Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 17: Bị thương




Thương Tử Vận vắng bóng.

Tin tức này đã thành đầu đề của các tờ báo lớn.

Tôi bận bịu trải qua cuộc sống của mình, thực rõ ràng vào khoảng thời gian này đã lơ là người bạn tốt nhất của mình.

Cô ấy không phải vắng bóng, mà là mất tích.

Mang theo cục cưng trong bụng đồng thời mất tích.

Cũng giấu diếm tất cả mọi người, không ai biết được cô ấy rốt cuộc đã đi đâu.

Ngay đến tôi, cũng không có chút manh mối nào.

Có lẽ cô ấy thật sự chán ngán đoạn tình cảm này, cũng có lẽ cô ấy vì đứa con mà đột nhiên có dũng khí. Lại có lẽ là Niếp Hoàn Vũ đã làm gì đó khiến cô ấy hoàn toàn tổn thương thấu tâm can.

Thật sự có rất nhiều có lẽ, nhưng tôi đều không thể chứng thực được, bởi vì cô ấy cũng bỏ lại cả tôi.

Chuyện của bọn họ làm cho tôi suy nghĩ rất lâu.

Niếp Hoàn Vũ và Tử Vận đã yêu nhau từ rất lâu trước khi anh ta kết hôn. Nhưng cho dù yêu cô ấy, anh ta lại vẫn cưới người phụ nữ khác. Một thiên kim tiểu thư nhu mì. Đối với điểm ấy trước kia tôi vẫn không thể hiểu, nhưng gần đây dường như đã có thể rồi.

Tử Vận cũng đã nghĩ tới bỏ cuộc, nhưng không cách nào làm được. Rối rắm nhiều năm như vậy, vẫn qua lại với nhau như cũ.

Bây giờ, dường như tất cả đều đã sáng tỏ.

Bất kể đến trước hay sau, chỉ cần đối phương đã kết hôn, bạn liền trở thành kẻ thứ ba. Bị vứt bỏ, cũng thành vận mệnh của bạn.

Tử Vận có lẽ đã sớm nhìn thấu điều này, chỉ là vì không có dũng khí chấp nhận. Mà cục cưng trong bụng chính là động lực giúp cô ấy làm nên trận sóng gió lần này.

Hy vọng cô ấy có thể đạt được hạnh phúc, bởi vì đây là một lần xuất kích cuối cùng của cô ấy.

Niếp Hoàn Vũ à, anh rốt cuộc sẽ làm thế nào đây!

Hôn nhân của người khác, chuyện của người khác, chúng ta luôn có thể phân tích rõ ràng rành mạch. Nhưng lúc đến phiên mình, tất cả lại trở nên mơ hồ không rõ.

Tối hôm qua, mẹ chồng gọi điện cho tôi, nói một số lời đáng để suy ngẫm.

‘Con người sẽ phải già đi, nhất là phụ nữ. Việc giúp đỡ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn, chăm sóc nhau đến khi về già đối với chúng ta mới là hạnh phúc nhất.’

Vẫn chưa hiểu rõ câu nói đó nên tôi có chút mơ mơ màng màng.

Nhưng chiều hôm nay cuộc điện thoại của Lôi Nặc lại làm tôi hiểu được một chút.

Anh nói sẽ đến đón tôi tan tầm.

Mà tôi bây giờ đang ngoan ngoãn chờ anh tới đón.

Uống xong ly trà nóng, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Dòng người hỗn loạn, nhưng lại không phức tạp như ta thấy, hết thảy thoạt nhìn cũng rất có trật tự.

“Bác sĩ La……” Ngoài cửa, Lisa gõ nhẹ cửa phòng.

“Vào đi.” Tôi thu hồi tầm mắt.

“Lôi tiên sinh đã ở dưới lầu.”

“Được, cô vất vả rồi.” Tôi dịu dàng nhìn cô ấy cười, buông cái ly trong tay, bắt đầu thu dọn.

“Tôi đưa em về nhé?” Quý Phong Nhiên đột nhiên xuất hiện ở cửa, sau khi ra hiệu cho Lisa rời đi liền nói với tôi.

Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái, “Không được.”

Anh ta thường xuyên không chút nào tránh né mà xuất hiện trước mặt tôi như vậy, nói một vài lời mờ ám không rõ, làm tôi gần như thành mục tiêu công kích của mọi người ở phòng khám.

“Vậy cùng nhau xuống lầu hẳn là tiện đường chứ.” Quý Phong Nhiên một bộ dáng vô lại. Tôi đương nhiên biết anh ta rắp tâm cái gì.

Trợn trắng mắt liếc anh ta một cái, đi đầu ra ngoài, còn anh ta thì theo sát phía sau.

“Để tôi.” Anh ta giành ấn thang máy.

“Vì sao Lôi Nặc lại đột nhiên tới đón em vậy?” Trong thang máy, anh ta ngửa đầu đặt câu hỏi như là lẩm bẩm.

“Có lẽ nào là tới để chia tay không?” Anh ta tiếp tục.

“Có khả năng rất lớn.” Anh ta đổ thêm dầu.

“Anh im miệng đi.” Tôi đẩy anh ta một cái, anh ta lại phát ra tiếng cười lanh lảnh.

Thang máy tới, tôi liền đi ra ngoài.

“Này, chờ tôi với!” Quý Phong Nhiên hô.

