Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 16: Gặp chuyện




Ba ngày tang lễ đã cử hành hoàn tất, Lôi Nặc thống khổ nhưng cũng không đi theo chôn cất.

Tất cả dường như đều khôi phục lại bình tĩnh ngày xưa.

Nhưng chỉ có mình anh biết, đã đến lúc.

Bà đột ngột qua đời, giống như một cảnh báo, làm anh bừng tỉnh.

Anh vĩnh viễn cũng quên không được những lời cuối cùng bà nói với anh.

Vẻ mặt tức giận kia, ánh mắt thương tâm kia, giọng nói độc nhất kia, hương vị quen thuộc kia.

Không xua đi được, rất lâu nữa cũng không xua đi được.

Vào lúc nhìn thấy những bức ảnh, nỗi tức giận của anh đang dâng cao. Nhất là bức ảnh hôn kia lại gai mắt đến nỗi hận không thể lập tức xé nát. Bà lại vội vã giữ anh lại dạy bảo nửa ngày. Anh liền không có chút hoà nhã, không nói được một lời hay.

Sau khi để lại vài câu lạnh nhạt có lệ, anh đã bỏ lại bà đang phẫn nộ mà nghênh ngang đi khỏi.

Nhưng nào ngờ, lần đó vừa đi liền đã là vĩnh viễn cách biệt hai thế giới.

Bảo anh làm sao có thể không hối hận, làm sao có thể không tự trách!

Anh bây giờ, cần yên tĩnh. Suy ngẫm tỉ mỉ những việc coi trời bằng vung của mình trước kia một chút.

Anh trước kia là cái loại coi thường phép tắc, coi thường cuộc đời, đúng là một tên khốn không hơn không kém!

Đến nay vẫn bình yên vô sự như cũ, là nhờ có ông trời chiếu cố.

Trước khi kết hôn phụ nữ chất đống, sau khi kết hôn vẫn phong lưu như trước, rồi đến sau khi Kỉ Lan xuất hiện lần nữa.

Đủ rồi! Thật sự đủ rồi!

Tất cả mọi người đều quá mức nhân từ với anh.

Mà anh rõ ràng hiểu rằng mình được như thế còn đê tiện lợi dụng điểm này.

Tâm Âm và Kỉ Lan đều là những người phụ nữ rất tốt, anh không có tư cách độc chiếm cả hai. Sự nghiệp hay gia đình. Người yêu hay vợ, anh phải làm ra lựa chọn.

Hành vi đốn mạt, thật sự nên chấm dứt……

“Nặc nhi?” Ngoài cửa truyền đến giọng của mẹ.

Lôi Nặc thu lại suy nghĩ, đi về phía cửa phòng.

“Mẹ.”

“Mẹ đến xem con.” Bà Lôi cười dịu dàng. Vẻ mặt từ ái nhìn con mình.

“Thấy con ở trong phòng bà nội cả buổi không ra, mẹ có chút lo lắng.”

“Con chỉ là nghĩ một vài chuyện thôi.” Lôi Nặc cầm tay mẹ, ngồi xuống sô pha.

“Mẹ có vài lời muốn nói với con.”

“Mẹ nói đi.”

“Con người ấy, không thể cứ luôn làm theo ý mình. Phóng túng cực độ đến cuối cùng sẽ thường vô cùng thê thảm. Tâm Âm là đứa trẻ tốt, con cưới được nó là may mắn của con. Không một người phụ nữ nào có thể chấp nhận chồng mình quanh năm không về nhà, còn bao nuôi tình nhân. Kỉ Lan có lẽ rất tốt, con cũng thực sự yêu cô ấy, nhưng quá khứ dù sao vẫn là quá khứ. Chuyện Tâm Âm với con trai thứ của nhà họ Niếp lần này, con cũng phải gánh phần lớn trách nhiệm.”

“Con biết rồi, mẹ. Con sẽ mau chóng chấm dứt.”

“Suy nghĩ thật kỹ. Phải hiểu rõ cái gì mới là con muốn có nhất.”

“Con sẽ.”

“Mẹ đi đây, con cũng ra đi. Nhìn vật nhớ người, đừng tự trách nữa.” Bà Lôi nói xong, khẽ ôm Lôi Nặc.

“Dạ……” Anh hơi gật đầu một chút, nhìn theo mẹ rời đi.

