Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 22: Bắt gặp




Bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị bay đến Hà Lan. Niếp Hoàn Vũ đi ở phía trước, tôi và Lôi Nặc đi phía sau.

Tử Vận, vì cô ấy, tôi quyết định ra nước ngoài động viên trái tim yếu ớt cô độc của cô ấy.

Mặc dù không biết sẽ có bao nhiêu hiệu quả, nhưng ít ra tôi không thể không làm gì.

“Anh không cần đi theo mà.” Tới phòng chờ máy bay, tôi xoay người nhìn Lôi Nặc ở bên cạnh điện thoại đang reo không ngừng.

“Ừ, cứ như vậy đi.” Ngắt điện thoại, anh nhìn tôi cười cười. Duỗi cánh tay ôm tôi vào lòng. “Có một số việc cần sự phê duyệt của anh, nhưng giờ đã giải quyết xong cả rồi.”

“Em đi gặp Tử Vận, anh có gì phải lo lắng chứ?”

“Người nhà họ Niếp, anh đều lo lắng.” Vẻ mặt anh mang ý cười, trang phục đơn giản thoải mái, nhìn qua cực kỳ mê người.

“Anh Niếp không xấu.” Tôi nhìn Niếp Hoàn Vũ đứng ở cách đó không xa một cái.

“Để vợ mình cùng đi Hà Lan với đối thủ cạnh tranh? Anh không độ lượng nhiều như vậy.” Anh cười hôn nhẹ lên mặt tôi.

“Được rồi.” Thẹn thùng đẩy anh ra, không muốn quá mức thân mật ở nơi công cộng.

“Huống hồ, có lẽ gần đây bị em làm thành thói quen, một mình trông coi phòng anh sẽ không ngủ được .” Vẻ mặt anh cười xấu xa.

“Đáng ghét! Hàng đêm miệt mài! Mấy ngày này anh nên nghỉ ngơi cho tốt mới đúng đấy!” Tôi lườm anh một cái, nhớ tới sức lực mãi mãi cũng dùng không hết của anh.

“Không, không, vì thế hệ sau của chúng ta, anh còn phải càng chăm chỉ hơn một chút mới đúng.” Anh lắc lắc đầu, vẻ mặt xán lạn nói, tay còn không quên sờ sờ bụng tôi.

Tôi vừa buồn cười vừa tức giận nhìn anh, phát hiện ra mặt vô lại của người này thật đúng là không dám khen tặng. Thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được khi anh còn bé, là một đứa nhỏ bướng bỉnh phá phách đến cỡ nào. Nhắc tới điểm ấy, tôi còn thật sự vì thế hệ sau mà lo lắng.

“Được rồi, đi thôi.” Đã đến thời gian đăng ký, Niếp Hoàn Vũ đi tới cho chúng tôi biết.

Nhìn phía ngoài cửa sổ, phát hiện máy bay tư nhân của anh ta đã đứng trên sân đậu máy bay rộng lớn kia.

Hành trình đi Hà Lan lần này, ngoại trừ vì Tử Vận ra. Mặt khác còn vì người đàn ông vừa lên máy bay đã ngủ say bên cạnh tôi này nữa.

Sinh nhật anh sắp đến. Tôi dự định lặng lẽ mang đến một sự kinh ngạc vui mừng cho anh, đương nhiên ông lớn này vẫn chưa hay biết gì đâu. Thật ra nếu không phải anh kiên trì không đi cùng không được, tôi còn thực sự phải nghĩ nên mở miệng thế nào để bảo anh đi cùng nữa.

Nghiêng người nhìn khuôn mặt anh lúc ngủ, vành đen ở đáy mắt có thể thấy rõ ràng. Vì hành trình lần này, anh phải bận rộn mấy ngày mới xử lý xong lượng công việc khổng lồ. Vài buổi tối, lúc tôi chợt tỉnh giấc đều phát hiện đèn ở phòng đọc sách của anh vẫn sáng.

Thật sự là vất vả cho anh. Đây là lần đầu cùng anh xuất ngoại du lịch, tôi rất phấn chấn. Bởi vì đám cưới của chúng tôi, đến cả tuần trăng mật cũng không có. Trước đây vẫn thấy không sao cả, nhưng giờ nghĩ lại, cũng là một tiếc nuối không nhỏ.

Đắp lại tấm thảm đã bị tuột xuống cho anh, sờ sờ tóc anh, cuối cùng lại hôn một cái lên trán anh xong, mới ngoan ngoãn ngồi ổn định, nhắm mắt, tiến vào trạng thái lữ hành.