Bước chân tôi vẫn nhanh như cũ, hướng về phía người cùng chiếc xe ở bên đường đối diện đi qua.

Lôi Nặc luôn thích đứng ở ngoài xe, chờ tôi như vậy. Bất kể mùa đông giá lạnh hay mùa hè nóng bức.

“Ra rồi.” Anh nở một nụ cười.

“Ừm.” Tôi thản nhiên nhìn anh một cái sau đó liền lên xe.

“Lạnh không?” Anh bật máy sưởi. Khởi động xe, hòa vào dòng xe trên đường.

“Tên Quý Phong Nhiên kia, rất phiền sao?” Anh nhìn như có chút lơ đãng hỏi. Một màn Quý Phong Nhiên đuổi theo tôi vừa rồi, anh ắt hẳn đã nhìn thấy rất rõ ràng.

“Cũng không hẳn vậy.” Tôi thản nhiên nói.

Anh lặng im trong chốc lát, lại lên tiếng lần nữa: “Anh đã đặt chỗ ở ‘Lam Duyệt’.”

“À.” Tôi liếc nhìn anh một cái.

Chọn ở nhà hàng tôi thích nhất. Chẳng lẽ là muốn để tôi nhìn sẽ không đến nỗi bi thảm lắm.

Hôm nay anh đến, có lẽ là để chấm dứt.

Biến mất nhiều ngày nay, ngoài việc để bản thân lắng đọng lại, dường như còn làm một vài quyết định.

Mà dự cảm của tôi là, con đường anh đã chọn sẽ không có tôi.

Trên đường đi, tôi trầm mặc. Để tránh khỏi cảm giác xấu hổ không cần thiết kia, tôi bật nhạc lên.

Mà anh, cũng lựa chọn trầm mặc.

Chẳng qua, thỉnh thoảng lại nhìn tôi.

Rốt cục cũng đến nhà hàng.

Anh như quý ông mở cửa xe cho tôi, đưa tay đón tôi ra ngoài.

Ngồi trong nhà hàng Pháp lãng mạn, ăn món mình thích nhất, nhưng tâm trạng tôi cũng vẫn không thể tốt hơn.

“Anh có việc gì cứ nói đi.” Tôi chậm rãi lên tiếng, ngẩng đầu nhìn anh.

“Ừm.” Anh gật đầu, buông dao nĩa trong tay xuống, cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng giúp tôi.

Động tác thân mật này đã rất lâu chưa có, tôi không khỏi sửng sốt.

Anh lại nhìn tôi nở nụ cười.

Anh thật đáng ghét! Làm gì mà dịu dàng như thế!

“Hương vị không ngon sao?” Trong con ngươi đen lóe lên ý cười.

“Không phải.” Tôi lắc đầu.

“Trông em cứ rầu rĩ không vui, hay là không thích cùng anh ăn cơm?” Mày kiếm của anh chậm rãi nhướng lên, thân thể dựa vào lưng ghế phía sau.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, không nói gì.

“Vậy sau này e rằng em phải từ từ làm quen rồi, bởi vì anh vẫn cứ ở bên em, còn muốn ở bên em cả đời nữa.”

Gương mặt anh tuấn, nụ cười phóng khoáng, một đôi mắt hoa đào lóe lên tia cuồng dã.

Anh, anh vừa nói.

Nhưng kết quả lại hướng về một phương hương cực kỳ trái ngược!

Anh đã chọn em, anh cần em ư!?

“Bị kích thích sao?” Anh bật cười ra tiếng, đưa tay nhéo nhéo mặt tôi.

“Hả?” Tôi theo bản năng hả một tiếng, ngơ ngác.

Anh cười đến càng thích thú.

“Cho dù sau này em biến thành bà cụ si ngốc, anh cũng sẽ không buông em ra đâu.” Anh giả vờ hung ác nói, nhưng đôi mắt lại nghiêm túc khiến tôi hơi chấn động.

“Anh……” Trong chốc lát tôi lại không biết phải nói gì.

Anh nở nụ cười, tự nhiên đến nỗi làm trong lòng tôi nhất thời run lên.

“Em cứ tưởng rằng……” Anh sẽ chọn cô ấy.

“Em bằng lòng tiếp nhận hàng thứ phẩm hết hạn như anh không?” Anh cầm tay tôi, như cố ý vô tình dùng đầu ngón tay khẽ xoa.

“Anh đây có được xem là lãng tử quay đầu không?” Tôi nhìn bàn tay to không an phận kia một cái, rồi lại nhìn anh.

“Không……” Anh lắc lắc đầu, thay bằng một đáp án kiên định hơn.

“Cái này gọi là bắt đầu lại lần nữa.”

Chúng ta đối diện nhau, cái gọi là trong anh có em, trong em có anh trong truyền thuyết, có lẽ chính là cảnh tượng trước mắt này đây.

“Việc nên giải quyết đều giải quyết cả rồi sao?” Tôi phải xác nhận lại.

“Toàn bộ.” Anh gật đầu.

Tôi nhìn anh, cân nhắc.

Cân nhắc chuyện mấy ngày nay xảy ra với anh.

Sau một lúc lâu, tôi nở nụ cười. Là nhìn anh nở nụ cười. Mỉm cười ngọt ngào .

“Anh xác định?”

“Trăm phần trăm.”