Sau đó, anh bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Yên lặng khoảng chừng ba mươi phút sau, bỗng nhiên từ sô pha đứng dậy, ánh mắt kiên định, mục tiêu rõ ràng bước ra khỏi cửa nhà.

Quyết định, dường như đã từ trong trầm tư vừa rồi mà ra.

Thực thi, bất luận là đối mặt thế nào đều ắt có một bên sẽ đau khổ.

Nhưng anh phải như thế.

Khởi động xe, chạy trên quốc lộ. Mục tiêu rõ ràng chạy đến một nơi anh phải đến trước.

Chạy như bay trên dưới hai mươi phút, anh đem xe dừng trước một tòa nhà trọ.

Nhìn làn xe quen thuộc, nhân viên làm việc quen thuộc, thang máy quen thuộc, cùng với số nhà quen thuộc kia.

Anh mang tâm trạng nặng nề ấn chuông cửa……

Một lúc lâu, cánh cửa kia vẫn yên lặng đứng sừng sững như trước, không ai trả lời.

Lôi Nặc khẽ thở dài một hơi, ấn mật mã.

‘Tít’ một tiếng, cửa tự động mở ra, anh đi vào trong.

Gần như ngay khoảnh khắc bước vào, mùi rượu liền xộc vào làm gay mũi.

Không nén được, anh cau mày, vẻ mặt càng thêm trầm trọng.

Càng đi vào trong, cảnh hỗn độn không thể tả ở phòng trong lại càng khiến anh cau mày.

Đi qua một đám chướng ngại nhỏ, rốt cục cũng tìm được ‘người khởi xướng’ kia ở trên giường trong phòng ngủ.

“Thức dậy.” Ánh mắt liếc qua bộ đồ ‘hở hang’, giọng nói trầm thấp truyền đến không có bất cứ độ ấm nào.

Đi đến trước cửa sổ, đưa tay kéo tấm rèm dày kia ra.

Ánh sáng lập tức lại xuất hiện, chói mắt làm cho người ta khó có thể chịu được.

Người trong ổ chăn bắt đầu cử động thân mình, sau một lúc lâu, rốt cục chậm rãi ngồi dậy.

“Sửa soạn một chút, anh ở phòng khách chờ em.” Nhìn cô một cái, bỏ lại một câu như vậy, liền rời khỏi.

Phòng ngủ lại khôi phục yên tĩnh, Kỉ Lan cũng tỉnh táo không ít.

Cô buộc tóc lại, khoác thêm áo vào, hít sâu một cái rồi đi ra ngoài.

Nên tới rồi, tất cả đều do hành động lần này.

“Lại đây ngồi đi.” Lôi Nặc nhìn cô vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích.

Kỉ Lan ngoan ngoãn nghe theo. Cúi đầu, không dám nhìn thẳng anh.

“Cần gì phải vậy?” Mày anh tuấn của Lôi Nặc nhướng lên.

“Thực xin lỗi……” Kỉ Lan nức nở.

“Làm gì phải biến mình thành bộ dạng này chứ.” Nhìn bộ dạng tiều tụy của cô, Lôi Nặc thật sự không biết phải nói với cô cái gì.

“Em thật sự rất xin lỗi…… Em không biết những ảnh chụp kia lại gây ảnh hưởng lớn như vậy. Bà nội đã…… đã……” Nức nở không ngừng khiến cô căn bản không thể nói rõ ràng, nước mắt tí tách lăn xuống.

“Em không cần phải tự trách.” Lôi Nặc thản nhiên nhìn cô.

“Không! Đều là lỗi của em! Toàn bộ chuyện này đều là lỗi của em.” Kỉ Lan kích động nói xong, nước mắt vẫn chảy xuôi như trước.

“Bà nội qua đời, đều tại em. Nếu em không chụp những bức ảnh đó, không đưa nó cho bà, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cảm xúc của bà!”

“Không liên quan đến em.” Lôi Nặc nói sự thật.

“Không! Bất luận anh nói thế nào em cũng không thể tha thứ cho chính mình.” Cô ngắt lời anh.

“Yêu một người thật sự có thể làm người ta mất đi lý trí. Trở nên không còn đơn thuần, không còn thiện lương nữa. Thực xin lỗi, em sai rồi. Em thật sự sai rồi.” Cô thống khổ che mặt, thân thể gầy nhỏ run run .

