ạ?” Tôi hỏi.

“Bạch Tân đã kiện lên tòa án, tôi đã mời luật sư đến giúp cô, vấn đề không lớn lắm.” Quý Phong Nhiên nói.

Bạch Tân là một bệnh nhân của tôi. Sau khi hoàn tất quá trình điều trị tâm lý của tôi xong thì tự sát. Người nhà của anh ta cực kỳ tức giận, cho nên kiện tôi cùng với phòng khám. Đây đã là chuyện của một tháng trước.

“Khi nào thì mở phiên toà?”

“Hai tuần nữa, tôi đã mời luật sư tốt nhất. Anh ấy là bạn của tôi ở Mỹ, quan hệ của chúng tôi khá tốt. Khoảng hai ngày nữa anh ấy sẽ liên lạc với cô.” Quý Phong Nhiên nói.

“Vâng, cám ơn anh.” Tôi cười đầy cảm kíchvới anh ta.

“Không có gì đâu .” Anh ta thản nhiên nói.

“Có lẽ, tôi không thích hợp làm bác sĩ tâm lý.”

“Cô có thể nghi ngờ chính mình, nhưng không được nghi ngờ năng lực nhìn người của tôi.” Con ngươi đen của anh ta nhìn chằm chằm tôi.

Quý Phong Nhiên là một trong những bác sĩ tâm lí mà tôi nể phục. Cũng bởi vì điều này mà tôi đến làm việc dưới quyền của anh ta. Tôi thực hâm mộ sự tự tin, kiêu ngạo, đồng thời cũng chán ghét sự chuyên chế cùng bá đạo của anh ấy.

“Là tôi không đúng. Còn có việc gì không?” Tôi hỏi.

“Không có, cô ra ngoài đi.”

Trở lại văn phòng của mình, trong đầu tôi không ngừng hiện lên hình ảnh của Bạch Tân. Sự thống khổ, khó chịu, tự ti, cùng với tuyệt vọng của anh ta. Tôi thấy được anh ta có ý muốn tự sát, cũng có ý ngăn anh ta lại. Nhưng tôi phải thừa nhận, mình đã không cố gắng hết sức. Bởi vì nơi sâu thẳm nào đó bên trong mình, tôi cho rằng anh ta rời khỏi thế giới này có lẽ sẽ tốt hơn . Cái chết, đối với anh ta mà nói chính là một sự giải thoát.

Tôi biết mình không phải là một người lương thiện, tuy rằng tôi luôn che dấu đi sự tăm tối của bản thân rất tốt, nhưng mỗi ngày đối mặt với những con người khác nhau, tôi hiểu được bản thân đã vô hình làm tổn thương những bệnh nhân đó. Có lẽ, tôi mới là người biến thái nhất, là người đáng phải bị loại khỏi thế giới văn minh này.

Ngụy trang, đã trở thành một phần trong tôi. Dần dà, tôi dường như đã không còn tìm lại được bản thân mình nữa.

Hiện tại, việc tôi phải làm chính là chuẩn bị tâm lí thật tốt. Bởi vì, kế tiếp còn có rất nhiều bệnh nhân cần được tôi chữa trị.

Buổi trưa ngày hôm sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại. Một giọng nói làm tôi tim đập nhanh truyền vào màng tai.

“Anh…… Chính là vị luật sư đó ư?” Tôi cực lực khắc chế thanh âm run run của chính mình.

“Đúng.” Người đàn ông bên kia thấp giọng đáp.

“Anh đã sớm biết là tôi?” Tôi hỏi.

“Ừ.”

“Vậy tại sao còn nhận vụ kiện này!”

“Chúng ta gặp mặt đi.” Âm thanh của anh ta bình thản, giống như vẫn xuất hiện trong thế giới của tôi.

“Quán cà phê Tử Duyên, tám giờ.”

Vô lực nói xong, tôi thả điện thoại xuống.

Tim tôi đập thình thịch, nước mắt cũng không biết đã chảy ra khi nào. Người đàn ông ấy! Vì sao vẫn ảnh hưởng đến tôi nhiều như vậy!

Tôi hận, hận chính mình vô dụng, bị khinh thường.

Tôi không nên cùng anh ta gặp mặt. Lại càng không nên gặp ở nơi đã từng có những kỉ niệm đẹp.

Buổi tối, mang theo phẫn hận cùng ảo não, đúng giờ tôi đến đó. (BB: “phẫn hận = phẫn nộ + hận)

Mà anh ta lại đang đợi tôi . Vẫn vị trí cũ, vẫn hình ảnh đó.

Tôi hít sâu, từ phía sau hướng anh ta đi tới.

Anh ta thấy tôi, chuẩn bị đứng dậy thì tôi đã ngồi đối diện với anh ta.

“Nói đi.” Tôi lạnh lùng nói. Ánh mắt cố ý tránh của anh ta.

“Em, trước uống cái gì đã.” Anh ta gọi phục vụ đến, thay tôi gọi cà phê.