……

Máy bay tiếp đất, đã là mười một, mười hai tiếng sau. Vì đã là buổi tối nên chúng tôi đi thẳng về khách sạn nghỉ ngơi.

Nhìn thấy Tử Vận lâu ngày không gặp, đã là chuyện của ngày hôm sau.

Nhìn thân thể gầy yếu cùng vẻ mặt tiều tụy của cô ấy, lòng của tôi cũng bắt đầu đau.

Xa cách chưa đến một tháng thế mà cuộc sống của chúng tôi lại xảy ra nhiều biến hóa lớn như vậy.

“Cậu cùng anh ấy còn có thể không?” Cầm tay cô ấy, tôi nhẹ giọng hỏi.

Sau một đoạn ôn chuyện cậu khóc mình khóc, tôi đi vào đề chính.

“Không biết nữa.” Cô ấy mệt mỏi lắc đầu, lộ ra một nụ cười chua xót.

Dáng vẻ tuyệt đẹp, cho dù là không thoa son phấn, tiều tụy không thể tả thì vẫn đẹp đến làm cho người ta run sợ.

“Tử Vận, bất kể cậu chọn sống một cuộc sống như thế nào, mình cũng đều hy vọng cậu có thể hạnh phúc. Sau này đau lòng cũng thế mà khổ sở cũng vậy, đừng quên còn có mình.”

“Ừ……” Cô ấy điềm đạm gật đầu, vành mắt bắt đầu ướt át. Hít sâu một hơi, nhìn tôi lại lên tiếng: “Đừng nói mình nữa, còn cậu? Gần đây tốt không?”

“Mình cũng coi như tốt. Tuy rằng không phải thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng không có gì trở ngại.” Sơ sài nói qua, cái mà tôi quan tâm hơn hiện giờ chính là thể xác và tinh thần cô ấy.

“Anh ta là thế nào vậy?” Tử Vận nhìn lướt qua Lôi Nặc ngồi ở phòng khách, quay đầu hỏi tôi.

“Lãng tử quay đầu.” Bốn chữ đơn giản, đủ để hình dung tất cả.

“Ừ……” Tử Vận hiểu ý cười cười, nhìn tôi: “Cậu bây giờ, đã khác rồi.”

“Vậy ư.”

“Đang yêu. Phụ nữ có tình yêu tưới vào, luôn chói mắt làm người ta không thể không chú ý.”

“Ừ, đối với anh ấy mình có cảm giác tim đập. Bây giờ cũng rất hạnh phúc.” Lược bớt đi câu dự định có một đứa con, tôi không muốn cô ấy thấy cảnh thương tình.

“Mình mừng cho cậu.” Cô ấy yếu ớt nói.

Tôi cười với cô ấy, yêu thương nhìn cô ấy, hy vọng có thể an ủi vết thương lòng của cô ấy. Nhưng việc duy nhất tôi có thể làm, ngoại trừ ủng hộ cùng quan tâm về mặt tinh thần ra, thực sự cũng không thể làm gì khác.

Dang hai tay, tôi ôm chặt lấy cô ấy.

Đó là thương tiếc giữa phụ nữ, đó là tình cảm giữa bạn bè.

Tôi hiểu, tôi thật sự hiểu sâu sắc nỗi thống khổ của cô ấy.

Không biết làm sao cùng với cảm thán, đều dâng lên trong lòng.

Tôi thật sự không giỏi việc ở cùng người bị tổn thương, cho dù bản thân là một bác sĩ tâm lý. Đối mặt với bệnh nhân khác tôi có thể đánh giá một cách khách quan, từ đó đưa ra một số đề xuất.

Nhưng khi đến lượt người mình thật sự quan tâm, tôi lại chỉ có thể cùng cảm nhận sự thống khổ đó.

Làm bạn cả ngày, chúng tôi tản bộ, tâm sự. Làm tất cả những chuyện có thể khiến cô ấy thoải mái. Lôi Nặc thì giống như một người hầu, giúp chúng tôi làm cái này, cái kia.

Rất muộn, mới rời khỏi phòng ở của cô ấy. Lúc trở lại khách sạn, đã là gần sáng.