“Làm người chồng chân chính của em thì phải trung trinh như một, lấy em làm trời.” Tôi yêu cầu. [NV: ta thấy cái này giống thuộc hạ hơn =]], nhưng mà ta thích haha]

“Lấy em làm trời?” Anh nhướng thật cao đôi mày anh tuấn, bên môi cũng lộ ra ý cười.

“Ừm.” Tôi gật đầu.

“Nếu như anh làm được, sẽ được lợi gì?” Anh tà mị cười cười, bản tính gian trá ngay tức khắc hiển lộ không sót chút nào.

“Buổi tối sẽ cho anh thể nghiệm.” Tôi cũng quyến rũ nhìn anh, nói ra một câu làm anh mơ màng.

“Nhất định làm được.” Anh cười cười, lập tức ưng thuận.

“Hoan nghênh về nhà.”

Tôi vươn tay ngọc cùng anh bắt tay, giống như một cuộc đàm phán thành công. Tôi đã tiếp nhận lại người đàn ông cải tà quy chính này.

Không muốn, cũng không định hỏi người phụ nữ kia thế nào rồi, bởi vì việc đó không liên quan đến tôi.

Chiến tranh, vốn sẽ có thắng thua. Dù cho bên thắng lợi là tôi vốn không có tham chiến đi nữa, vẫn có thể chiếm được thành quả to lớn.

Mà tôi, đương nhiên sẽ không đóng cánh cửa với anh.

Cùng một người đàn ông mình yêu thích, hơn nữa đã quen thuộc vượt qua cả đời, tôi sẽ không bài xích.

Bất kể mọi người đối xử với Lôi Nặc như thế nào thì trong mắt tôi, anh vẫn là một mặt hàng hiếm có. Thịt ngon, mọi người đều muốn ăn. Đàn ông tốt, mọi người cũng đều muốn.

Người đã từng phong lưu, một khi bắt đầu thật sự chung tình là không ai có thể sánh bằng, người được anh ta yêu sẽ nhận được niềm hạnh phúc khó mà tưởng tượng.

Người cô độc đã lâu như tôi, cũng muốn hạnh phúc……

Sau khi ăn xong, khi trở lại trên xe lần nữa, tâm tình giờ phút này so với vừa rồi hoàn toàn tương phản.

Nói là vui sướng, thì chưa tới.

Nói là cảm động, thì càng chưa.

Nói là khó chịu, thì có một chút.

Không hiểu vì sao, cảm giác rất phức tạp.

“Vì sao lại chọn em?” Tôi chống má, nhìn anh hỏi.

Tầm mắt anh đang nhìn thẳng phía trước giờ chuyển sang người tôi.

“Muốn nghe lời thật?”

“Đương nhiên.”

“Anh là một người sợ phiền phức. Tình yêu trước kia đã vượt quá tầm kiểm soát của anh, nặng nề đến khiến anh gần như muốn chạy trốn. Vì sự nghiệp, vì duy trì cuộc sống vốn có của anh, anh đã chọn một bến cảng thoải mái.” Anh thản nhiên nói. Thẳng thắn, không chút giấu diếm.

“Em có thể hiểu.” Tôi không hề gì gật đầu.

Nếu đổi lại là tôi, có lẽ cũng sẽ làm ra lựa chọn giống như vậy.

“Còn có một điều quan trọng hơn.” Cặp con ngươi đen của anh nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt cũng chuyên chú theo.

“Điều gì?”

“Anh đã là chồng em.”

Thâm trầm nói xong, bàn tay to của anh sờ tóc tôi, vô cùng thân thiết vuốt ve, rồi thu lại.

Tôi lẳng lặng nhìn anh, suy ngẫm trọng lượng của mình trong cảm nhận của người đàn ông này.

Không lâu sau, tôi nở nụ cười.

“Anh xong rồi.” Tôi ra vẻ thần bí bỏ lại một câu như vậy.

“Cái gì?” Anh cười quay đầu nhìn tôi.

“Ừm, anh xong rồi.” Tôi vẫn cười đến xán lạn như trước.

Anh một tay kéo thân thể tôi qua, sau khi bất ngờ hạ một nụ hôn xuống xong, lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ vốn có!

Tôi thì mặt mang mỉm cười, lười biếng nhìn sườn mặt anh tuấn kia.

Không biết ai đã từng nói rằng, người đàn ông lúc lái xe là đẹp trai nhất.

Trước kia không cảm thấy, nhưng giờ này khắc này tôi lại thực sự có chút đồng cảm với câu nói đó.

“Đưa em đi du lịch nhé.” Tôi yêu cầu. Nếu muốn làm người chồng tốt, điều đầu tiên là nghe lời vợ.

“Du lịch?” Anh chậm rãi quay đầu, mày kiếm nhướng cao.

“Ừm, em muốn ngâm suối nước nóng.” Tùy hứng, có thể là quyền lợi của em chứ. Là anh nói muốn ở bên em cả đời mà!

“Bỏ tất cả công việc?” Anh không phải muốn hỏi tôi nữa mà như là đang trần thuật.

“Ừm.” Tôi cười gật đầu, bày ra một tư thế nữ vương.

Anh nhìn tôi, trong ánh mắt lộ ra thần thái khác thường. Sau đó, nở nụ cười sang sảng.

“Được!” Rồi sảng khoái đáp ứng tôi.

“Em nói con người rốt cuộc là có bao nhiêu mặt?” Anh hỏi tiếp, con ngươi đen bắt đầu híp lại.