“Tiểu Âm……” Anh ta gọi .

Tôi cảm giác được ánh mắt anh cực nóng, vì vậy mà trong đầu tôi hiện lên rất nhiều hình ảnh. Từng cái, từng cái làm tôi quay cuồng . Nhất thời, tôi có chút khó thở.

Quả nhiên, tôi không học được cách quên đi, mà chỉ học cách trốn tránh.

“Có việc gì anh nói mau đi.” Tôi suy yếu mở miệng, đem ánh mắt cũng chuyển hướng về phía anh ta.

Anh ta không nói gì, chỉ yên lặng nhìn tôi. Đôi mắt hiện rõ sự phức tạp, tôi có thể thấy sự đau lòng, nhưng lại tìm không thấy một chút yêu nào.

“Không cần nhìn tôi như vậy.” Tôi cao ngạo tự tôn, không nhận được tình cảm này của anh ta.

“Anh sẽ giúp em thắng phiên tòa này.” Anh ta tuyên bố .

“Cám ơn……” Tôi cúi đầu.

“Em, có khỏe không?” Anh ta lo lắng nhìn tôi.

“Không khỏe.” Tôi nhìn thẳng vào anh ta. Bi thương trong mắt đã lộ ra không hề che dấu.

Lông mày nhíu lại, yết hầu chuyển động, khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ áy náy.

“Đúng –”

“Không phải anh sai.” Tôi đánh gãy anh ta. Thật có lỗi trong lời nói, chỉ có thể đem tôi hủy hoàn toàn.

“Anh vừa về nước.” Anh ta muốn nói cái gì đây.

“Vậy sao.” Tôi thản nhiên đáp lại.

“Em kết hôn rồi ư?” Anh ta hỏi.

“Ân.”

“Thế thì người đàn ông đó, sẽ không khiến cho em hạnh phúc.” Anh ta chắc chắc nói.

“Cũng không hoàn toàn như vậy, ít nhất tôi cảm thấy anh ấy khá tốt.”

Đó là lời nói thật, Lôi Nặc quả thật tốt lắm.

Anh ta nhìn tôi, muốn nói lại thôi. Chỉ có thể thở dài.

“Phiên tòa chấm dứt, anh không cần xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.” Tôi đưa ra yêu cầu.

Anh ta nhìn tôi.

“Tôi đối với chính mình ngày trước chỉ có sự khinh bỉ. Anh xuất hiện, tôi không ngừng nhắc nhở bản thân điều này. Không cần áy náy, không cần cảm thấy có lỗi với tôi. Sau này tôi sẽ không có nói với anh nhiều như vậy, chúng ta đều lớn cả rồi. Tình yêu, đối với tôi cũng không còn quan trọng như vậy nữa. Dù sao cuộc sống cũng có nhiều thứ khác.” Anh, sớm đã không phải là điều duy nhất mà tôi có.

“Em hãy hạnh phúc.” Anh ta cầm tay của tôi.

“Được.” Tôi gật gật đầu.

“Anh xuất hiện, thật sự khiến em cảm thấy phức tạp sao?” Anh ta hỏi.

Tôi cười lắc đầu,“Anh cho tới bây giờ sẽ không là làm phức tạp. Chỉ là, hiện tại tôi còn chưa đủ trưởng thành để có thể tha thứ. Anh biết tôi không phải là một người rộng lượng mà.”

Anh ta yên lặng gật đầu, nắm chặt tay của tôi.

Đôi bàn tay to quen thuộc, như trước vẫn lạnh như băng. Tôi run run bàn tay nhỏ bé, đồng dạng hơi lạnh xâm nhập vào lòng.

Kỳ thật, tôi sớm nên hiểu được. Niếp Phong không thích hợp với tôi. Tôi bé nhỏ không đáng kể, như làm sao có thể tan chảy tảng băng trong lòng anh ta.

Mười một năm quen biết, tôi cùng Niếp Phong đã không thể trở thành bạn bè đơn thuần. Chia tay có lẽ là điều tất yếu. Khi tim tôi đập loạn nhịp là vào năm mười hai tuổi, tôi đối với anh ta là nhất kiến chung tình. Cho dù khi đó tôi cũng không biết yêu là như thế nào. (BB: “Nhất kiến chung tình” nghĩa là vừa gặp đã yêu đóa các nàng”)

Tiệm cà phê Tử Duyên là nơi anh ta thích. Năm tôi mười ba tuổi, anh ta dẫn tôi đến nơi đó. Anh ta gọi cà phê đen không đường*, mà tôi lại gọi nước trái cây. Khi đó, anh ta chỉ chăm sóc tôi như một người anh trai, mà tôi ngây thơ tưởng đó là sự quan tâm của người yêu. (BB: * bản convert là “thuần khiết cà phê” nhưng tôi dịch cà phê đen không đường cho nó thuần Việt một chút)

Từ nhỏ anh ta đã lạnh lùng. Tôi lại giống như một đứa nhỏ luôn bám chặt lấy người ta, lúc nào cũng đi theo anh ta. Tôi luôn nằng nặc bắt anh ta làm những chuyện mà tôi thích. Mà anh ta thì lúc nào cũng làm theo. Khi ấy, thậm chí tôi còn cảm thấy anh ta là người yêu tôi nhất trên đời này.