“Không, tất cả những chuyện này đều do anh gây ra.” Lôi Nặc ôm thân thể yếu không chịu nổi gió của cô.

Tất cả vốn đều do anh tự tạo ra. Kéo cả Tâm Âm, Kỉ Lan cùng người nhà mình vào trong vũng lầy này.

Anh, mới là đầu sỏ gây nên.

“Anh sai rồi.” Kỉ Lan thê lương cười lắc đầu.

“Là em. Từ đầu tới cuối đều là lỗi của em! Nếu lúc trước không ích kỷ rời khỏi, bỏ mặc anh một mình đối mặt với gia nghiệp khổng lồ này cùng lời chỉ trích của mọi người, anh tuyệt đối sẽ không như anh bây giờ. Em tưởng niệm một người con trai như ánh mặt trời, khôi hài, anh tuấn phóng khoáng. Nhưng em, đã tự tay giết hại người đó. Ích kỷ du lịch thế giới, bỏ lại mình anh đối mặt với hỗn loạn của nơi này, lúc mệt mỏi mới muốn trở về bến cảng quen thuộc ấm áp của anh. Con người ích kỷ đáng ghét như vậy, dù là ai cũng không thể tha thứ!”

Lôi Nặc yên lặng nhìn cô, cẩn thận nghe mỗi một câu của cô.

“Rõ ràng biết rõ anh đã không còn như xưa, lại vẫn muốn có được anh, vẫn muốn ích kỷ trở lại vòng ôm ấm áp của anh. Bất chấp bên cạnh anh có phải đã có người khác rồi hay không, bất chấp trái tim anh có phải đã không còn chỉ thuộc về mình em nữa hay không. Đã trở về, nhất định muốn anh phải một lần nữa đón nhận em. Em là đáng ghét như vậy, đa đoan như vậy!”

“Một cây làm chẳng nên non.” Sau một lúc lâu, đối mặt với độc thoại của cô, anh chỉ có thể nói như vậy.

Anh bây giờ, phải nhẫn tâm. Bởi vì chỉ cần yếu lòng, tất cả mọi chuyện đều sẽ càng trở nên hỗn loạn vô cùng.

“Anh có thể tha thứ cho em không?” Cô thống khổ khẩn cầu.

“Đón nhận em là lựa chọn của anh, em không có lỗi gì với anh cả. Còn cục diện như bây giờ, là do anh tạo nên.” Lôi Nặc lau đi nước mắt ở khóe mắt cô, nhìn thẳng vào cô.

“Em chưa từng yêu người khác, trong cuộc sống cũng chưa từng có người đàn ông khác tiến vào chiếm giữ. Em thật sự không biết phải yêu anh như thế nào, cũng không biết nếu không có anh em phải làm sao. Cũng chính loại khủng hoảng này, làm cho em bất luận ra sao đều phải có được anh, đều phải làm cho trong lòng anh chỉ có em. Nhưng anh lại kết hôn, có vợ. Mà cô ta, lại tốt như vậy! Em thật sự sợ hãi, sợ hãi cô ấy sẽ cướp anh đi. Sợ hãi anh không còn thương em yêu em nữa. Cho nên, em đã làm ra chuyện sai lầm. Dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này, mơ mộng hão huyền có thể khiến anh lạnh nhạt với cô ta.”

“Anh hiểu.” Sắc mặt Lôi Nặc trầm trọng. Hiểu được tất cả việc làm của cô đều vì thái độ của anh đối với cô tạo nên.

Kỉ Lan mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, im lặng rất lâu.

“Anh có chuyện muốn nói với em.” Lôi Nặc phá vỡ yên tĩnh.

“Hãy để em nói trước.” Cô vươn ngón tay ngọc đặt trên môi mỏng của anh, hốc mắt lại lần nữa phiếm hồng.

“Được.”

“Hãy tin tưởng em thật sự rất yêu anh, tin tưởng em thật sự muốn làm người vợ tốt của anh, cả đời đi theo anh, đối tốt với anh. Xin hãy tin em, em thật lòng nghĩ như vậy.” Kỉ Lan thống khổ nói xong, nước mắt trút xuống, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run run.

Lôi Nặc gật gật đầu,“Anh tin tưởng em.”

Anh chưa từng hoài nghi tấm lòng của cô đối với mình. Chỉ là tình yêu kia, dường như đã không còn thuần khiết cùng tốt đẹp như trước nữa. Sự chiếm hữu đã lấn át quá nhiều rồi.