“Rất nhiều.”

Đương nhiên tôi biết anh là muốn hỏi tôi, ‘em còn có bao nhiêu mặt mà anh chưa thấy qua’.

Anh cười nhẹ một tiếng xong liền dời lực chú ý để điều khiển xe.

Kỳ thật người với người ở chung cùng nhau, nên là một bức tranh hài hòa. Nếu chuyện gì không quá cần thiết thì cứ để nó trở thành vô hình đi, những việc riêng tư cùng bí mật thì để nó chỉ thuộc về mỗi chúng ta thôi.

Cho nên, tôi cũng không hỏi về cảm nhận trong lòng anh……

Đến tối, chúng tôi nằm trên giường lớn nói chuyện phiếm.

Hàn huyên rất nhiều, nghe anh kể về những chuyện thú vị thời thơ ấu, nghe anh kể về thời niên thiếu hết sức ngông cuồng của mình, nghe anh kể về bà nội, v.v…. Lần đầu tiên, anh kể với tôi nhiều chuyện về anh như vậy.

Còn tôi, chỉ lẳng lặng nghe.

Nằm trong bờ ngực rắn chắc ấm áp của anh, tỉ mỉ thưởng thức chân lý cuộc sống.

Mất mát duy nhất chính là, tình cảm mãnh liệt không thuận theo tự nhiên mà đến.

Chúng tôi cứ như vậy, lặng yên ngủ.

Mà lúc anh tỉnh lại, dục vọng dâng trào, ‘cây trụ giơ lên trời‘, lại chọn đi vào phòng tắm, mà không phải cùng tôi triền miên.

Tôi lặng im nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Thật ra không chỉ riêng anh còn chưa chuẩn bị tốt cho việc quan hệ xác thịt trở lại, mà cả tôi, cũng vẫn còn khúc mắc.

Thời gian, có lẽ có thể chữa khỏi sự khó chịu dằn vặt người này.

Con người, dẫu sao vẫn là động vật cao cấp có máu có thịt, có tình có lễ……

Ngày hôm sau, Lôi Nặc thật sự đưa tôi đi ngâm suối nước nóng.

Không phải Nhật Bản, mà là câu lạc bộ riêng của anh. Nơi đã từng có một vài ký ức đặc biệt.

Ăn cơm, du ngoạn, nghỉ ngơi, tắm suối nước nóng, tôi tận tình hưởng thụ, vui vẻ thoải mái.

Kỳ thật vào lúc này, tôi không thể không thừa nhận, kẻ có tiền thật sự rất tốt.

Cảm giác tiêu xài, cũng thích thú đến khó có thể hình dung.

“Anh cõng em đi.” Sau khi đi qua một dòng suối nhỏ gần như đóng băng, tôi chơi xấu không muốn đi nữa.

Phía trước dường như còn rất xa, tôi mệt rồi.

Anh dừng bước, xoay người lại nhìn tôi. Anh ở dưới ánh mắt trời vào đông, lóng lánh tia sáng mà ngày xưa khó có thể lộ ra. Mạnh mẽ kia, ý vị kia, cuồng dã kia, thật sâu tiến vào chiếm giữ trái tim tôi.

“Lại đây.” Anh nở nụ cười, nghiêng lưng ngồi xuống.

Nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, tôi nở nụ cười khanh khách.

Vui sướng nhảy lên, tận tình vung lên dây cương không tồn tại, bắt ‘con ngựa’ của tôi nhanh chóng tiến lên.

Lại một lần nữa, tôi bị thể lực hơn người của anh thuyết phục.

Cõng tôi từ bên dòng suối mãi cho đến khi đi tới biệt viện chuyên dụng của mình, chặng đường hai mươi phút mà người đàn ông này chỉ tốn phân nửa thời gian.

Để thưởng cho anh, tôi ra sức ấn một cái môi thơm lên mặt anh.

“Ưm……” Anh ý vị sâu xa hưởng thụ, muốn sát lại gần hơn.

“Ha ha.” Tôi cười đẩy anh ra. Không cho tên vô lại này có cơ hội nào.

“A –” Anh một tay ôm lấy tôi, giống như trừng phạt mà ném lên giường lớn.

Tôi vẫn tươi cười không thay đổi, mà anh cũng nổi lòng muốn đùa giỡn. Ngồi trên giường lớn, một tay kéo tôi từ trong góc ra. Ôm vào trong bờ ngực rắn chắc đầy đặn của anh, cười ha ha.

Tôi ngây ngất.

Thật sự. Lần du lịch này là cần thiết. Tôi muốn anh quên đi quá khứ, tôi cũng muốn bản thân mình quên đi quá khứ.

Một lần nữa tiếp nhận anh, một lần nữa mở rộng lòng mình.

“Thích nơi này không?” Anh dịu dàng nói bên tai tôi.

“Có.” Tôi thích bộ dáng anh tựa vào vai tôi vô cùng thân thiết nói chuyện, cái loại cảm giác này rất tuyệt.

“Căn phòng này, là anh thiết kế đấy.” Anh chậm rãi nói xong, trong giọng nói không có kiêu ngạo, không có tự hào, mà có chỉ là bộc lộ một cách thản nhiên.

“Thực không tệ.” Tôi nhìn quanh bốn phía, nói thêm vào. Quả thật rất đẹp, thưởng thức của người đàn ông này là kén chọn bậc nhất.