Sau khi tắm rửa toàn thân mệt mỏi, tôi gần như là ngả đầu liền ngủ ngay. Trong lúc mơ mơ màng màng cảm giác được Lôi Nặc đắp chăn cho tôi, hôn lên mặt tôi. Mà anh cũng là lần đầu tiên, ngoan ngoãn ôm tôi ngủ, không có bất cứ ý nghĩ không an phận nào.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, cuối cùng tôi đã khôi phục sức sống ngày xưa, vẻ mặt anh cũng sáng láng lên. Anh dẫn tôi dạo chơi danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử, giống một quý ông mà theo sát tôi, bảo vệ tôi.

Tử Vận, liền giao cho Niếp Hoàn Vũ. Chuyện giữa những người yêu nhau, vẫn là để bọn họ tự giải quyết tốt hơn.

Vả lại lát nữa, tôi còn chuẩn bị một vài bất ngờ, muốn cùng chúc mừng với anh.

“Em đã nói muốn dẫn anh đến một nơi rồi, vì sao bây giờ trở về khách sạn vậy.” Bị anh nài ép, kéo tới cửa phòng.

Vốn định ở một nơi khác mà Niếp Hoàn Vũ đã giới thiệu để chúc mừng sinh nhật anh, chuẩn bị ổn rồi! Nhưng đều bị anh làm xáo trộn tất cả!!

“Em chờ một chút.” Anh ra vẻ thần bí nhìn tôi, cười đến xán lạn.

“Cái gì vậy?”

“Nhắm mắt lại đi.” Anh vỗ nhẹ mặt tôi, chắn trước cửa phòng.

Không còn cách nào tôi nhìn anh một cái, ngoan ngoãn nghe theo.

“Tốt…… đi theo anh.” Anh nắm tay tôi, mở cửa phòng ra.

“Mở mắt đi……”

Theo lời anh nói, tôi mở hai mắt, nhưng tại phút chốc lấy lại ánh sáng nhìn thấy được thì đã đứng ở một nơi.

Đầy phòng là hoa thủy tiên tím, như đang ở bên trong một biển nước, xinh đẹp khiến người ta lóa mắt.

Lớn đến thế này, chưa bao giờ từng có người nào tặng hoa thủy tiên tím cho tôi. Loại hoa này được Grandia ưa chuộng nhất, mỗi năm chỉ nở bảy ngày. Cực kỳ sang quý, khó tìm.

Thích nó không chỉ vì vẻ ngoài đẹp đẽ của nó, hay tôi thích màu tím nhất. Mà là vì trong ngôn ngữ các loại hoa nó mang ý nghĩa — tình yêu không vụ lợi.

Hoa này được toàn thế giới xưng tụng là sang quý nhất, nay lại bày khắp phòng.

Là vì, đổi lấy nụ cười của tôi.

Tôi làm sao có thể không cảm động, làm sao có thể không động lòng. Chưa từng nói với anh cái mình yêu thích bao giờ, nhưng anh không những đã biết, mà còn lại làm được.

Có một số thứ không phải có tiền là có thể mua được, hoa thủy tiên tím này sở dĩ quý giá, chính bởi vì nó rất hiếm.

Không biết anh phải vận dụng bao nhiêu sức người sức của để làm những thứ này, có điều tôi biết, anh quan tâm tôi rất sâu sắc.

“Tâm Âm?” Sau lưng truyền đến giọng nói của anh.

Tôi hoàn hồn, xoay người sang. Dịu dàng động tình nhìn anh, chăm chú nhìn anh.

Muốn nhìn thử xem trong đầu người này rốt cuộc là nghĩ cái gì!

Để đổi lấy nụ cười của hồng nhan, thật sự đã ném tiền của đi rồi!

“Tâm Âm?” Vô cùng khẩn trương nhìn tôi, bàn tay to huơ huơ trước mắt tôi.

“Ai bảo anh tiêu tiền bừa bãi vậy!” Sau một lúc lâu, nhận được chính là một câu chất vấn như vậy của tôi.

“Ách?” Anh lập tức sững sờ tại chỗ. Nghĩ đến anh luôn sắc bén khôn khéo, cũng có thời điểm không biết làm sao thế này.

“Ha ha ha ha……” Tôi vui vẻ nở nụ cười, khuôn mặt cố ra vẻ nghiêm túc cũng cười như nở hoa.

Bỗng nhảy lên ôm anh, như chú gấu mà ôm anh.

“Cảm ơn anh……” Nhẹ giọng ngọt ngào ghé vào tai anh nhắn gửi lòng biết ơn của mình.

“Em vui vẻ là được rồi.” Anh nhảy nhót nói, tâm tình cũng tốt lên. Bắt đầu ôm tôi xoay vòng quanh.