Sau đó, anh ta sang Mĩ học lên thạc sĩ. Vào năm mười tám tuổi ấy, tôi đã quyết định đi theo anh ta vô điều kiện. Bởi vì tôi đã chọn anh ta, cả đời cũng không cho phép anh ta rời khỏi tôi.

Cho nên, tôi tìm mọi cách ở chung khu trọ với anh ta, bắt đầu cuộc sống của một du học sinh.

Đó là khoảng thời gian tôi cảm thấy rất vui vẻ, mặc dù cũng nhớ nhà, nhưng có anh ta tôi liền cảm thấy thực hạnh phúc. Mặc dù tôi ỷ lại vào anh ta nhưng cũng không hề đánh mất chính mình mà ngược lại tôi càng trở nên quậy phá cùng bừa bãi.

Thời điểm ấy, tôi thực vô pháp vô thiên. Thậm chí còn cảm thấy anh ta chỉ thuộc về riêng mình tôi. (BB: vô pháp vô thiên hiểu đơn giản là nàng ấy không sợ trời cũng không sợ đất)

Anh ta lạnh lùng, nhưng đối với tôi rất dịu dàng. Mặc cho tôi làm nũng, đùa giỡn.

Hiện tại ngẫm lại, mình thật đúng là đáng chết.

Sự sủng nịch của anh ta là một loại độc, là một loại phá hủy.

Khi tôi coi anh ta là người quan trọng nhất cũng là lúc anh ta bỏ tôi đi.

Vì một người khác.

Anh ta, thay lòng đổi dạ .

Có lẽ, anh ta đã muốn làm như vậy từ lâu rồi.

Nhưng xuất phát từ trách nhiệm, anh ta luôn luôn thực hiện nghĩa vụ của mình. Tôi là gánh nặng khiến cho anh ta không thể làm gì được, nên chỉ có thể vứt bỏ tôi. Mặc kệ, tôi đã từng yêu anh ta như thế nào. Vì tự bảo vệ mình, đôi khi người ta cũng phải tàn nhẫn.

Tôi hung hăng đánh anh ta, đồ đạc trong nhà bị tôi đập nát. Chính tôi tự tay bóp chết tình yêu của chính mình, tôi đem toàn bộ cuộc sống tôi đã sống cùng anh ta từng tí, từng tí một hủy diệt.

Lúc ấy, tôi đã hai mươi ba tuổi.

Anh ta, trở thành người thầy tình yêu đầu tiên trong cuộc đời tôi.

Tình yêu của tôi từ đó về sau trở nên nặng nề.

Bị vứt bỏ đã trở thành vận mệnh của tôi.

Nhìn bóng anh ta đi xa, trong tôi phần lớn là từ bỏ chứ không phải là hận..

Thì ra, tôi đã thật sự thương yêu anh ta.

Tim tôi như vỡ nát, máu chảy không ngừng.

Tôi cũng biết rõ rằng người tạo ra vết thương này không chỉ có anh ta mà còn có tôi.

Mà nay, vết thương đã lên vảy. Nhưng khi chạm nhẹ vẫn sẽ đau âm ỉ.

Tôi sợ anh ta.

Anh ta giống như một cạm bẫy còn tôi thì ngu ngốc tự đâm đầu vào đó. May là khi đó tôi còn trẻ nên vết thương đầy người kia mới còn có một ngày được lành lặn lại.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn không biết người mà anh ta yêu thương là ai. Có điều tôi không muốn, cũng không dám đi xem thử, sợ tôi không chịu nổi. Đối với hai người thật lòng yêu nhau mà nói, tình cảm của bên thứ ba kết quả chỉ có thất bại thôi. Tôi không thể đem sai lầm của mình áp đặt lên trên người của người khác. Tôi biết mình không có tư cách hận người mà tôi không biết là ai kia.

Ba năm trước, tôi rời khỏi Boston.

Tuy rằng tôi trở về một mình, nhưng tôi đã tốt nghiệp, cha mẹ cũng rất vui mừng. Cha mẹ đã sớm xem Niếp Phong là con rể của họ, nhưng việc đã như vậy cũng không tránh khỏi buồn. Mà tôi cũng không thể thay đổi gì được.

Có công việc, cuộc sống của tôi cũng bắt đầu trở nên bình thường. Tôi cũng đã không còn lập kế hoạch cho tương lai..

Cuộc sống tạm bợ, cũng có thể xem như không mục đích gì.

Vào thời điểm mơ hồ cùng bất lực ấy, Lôi Nặc đã xuất hiện .

Anh đã giải thoát cho tôi.

Anh giống như đại dương mênh mông giữ lấy một con thuyền nhỏ đang lung lay như tôi……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.