“Trọng điểm không phải là xấu hay đẹp.” Anh vén vén tóc tôi.

Thật ra tôi vẫn rất tò mò vì sao đàn ông cứ thích ‘chơi đùa’ tóc phụ nữ, là vì nguyên do mình không có nên hâm mộ tóc dài của người khác sao?

Xem đi, anh vẫn còn đang động chạm. Vả lại càng lúc càng tự nhiên hơn.

“Hửm?” Tôi vặn vẹo thân thể.

“Trọng điểm là anh bằng lòng cùng người nào chia sẻ phần tâm huyết đầu tiên của mình.” Anh nói.

Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với con ngươi đen sáng ngời của anh.

“Cảm ơn……” Tôi biết cái đó đại diện cho ý gì, một nơi nào đó trong lòng bỗng nhiên được người ta nhẹ nhàng xoa.

Kéo thấp đầu anh xuống, tôi hôn lên môi anh, tay cũng đặt lên khuôn mặt tuấn tú của anh.

Nhìn anh gần trong gang tấc, cộng thêm tay chạm vào anh, trái tim tôi từng chút từng chút rơi xuống.

Xong rồi……

Trái tim một khi đã ra quyết định, vậy cũng nghĩa là cách tình yêu không còn xa.

Em bắt đầu muốn yêu anh rồi, anh biết không?

Nhìn thẳng cặp mắt mê người kia của anh, tôi như đang nói với anh.

Mà anh, dường như cũng giống đã hiểu, ánh mắt trở nên cực nóng, chân tình bắt đầu bộc lộ.

Chính là trong nháy mắt, thiên lôi câu địa hỏa (sấm sét gặp lửa đất).

Anh bắt đầu điên cuồng hôn tôi. Mãnh mẽ, rất lâu.

Tôi mất đi hơi thở, lại hưởng thụ khoái cảm thiếu dưỡng khí này.

Mà anh, tiếp tục chuyển dưỡng khí cho tôi, duy trì sinh mệnh của tôi.

Trái tim, kịch liệt nhảy lên. Giống như muốn nổ tung, tôi chỉ cảm thấy mình không thể chịu được nữa.

Thân thể cao lớn, nặng nề đè ép lên, tôi lọt vào bên trong giường.

Mông lung mở to mắt, muốn nhìn rõ thời khắc vô cùng quan trọng này.

Hơi thở nóng rực của anh nặng nề mà thổi lên mặt tôi, cảm giác quen thuộc đã lâu không thấy đang thổi quét mà đến.

Tôi vươn hai tay, xoa ngực anh.

Quần áo trở thành ngăn cách bất tiện, tôi liều mạng muốn cởi bỏ.

Nhưng một trận tê dại làm cho tôi làm thế nào cũng không dùng lực được, giờ phút này anh đã một tay xé mở quần áo của tôi, ngay đến áo ngực đắt tiền kia cũng rơi ra theo, sức lực của anh thật sự rất lớn! Nhưng tôi, cũng không cảm thấy đau.

Anh gần như điên cuồng, ngậm chặt ở nơi mềm mại trước ngực. Cộng thêm lưỡi, vuốt ve, khiêu khích tôi.

Tình dục nhanh chóng vây quanh chúng tôi.

Điên cuồng cởi áo sơ mi của anh, tôi hôn lên ngực anh, tay cũng chậm rãi duỗi về phía bụng dưới căng thẳng của anh, tìm kiếm vật dục vọng cực đại kia……

‘Vật nam tính’ kia ngạo nghễ đứng thẳng lạ thường.

Qua lớp vải quần, tôi dịu dàng vuốt ve. Cảm nhận được nhiệt độ nóng rực cùng hơi thở khẩn trương khiếp người kia.

Tôi muốn anh!

Bối rối vươn tay đến, tháo dây thắt lưng vướng bận kia, gian nan cởi bỏ hết tất cả quần áo của anh. Vật nam tính khổng lồ rốt cục cũng hiện ra trước mặt tôi.

Thở dốc vì kinh ngạc, tôi càng thêm khẩn trương, lúc vừa định dùng tay ‘an ủi’ ‘vật kia’ thì người đàn ông này lại tập kích một đòn trí mạng. Trở mình đè lên tôi lần nữa, thực hiện hành vi thân mật tiếp theo.

“Ưm……” Rên rỉ không ngăn được phát ra từ miệng tôi.

Anh hôn một đường xuống phía dưới, đã đi tới khu vực cực kỳ mẫn cảm của tôi.

Lưỡi, một đường dọc theo sườn đùi trong, đi tới giải đất trung tâm.

Tim đập, càng lúc càng nhanh, tôi gần như khẽ khóc ra tiếng.

Cái tra tấn người ta của anh chính là không trực tiếp ‘an ủi’ tôi, mà cứ chần chừ ở sát mép nhụy hoa, lúc nhẹ lúc mạnh.

“A……” Tiếng rên rỉ khó nhịn được liên tiếp thốt ra từ miệng tôi.

Mờ ám rối tinh rối mù, tôi đã sắp không khống chế được nữa.

“Anh……” Lúc đang định mở miệng gọi anh.

Lưỡi anh đã vươn ra quấy phá nhụy hoa, dùng đủ kiểu mà liếm mút.