Người muốn đem đến bất ngờ, vốn phải là tôi. Nhưng lại bị người đàn ông này giành trước.

Đẩy anh đi vào tắm rửa, tôi lặng lẽ bố trí ổn thỏa mọi thứ.

Thôi được, đâm lao đành phải theo lao vậy.

Chỉ chốc lát, anh toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra khỏi phòng tắm, thay một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái.

“Ông xã……” Tôi dịu dàng gọi anh, ý bảo anh ngồi xuống.

“Gì vậy?”

Tôi ra vẻ thần bí cười cười, ấn dụng cụ điều khiển từ xa trong tay.

Những phục vụ ở bên ngoài đẩy cửa đi vào, bánh ngọt, món ăn, toàn bộ đưa đến, miệng còn hát bài hát mừng sinh nhật.

Anh lập tức sững sờ tại chỗ, nhìn những người này lục tục ra ra vào vào, lại nhìn vẻ mặt tươi cười của tôi.

Kéo anh vào bàn ăn, bảo những người phục vụ đi ra.

“Sinh nhật vui vẻ.” Tôi chân thành đưa món quà đã được gói tỉ mỉ.

“Ách……” Anh theo bản năng nhận lấy, dường như vẫn còn đang kinh ngạc.

Món quà được gói tinh xảo, trong giây lát liền hiển hiện trước mặt anh.

Một bức chân dung tôi tự thêu hiện ra trước mặt anh. Không lâu trước tôi nhân dịp lúc anh làm việc đã lén chụp được vẻ mặt chuyên tâm kia, tìm người làm thành bức tranh thêu chữ thập, tôi dùng từng đường kim mũi chỉ thêu thành. Thật sự tích tụ rất nhiều tâm huyết.

Tuy rằng không bằng được hoa thủy tiên tím của anh, nhưng lại là tấm lòng chân thành nhất của tôi.

“Tâm Âm……” Anh cảm động nhìn tôi, hồi lâu mới lên tiếng.

“Dạ?”

“Sau khi lớn lên, anh đã cấm tất cả mọi người làm sinh nhật cho anh……”

“Vì sao vậy?” Tôi khó hiểu nhìn anh.

“Bị quá nhiều người chăm sóc cũng không phải một việc tốt. Bên ngoài thì như sống những ngày ‘chúng tinh phủng nguyệt’(những ngôi sao quây quanh mặt trăng), nhưng thực chất là phải tiếp nhận những huấn luyện quá sức với mình. Lúc tuổi còn rất nhỏ, thì cái nghe thấy đã chỉ toàn là gia tộc, gia tộc! Con phải làm thế này, con không được làm thế kia! Tiêu điểm chú ý của mọi người đều ở trên người, dù việc tốt hay xấu của mình cũng sẽ bị phóng đại vô hạn. Anh từ thần đồng nhỏ tuổi biến thành phá gia chi tử, cũng bắt đầu từ thời gian đó.”

“A……” Đau lòng nhìn anh, trong đầu không ngừng hiện ra thời thơ ấu của anh.

“Khi còn bé, điều anh thường xuyên chất vấn cha mẹ chính là, tại sao chỉ sinh ra mình anh! Tại sao không sinh thêm vài người nữa mà cứ bắt một mình anh chịu tội! Những lúc hỏi như vậy đều sẽ bị khiển trách nghiêm khắc. Nhưng mỗi khi anh không vui đều sẽ nói những lời giống như không nên sinh ra anh linh tinh. Mãi đến khi từ chỗ bà nội nghe được chuyện mẹ vì sinh anh mà khó sinh.”

Tôi nắm tay anh, cổ vũ.

“Thật ra không phải mẹ không muốn sinh thêm, mà là vì sinh anh ra, bà mới mất đi cơ hội đó. Sinh nhật, cũng bắt đầu bị cấm kể từ ngày đó. Anh không cho rằng đó là ngày đáng để kỷ niệm, cũng không cho ai chúc mừng.”

“Em……”

“Không sao.” Anh dịu dàng nhìn tôi, xoa mặt tôi, “Tấm lòng của em quan trọng hơn tất cả.”

“Cho nên anh mới muốn thật nhiều con sao? Có một nửa là vì mẹ, phải không?”

“Một nửa là vì mẹ, một nửa khác là vì giảm bớt gánh nặng sau này cho đứa nhỏ. Nỗi khổ của con trai một, anh đã thể nghiệm sâu sắc.”