“Em trước đây ích kỷ, ngây thơ, không biết yêu anh như thế nào. Nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, em cũng dần dần trưởng thành. Yêu anh, thì không nên làm cho anh rơi vào tình cảnh khó xử này nữa. Yêu anh, thì không nên làm cho bước chân anh trở nên nặng nề, mất đi nụ cười trên gương mặt. Lúc này đây, em nhất định phải yêu anh thật đúng!” Cô lộ ra mỉm cười, nước mắt lại chảy không ngừng như trước.

“Rời khỏi anh, sẽ rất thống khổ, thậm chí sống không bằng chết. Em chắc hẳn sẽ không biết làm sao, không có động lực cho cuộc sống, không có phương hướng cho tương lai. Nhưng em phải làm như vậy! Không thể để mình yếu đuối tiếp nữa, ích kỷ của bản thân đã làm anh suy sụp. Rời khỏi anh, có lẽ là chuyện duy nhất em có thể làm cho anh……”

“Lan……” Lôi Nặc khẽ gọi cô. Sự kinh ngạc tràn ngập hai mắt.

Là kỹ năng diễn xuất của bản thân quá kém, để cô ấy liếc mắt một cái đã nhìn ra dụng ý đến đây của anh? Hay là cô ấy thật sự đã có ý này.

Vốn tưởng rằng sẽ khó khăn vì không biết mở miệng thế nào, nhưng cô lại chủ động thay mình giải quyết vấn đề khó nhất này.

“Em…… em…… phải để anh đi rồi.” Kỉ Lan gian nan trưng ra khuôn mặt tươi cười, nước mắt cuộn sóng mãnh liệt.

“Sau này có lẽ sẽ nhớ anh nhớ đến không biết phải làm sao, có lẽ sẽ không nhịn được mà gọi điện cho anh, có lẽ sẽ lén lút đến thăm anh, tưởng niệm anh. Cũng có lẽ ngay ngày mai sẽ khóc gọi điện cho anh, nói rằng em hối hận. Em thật sự không dám cam đoan những việc như vậy sẽ không xảy ra. Nhưng, xin anh, xin anh nhất định phải nhẫn tâm cự tuyệt em.”

Tuyệt vọng, bị thương, thống khổ, cô độc kia đã thông qua đôi mắt trong suốt mà truyền đạt từng cái. Người phụ nữ duyên dáng, tốt đẹp là thế, nay lại biến thành người đầy nước mắt trước mặt mình.

Bảo anh làm sao có thể không thống hận bản thân mình. Thống hận chính mình tham lam, thống hận chính mình độc ác.

“Bất kể khi nào, bất kể em làm cái gì, trong lòng anh em vẫn mãi là thiên sứ trước kia. Còn ác ma như anh đây thật sự không xứng với em.”

Tha thứ cho anh không thể đơn thuần yêu em nữa, tha thứ cho anh không thể ôm chặt em vào trong ngực mà không có gì băn khoăn nữa, tha thứ cho anh không thể thực hiện lời hứa trước đây nữa, tha thứ cho anh đã không còn là anh trong quá khứ nữa.

Xin hãy quên tội nhân như anh đi……

Bọn họ nhẹ nhàng hôn chia ly, gắt gao ôm nhau.

Rất lâu, rất lâu.

Yêu một người rất khó, yêu một người không chút vụ lợi càng khó hơn.

Người bình thường, dường như đều không có sẵn năng lực này……

Rời khỏi nhà trọ quen thuộc kia, lại ngồi vào xe chính mình. Tâm tình, mặc dù đã hoàn toàn khác hẳn với vừa rồi, lại vẫn đáng ghét giống nhau.

Vẫn trầm trọng giống vậy, khó chịu giống vậy, hận thấu bản thân giống vậy.

Quá khứ, cứ để nó thật sự là quá khứ đi.

Một người chồng, đã là thân phận của anh.

Nhớ tới Tâm Âm, anh sẽ không tự giác nổi lên ý cười.

Còn nhớ tới Kỉ Lan, cái anh nổi lên phần nhiều là phiền muộn.

Anh không còn trẻ nữa, anh lựa chọn cuộc sống đơn giản mà mình mong muốn, cũng vứt bỏ tình yêu đã biến chất thành trách nhiệm……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.