“Ách……” Tôi thở dốc vì kinh ngạc, thân thể run run, không ngừng vặn vẹo. Tay nhỏ bé không an phận cũng bắt đầu ở trên người anh tìm kiếm.

Cuối cùng, anh điều chỉnh tư thế. Tôi nhanh chóng cầm lấy vật dục vọng trêu người của anh, nhẹ nhàng chơi đùa.

Phút chốc, vật khổng lồ kia cương cứng lên.

Tôi đắc ý nở nụ cười.

Tiếng rên rỉ của nữ cùng thở gấp của nam hợp tấu ra một khúc ca tuyệt đẹp của nhân loại.

Chúng tôi, đang từ từ mê muội……

Rì — rì — rì –

Tiếng rung của di động, lại còn không biết sống chết mà vang lên ngay lúc này.

Đó là điện thoại của tôi ~

Chút lý trí còn sót lại làm tôi muốn đưa tay với lấy di động đặt ở đầu giường.

Nhưng bàn tay to của anh đã vung lên, khùa cái di động phiền phức kia xuống đất.

Càng đi vào sâu hơn.

Mà tôi, lại lần nữa bị anh dẫn vào thật sâu trong thế giới tình dục.

Rì — rì — rì –

Di động chết tiệt, vẫn cứ rung lên, quyết không buông xuôi!

Anh tức giận đến hai mắt bốc hỏa, căm tức tên đầu sỏ gây nên kia.

Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, bật cười ra tiếng.

Hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh, khoác thêm áo choàng vào, nhặt di động dưới đất lên.

Anh thì yếu ớt ngã lên giường lớn, mặt khó chịu hít sâu một cái.

‘Cây trụ giơ lên trời’ kia, cho dù cách lớp chăn mỏng vẫn hùng vĩ như trước.

“Alô?” Tôi ổn định lại hơi thở, nhận điện thoại, tầm mắt lại vẫn dừng ở ‘nó’ cùng phần thân trên của anh.

“Em không sao chứ?” Giọng nói của Quý Phong Nhiên truyền tới.

“Không sao cả.” Tôi thì có làm sao?

“Nếu không sao vậy làm gì mà không đi làm!! Tôi cũng không phải tổ chức từ thiện!” Anh ta rống lên.

Tôi cầm điện thoại cách xa khỏi tai, tránh bị thủng màng nhĩ.

“Hì, anh nguôi giận nguôi giận.” Tôi cười ra tiếng.

“Nguôi giận! Em không đi làm có phải là nên thông báo một tiếng với ông chủ như tôi hay không! Không nói một tiếng mà bảo trợ lý thu xếp ổn là xong rồi à!” Quý Phong Nhiên nghe như càng nói càng giận.

“Thực xin lỗi mà……” Tôi ngượng ngùng nói xong. Quả thật là mình không đúng. Tùy hứng, vốn chỉ hướng đến mình Lôi Nặc, kết quả làm rất nhiều người vô tội bị liên lụy vào.

“Em đang ở đâu!” Giọng điệu Quý Phong Nhiên vẫn không có chuyển biến tốt.

“Tôi à, ở trên núi.” Tôi nhìn Lôi Nặc, lại nhìn xung quanh.

“Em lên núi làm gì! Không phải chịu kích thích gì đó chứ?”

Tôi không để ý đến anh ta.

“Một mình?”

“…… Không phải.”

Tôi do dự.

Đối mặt với truy hỏi của Quý Phong Nhiên, tôi do dự!

Ông trời……

Tôi bị mình làm chấn động. Bởi vì tôi hiểu rõ do dự kia ý nghĩa là gì.

“Cùng bạn?” Anh ta tiếp tục hỏi rõ.

Tôi im lặng.

“Ừm……” Cuối cùng nhẹ giọng hừ đáp.

Người ở đầu bên kia điện thoại cùng người đàn ông trên giường giống như đều cảm giác được khác thường của tôi.

Một người im lặng, còn một người dùng ánh mắt nóng rực nhìn tôi chằm chằm……

“Cứ như vậy đi, mai nói chuyện tiếp.” Tôi vội vã cúp điện thoại. Tầm mắt khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập nghi vấn kia của Lôi Nặc.

“Ai vậy?” Tiếng nói trầm thấp vang lên.

“Quý Phong Nhiên.” Tôi xoay người lại.

Ánh mắt sắc bén của anh khiến người ta không thể nhìn thẳng, tôi phút chốc có loại cảm giác bị nhìn thấu, bối rối không thể tả.

Quái lạ, rõ ràng cái gì cũng chưa làm.

Sao lại vô cớ hoảng hốt chứ.

“Muốn đi về không?”

Anh đứng dậy khoác áo choàng rồi đến gần bên cửa sổ tôi đang đứng, từ phía sau ôm chặt tôi vào lòng.

“Dạ?”

“Công việc có phiền phức à?” Anh vừa nói vừa làm ấm tay nhỏ bé của tôi đang đặt trước ngực.

“Không có, anh ta chỉ càu nhàu thôi.” Tôi nhích sát lại trong ngực anh.

“Em hẳn đã từng nghe một câu nói.” Anh nói.

Tôi xoay người lại nhìn anh.

“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”

“Câu này thì thế nào?” Tôi khó hiểu.