“Vậy chúng ta liền sinh thật nhiều con, được không?” Tôi cười nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập tình cảm dịu dàng.

“Thật sao! Em bằng lòng sinh bốn đứa chứ?” Anh kinh ngạc vui mừng thốt ra.

“Bốn đứa?!” Tôi có chút sợ.

Xem ra con số này đã được lên kế hoạch sẵn trong lòng anh từ lâu rồi.

“Nhiều nhất là ba đứa!” Trong bụng tôi chỉ có thể chấp nhận bấy nhiêu.

“Nhiều hơn một đứa cũng có khác mấy đâu.” Anh cười thuyết phục tôi.

“Ai ya ~ đó là quá nhiều rồi!”

“Tính sau, tính sau.” Anh cười khanh khách, vẻ mặt nghịch ngợm.

“Anh mau ước một điều đi rồi thổi nến!” Tôi giục anh, mắt thấy cây nến kia đã sắp cháy hơn phân nửa .

“Ừm.” Anh nhắm mắt lại, làm theo lời.

“Xong rồi.”

“Anh ước gì thế?” Tôi tò mò hỏi.

“Bí mật, sau này thành hiện thực rồi mới nói với em.” Anh thần bí cười.

Lườm anh một cái, có ý muốn bảo anh cắt bánh ngọt. Tuy rằng anh cực kỳ không thích ăn đồ ngọt, nhưng dưới sự thuyết phục của tôi cũng ăn khoảng hai miếng lớn.

Bữa tối, được tiến hành vui sướng ngọt ngào. Chúng tôi chuyện trò vui vẻ, lập kế hoạch tỉ mỉ cho tương lai, tưởng tượng về một ngày mai tốt đẹp……

Chuyến đi rất vui vẻ. Người trọng sắc khinh bạn như tôi gần như đã quên mất mục đích của chuyến đi này. Bốn ngày sau, tôi cùng Lôi Nặc bay về nước. Niếp Hoàn Vũ thì vẫn ở lại, xem ra lần này bất luận là tốt hay xấu, cũng đã có một kết quả.

……

Ánh mặt trời buổi chiều làm tôi ấm áp. Thời khắc khuôn mặt tràn đầy nụ cười, trong lòng cũng thấy ấm áp.

Lúc này tôi đang trên đường đi đến bệnh viện. Chu kỳ kinh nguyệt đã chậm, trong lòng thầm vui mừng. Ngay cả que thử thai cũng không mua, đi một mạch tới bệnh viện cho chắc chắn.

Làm xét nghiệm, so với cái gì cũng chuẩn hơn.

Đi vào bệnh viện tư nhân có điều kiện tốt này, bác sĩ phụ khoa của tôi trực tiếp đi ra đón. Không biết có phải do sức ảnh hưởng của tiền bạc hay không mà ngay cả bác sĩ ngồi trong phòng cũng phải ra cửa đón khách.

“La tiểu thư đã đến rồi.” Bác sĩ Lý có vẻ mặt hiền lành cười tủm tỉm. Bà ấy nhìn qua cũng khoảng hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn giữ ý tứ.

“Bác sĩ Lý.”

“Đã sắp xếp ổn cả rồi, đợi lát nữa làm xét nghiệm xong, tất cả liền rõ ràng.” Bà ấy vừa đi vừa nói chuyện.

Đi đến trước cửa, còn giúp tôi mở cửa phòng ra, ý bảo tôi đi vào trước.

“Cảm ơn.” Lễ phép nói lời cảm tạ, tôi đi vào trong.

Cô y tá ân cần hiểu ý người đã chuẩn bị tốt. Tôi quay đầu nhìn thoáng qua bác sĩ Lý, rồi đi theo cô ấy vào trong.

Không lâu sau, toàn bộ kiểm tra xét nghiệm đều hoàn tất.

Tôi được đưa đến phòng nghỉ thoải mái, chờ kết quả của bác sĩ.

Cảm giác nôn nóng, tôi cuối cùng cũng cảm nhận được. Nghe đồng hồ báo giờ trên tường kêu tíc tắc, nhìn kim đồng hồ từng chút từng chút chuyển động. Loại tâm trạng vừa háo hức lại vừa khẩn trương này, thực sự là tra tấn làm lòng người khó chịu.

Sau một lúc lâu, cửa cuối cùng cũng đẩy ra, bác sĩ Lý đi vào.

Sắc mặt đã không còn vui vẻ như lúc mới gặp tôi, giờ phút này lại trầm trọng như hai người khác nhau.

“Bác sĩ Lý.” Tôi khẽ gọi bà ấy.

Một dự cảm không rõ ràng nảy sinh trong lòng, tim bắt đầu đập dồn dập, khẩn trương gần như sắp đổ mồ hôi.

“La tiểu thư ngồi xuống trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện.” Bà ấy nở nụ cười an ủi, rất dễ nhận ra. Khiến tôi càng khẩn trương hơn.

Cùng lắm là không mang thai thôi, bà ấy cần gì phải trầm trọng như thế.

“Sao vậy ạ?” Tôi nắm chặt nắm tay, ngón tay bấm vào trong thịt.

“Ừm…… Thật đáng tiếc, cô không mang thai.”

“……”

Cho dù vừa rồi cũng đoán là vậy, nhưng khi thật sự nghe thấy kết quả, sự mất mát trong lòng vẫn lớn đến khiến tôi phải từ từ bình tĩnh lại.

“La tiểu thư?” Bác sĩ Lý mang vẻ mặt lo lắng gọi tôi.

“À…… vâng, tôi chỉ là thấy triệu chứng rất giống. Cho nên……” Tôi suy yếu nói xong, đầu óc đã gần như không hoạt động nữa.

“La tiểu thư, thật ra cái tôi muốn nói là một chuyện khác.” Bác sĩ Lý thật cẩn thận mở miệng.

“Xin cứ nói……”

“Kết quả kiểm tra vừa rồi cho thấy cô bị lạnh tử cung, ngoài ra bên trong màng cũng có chút khác thường. Bởi vì khác thường này là bẩm sinh nên không ảnh hưởng đến sức khỏe của cô. Nhưng…… nhưng nếu muốn mang thai, chỉ sợ……”

“Chỉ sợ cái gì?”

“Tỷ lệ thật sự là rất thấp.”

“Thấp…… bao nhiêu?” Tôi gần như run run lên tiếng, chua chát dâng lên trong lòng, nước mắt gần như khó có thể khống chế.

“Gần như không có khả năng.”

Mấy chữ rõ ràng rành mạch, đủ để hủy diệt mọi hy vọng của tôi. Nước mắt không nén được mà trào ra, tâm trạng hoàn toàn suy sụp. Bản kế hoạch tương lai tốt đẹp, trong chớp mắt như bị người ta xé nát thành từng mảnh, lòng tôi cũng theo đó mà tan nát.

Hít thở dần dần cảm thấy khó khăn, nước mắt lại gần như nhấn chìm tôi. Tê liệt ngồi trên sô pha, tôi cảm thấy mình bắt đầu phát run.

Cho đến giờ phút này, tôi mới ý thức được rằng mình muốn một đứa con đến thế nào, là muốn vì anh mang thai thế hệ sau đến thế nào.

Vẻ mặt dịu dàng kia của Lôi Nặc không ngừng hiện lên, đó là vẻ mặt háo hức cùng vui mừng khi tôi đồng ý sinh con càng làm cho tôi đau đớn.

Làm sao bây giờ? Tôi phải làm gì bây giờ?

Ông trời……

Rốt cuộc tại sao ông phải tàn nhẫn như vậy! Cướp đi quyền lợi làm mẹ của tôi! Cướp đi cơ hội hưởng thụ hạnh phúc gia đình của tôi!

Suy sụp che mặt khóc nức nở, tôi rất sợ hãi.

Thật sự rất sợ hãi! Nỗi bất lực thế này, cuộc đời tôi chưa từng có bao giờ……

“La tiểu thư.” Bác sĩ Lý đã đi tới, muốn an ủi cõi lòng đã tan nát của tôi.

“Tôi thật sự rất xin lỗi.”

“Không……” Tôi lau nước mắt, suy yếu lắc lắc đầu,“Thật sự, thật sự một chút hy vọng cũng không có sao?”

Câu hỏi gần như tuyệt vọng, trong lòng tôi cũng đang lặng lẽ rỉ máu.

“Tỷ lệ thật sự quá thấp……” Bác sĩ Lý đau lòng nhìn tôi, bất đắc dĩ lắc đầu. Kề sát đến giống như an ủi tôi mà nói “Nếu như, La tiểu thư và Lôi tiên sinh bằng lòng, cũng có thể thử thụ tinh ống nghiệm.”

“Ống nghiệm?”

Ống nghiệm lạnh lẽo kia sao?

Nước mắt lại không ngừng trào ra lần nữa, tôi thống khổ lắc đầu……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.