“Anh cho tới bây giờ cũng không phải người tốt gì, tuy rằng hy vọng em hạnh phúc, nhưng hạnh phúc đó chỉ trong giới hạn do anh đem lại cho em thôi. Tuyệt đối sẽ không vô tư chắp tay nhường em cho kẻ khác. Người đàn ông khác, bất kể là ai, chỉ cần dám nghĩ đến em thì chính là đối nghịch với anh. Em, chỉ có thể làm người phụ nữ của anh.” [NV: ơ ồ, thích bá đạo của anh =]]]

Anh nghiêm túc nói xong, sự cuồng dã dấy lên trong con ngươi đen làm cho lòng tôi nổi lên gợn sóng.

“Anh……”

“Anh từng nói sẽ đối xử tốt với em, sẽ một lòng một dạ với em, thể xác và tinh thần đều như vậy. Người đàn ông khác, đừng hòng động vào một đầu ngón tay của em, hoặc chỉ là liếc mắt nhìn em một cái.”

Anh bình tĩnh nói, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo hút lấy người khác, giống như có kẻ địch đáng chém ngàn đao đang ở trước mặt vậy.

Tuyên cáo ngang ngược, nhưng vào tai tôi lại là dễ nghe lạ thường.

Lòng tôi ấm áp ……

“Anh là muốn em mỗi ngày ra khỏi cửa đều đeo một cái bảng, bên trên viết ‘Tôi đây thuộc sở hữu của Lôi thiếu gia, kẻ nào dám nghĩ đến, chết!’?” Tôi vui đùa.

“Ý này không tồi.” Anh nói thêm vào, đôi mắt dịu dàng đi rất nhiều, ý cười cũng tăng thêm.

“Ha ha.” Tôi cười lớn, sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của anh.

“Vui vẻ đến vậy sao?” Khóe miệng anh cong lên.

“Ừm. Dục vọng chiếm hữu cùng bộ dáng khi ghen của đàn ông đều là đòn trí mạng đối với phụ nữ. Nếu vào đúng thời điểm, có thể làm trái tim bọn em hoàn toàn tan chảy.”

“Vậy anh đúng thời điểm sao?” Bàn tay to của anh khẽ sờ môi tôi.

“Ừm.” Tôi cười thành một đóa hoa, vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng của anh.

Giờ phút này đây, tôi thật sự cảm nhận được hạnh phúc.

Cái loại hạnh phúc đã lâu không có, loại cảm giác hạnh phúc từ một người đàn ông mang đến.

Tôi cảm thấy mình như được sống lại……

Kích tình, vẫn tiếp tục.

Chẳng qua lúc này đây, ít đi một chút cuồng dã, lại nhiều hơn vài phần dịu dàng làm người ta mộng ảo.

Anh ôm tôi, giống như cô dâu trong đêm tân hôn, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường.

Chậm rãi cởi áo choàng của tôi xuống, nghiêng người đè lên.

Hôn, từ trán, kéo dài đến đôi chân ngọc.

Anh dịu dàng đến khó có thể tưởng tượng.

Giống như tôi là vật báu hiếm có trên đời, quý trọng, yêu thương.

Khoảnh khắc đó, tôi thật sự có loại xúc động muốn khóc.

Bởi vì vào đêm tân hôn thật sự kia, anh cũng không đối xử với tôi được như thế.

“Anh muốn em……” Ánh mắt nóng rực nhìn thẳng tôi, lời nói kia như thông báo muốn đi vào.

“Ừm……” Tôi ngượng ngùng gật gật đầu, đôi mắt mông lung nghênh đón anh.

Vật cực đại kia, từng chút từng chút đi vào.

Trái tim tôi, từ từ chìm xuống.

Tiếng rên rỉ, cùng lúc tràn ra khỏi miệng.

Tôi cùng anh, ánh mắt dán chặt, giống như cả hai cùng trở thành một sinh mệnh vậy.

Thong thả ra vào, dịu dàng đưa đẩy, rất nhanh liền không thể thỏa mãn chúng tôi.

Anh giống như một con ngựa hoang thoát cương, cuồng dã khiến tôi khó có thể khống chế.

Tiếng thét thỏa mãn lớn chói tai, suy nghĩ đã sớm bị bao phủ, nước mắt cũng không ngừng chảy ra.

Vật cực đại kia gần như khiến tôi khó có thể chịu đựng, mỗi một lần đều tiến vào chỗ sâu nhất, mỗi một lần đều làm tôi khó nhịn mà bật ra tiếng thét chói tai.

Anh dũng mãnh như thế, kịch liệt đến gần như muốn đánh bay tôi. Mỗi một lần, đều làm cho tôi lệch khỏi vị trí ban đầu. Bộ ngực sữa vĩ đại kia cũng theo đó mà lắc lư, hình thành gợn sóng đẹp nhất thế giới.

Anh say sưa nắm lấy chúng, điên cuồng vuốt ve , hôn mút ……

“A……” Tôi điên cuồng rên rỉ.

Trực giác được hoa đạo bắt đầu kịch liệt co rút lại, khoái cảm càng lúc càng mạnh mẽ, gần như sắp ngất.

Anh lại một chút cũng không mệt mỏi, vẫn điên cuồng rong ruổi ở trong người tôi như cũ.

“Em…… không…… được rồi……” Tôi thở hào hển, gian nan thốt lên nhưng khi ra khỏi miệng lại là rên rỉ vui sướng.

Anh càng thêm ra sức, giống như không nghe thấy lời của tôi. Bàn tay to phủ lên nhụy hoa, vuốt ve, vuốt ve. Vật cực đại vẫn không ngừng đẩy vào hoa đạo đang tràn nước ra.

“A –”

Cuối cùng, một trận xoay chuyển trời đất, tôi không khống chế được bật ra tiếng thét chói tai, nước mắt chảy xuôi ra hai bên. Tê liệt ở trên giường, hóa thành một đầm nước xuân. Khoái cảm cực độ quanh quẩn lấy tôi, hoa đạo kịch liệt co rút lại, thân thể không ngừng run rẩy.

Cao trào như thế, chưa từng có bao giờ.

Trong vài phút ngắn ngủi thôi mà tôi đã ‘toàn quân tan rã’.

Còn ‘đầu sỏ’ thẳng cứng kia của anh, vẫn cắm ở bên trong, tuy rằng yên lặng, lại vẫn có thể cảm giác được nó không ngừng lớn mạnh cùng rục rịch.

Hoa đạo co rút chặt lại, gây cho anh khoái cảm mãnh liệt, thân thể, rõ ràng cứng ngắc rất nhiều, ngọn lửa trong mắt cũng càng thêm rừng rực, giống như giây tiếp theo sẽ bùng nổ, giống như sẽ thiêu sống chính mình vậy.

Một lát sau……

Anh cuối cùng không nhịn được nữa.

Cuồng dã giống như người nguyên thủy chưa thoát khỏi thời ban sơ mà đẩy đưa cực nhanh.

hoa huy*t vốn đã co rút chặt càng thêm điên cuồng, xuân triều tràn ra, tôi cũng mất đi mọi ý thức.

Chỉ còn biết khóc gọi tên anh, gắt gao ôm lấy thân hình cường tráng của anh, tùy ý anh làm việc khiến cả hai có thể đạt tới thế giới cực lạc.

Cuối cùng……

Sau một trận trời sụp đất nứt, anh gầm nhẹ, điên cuồng chạy nước rút, chất lỏng nóng rực kia tràn đầy, tràn đầy bắn vào trong nơi ấm áp của tôi.

Co rút, lại kéo tới lần nữa.

Anh gắt gao ôm tôi, đè nặng tôi, khoái cảm đã khiến cả hai đạt tới cảnh giới bay bổng.

Tôi là như thế thỏa mãn mà tê liệt ở trên giường. Mà anh, lại vẫn lớn đến dọa người như trước, không có chút dấu hiệu giảm xuống nào.

Người đàn ông này ấy.

Xem ra là đã cấm dục lâu rồi.

Tôi, ngây ngốc nở nụ cười.

Buổi tối, đã định trước là sẽ điên cuồng khó có thể tin, củi khô lửa bốc đã định trước là sẽ hừng hực thiêu đốt.

Chúng tôi điên cuồng làm tình, điên cuồng ‘giày vò’ lẫn nhau, mãi đến khi không còn một tia sức lực nữa mới thôi……

Ngày hôm sau, chân tôi mềm nhũn gần như khó có thể chống đỡ thân thể mình, xấu hổ ngượng ngùng nhìn anh, nhớ tới cuồng dã đêm qua.

Mà anh thì lại đáp trả cho tôi một nụ hôn thật sâu, bế tôi rảo bước đi nhanh đến bãi đậu xe.

Như quý ông mà mở cửa xe cho tôi, bế tôi ngồi vào ghế phụ, lại giúp tôi thắt dây an toàn.

Tất cả những động tác đó đều dịu dàng cẩn thận làm cho tôi vui mừng.

Cảm giác giống như một đứa trẻ được người ta săn sóc, thật khó có thể nói bằng lời.

Cảm giác được người khác quý trọng, tốt đẹp đến nỗi khiến người ta muốn khóc.

“Cảm ơn anh……” Tôi thâm tình nhìn anh.

“Cô bé ngốc.” Anh khởi động xe, cười nói, bàn tay to thuận thế xoa rối tóc mà tôi đã chải gọn.

Giọng điệu sủng nịch kia, làm tôi tràn đầy sung sướng hồi lâu, dọc theo đường đi, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Cho dù tối hôm qua căn bản không có cơ hội chợp mắt, nhưng không hề có chút cảm giác mệt mỏi nào cả, nhìn anh, cười với anh……

Khoảnh khắc đó, tôi thật sự hạnh phúc.

Dần dần bắt đầu có cảm giác không thật, tất cả thế mà lại có được dễ dàng như vậy.

Không khỏi muốn ngửa mặt hỏi trời cao, người thật sự chiếu cố con như thế sao?

Chấm dứt chuyến du lịch ngọt ngào này, chúng tôi về nhà. Thay quần áo, sửa sang lại một phen rồi anh mới đưa tôi đến chỗ làm.

Nụ hôn bá đạo trước khi chia tay, cùng ‘hộ tống’ mang tính chiếm hữu kia, là đang tuyên cáo với mọi người trong phòng khám, đặc biệt là ‘một người nào đó’, quyền sở hữu tôi.

Mà tôi, chỉ có thể xấu hổ nhìn Quý Phong Nhiên, lại nhìn Lôi Nặc với vẻ mặt mang ý cười.

Anh đây là làm gì vậy! Bản thân thì tâm trạng sung sướng, tự tại rời khỏi.

Lại để ‘Tàn cục’ một phòng khám cùng Quý Phong Nhiên vẻ mặt tổn thương cho tôi……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.