Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Chương 12: Nhị thiếu




“Tôi nói một người đàn ông như anh, lòng dạ cũng quá hẹp hòi đi thôi, tôi đây không phải cũng đã mời anh ăn cơm rồi sao!” Trong nhà hàng, tôi cười nhìn Quý Phong Nhiên nói.

Vì nhận lỗi, cơm tôi cũng mời rồi, thế mà vẫn còn mang bộ dạng khó chịu.

“Ôi…… Đàn ông các anh đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.” Tôi bất đắc dĩ lắc đầu.

Anh ta vẫn không để ý tới tôi như cũ, vẻ mặt bình tĩnh.

“Sao không nhận điện thoại?” Sau đó vừa mở miệng đã chất vấn.

“Không nghe thấy thôi.” Đó cũng không phải là thật, trên thực tế tôi có nghe thấy, chỉ là tâm tình khi đó thật sự là không muốn nhận cuộc điện thoại nào của người khác.

“Xảo biện! Cô đừng nói với tôi là di động của cô chỉ dùng để trang trí nha.” Anh ta trừng mắt tôi.

“Này, không phải tôi đã xin phép rồi sao!” Tôi đau đầu nhìn anh ta.

“Đúng vậy, nhưng tôi phê chuẩn chưa?” Anh ta hỏi lại.

“Này! Tôi thật sự có việc gấp mà!”

“Ừ…… Đúng lúc tôi nói cô theo tôi ra ngoài chứ gì?”

“Tôi thật sự có việc.”

“Lúc đó cô có gì không ổn sao?!”

“Không phải tôi, là Lôi Nặc.” Tôi chỉ có thể nói cho anh ta biết.

……

Anh ta im lặng .

Sau đó dùng ánh mắt ‘tôi hiểu hết’ nhìn tôi.

“Anh ấy bị sốt, trong nhà lại không có ai, tôi không thể bỏ mặc anh ấy.” Tôi cũng không biết mình vì sao lại giải thích cho anh ta nghe, nhưng tự nhiên liền buột miệng thốt ra .

“Cô có nghĩ tới cậu ta vì sao bị sốt, còn chạy về nhà không?” Một lúc lâu sau, Quý Phong Nhiên nói một câu như vậy.

“Anh ấy……” Tôi không có lời nào để nói.

“Một người đàn ông có thể hô mưa gọi gió trên thương trường, đừng nhìn đơn giản quá.” Anh ta điềm nhiên như không mà nói.

“Tôi cũng không ngốc.” Tôi nhìn anh ta, nở nụ cười.

Quý Phong Nhiên cho rằng tôi thật sự ngốc đến nỗi không biết đó là Lôi Nặc thử nghiệm tôi sao? Nhưng anh quả là bị sốt thật. Mượn cớ bị sốt để xem tôi có còn lo lắng, quan tâm đến anh hay không. Điểm ấy, đương sự như tôi đây lại không rõ ràng được sao! Cùng Niếp Phong rời khỏi trước mặt mọi người, ôm nhau ở trong sân, một đêm không về nhà. Những việc này dù là ai cũng sẽ bắt đầu hoài nghi. Huống hồ anh còn là một người chồng.

“Đây gọi là một người nguyện đánh một người nguyện chịu sao?” Trong giọng nói anh ta mang theo châm chọc.

Câu này làm tôi vô cùng không vui.

“Tối thiểu phương thức của anh ấy tôi có thể chấp nhận được, vẫn tốt hơn việc chất vấn trực tiếp ngu xuẩn kia.”

Nếu vì muốn xác định được tâm ý của tôi, anh chỉ cần qua loa một chút cho xong chuyện là được, nhưng sau một hồi nói thật lòng, đã đủ để đền bù lại rồi. Huống chi anh còn bị bệnh thật, tôi biết anh là đang cược. Cược tôi có còn muốn tiếp tục ở lại bên cạnh anh, tiếp tục quan hệ vợ chồng này hay không. Cho nên sau khi xác định được chắc chắn rồi, anh cũng liền rộng mở tấm lòng với tôi. Tôi hiểu được tất cả những hành động của anh, dù sao tôi cũng hiểu anh rất rõ. Cũng như chính anh đã nói, anh vẫn luôn không phải là một người tốt gì.

“Cô…… yêu cậu ta sao?” Quý Phong Nhiên hỏi.

Tôi lại xẹt qua một tia kinh ngạc.

“Sao anh lại hỏi như vậy?”

A……

Anh ta lại cười mà không nói.

Dáng vẻ tươi cười kia ý vị sâu xa, làm cho người ta khó có thể quên.

“Anh, không phải là thích tôi đó chứ?” Tôi nghi hoặc nhìn anh ta.

Ha ha ha……

Anh ta ngửa mặt lên trời cười to. Giống như tôi nói chuyện buồn cười nhất thế kỷ vậy.

Nhưng vì sao nụ cười nhìn như rực rỡ kia chỉ dừng lại ở trên mặt, mà không phải ở trong mắt.

Ông trời……

Người đàn ông này, thật sự có ý với tôi!

“Có khủng bố đến vậy sao?” Mày rậm của anh ta chậm rãi nhướng lên, cười nói.

“Hả?” Tôi phục hồi tinh thần lại, nhìn cặp mắt sắc bén kia của anh ta, nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng.

“Cô nhìn ra rồi, không phải sao?” Anh ta thản nhiên nhìn tôi.

“Ừm.” Tôi không được tự nhiên gật gật đầu.

“Vậy cũng tốt, tôi đỡ phải nói ra những lời thổ lộ buồn nôn chết người. Nói đi!” Anh ta ngượng nghịu dựa ra sau một cái, hai tay khoanh trước ngực, nhìn tôi chằm chằm.

“Gì?!” Tôi không rõ phải nói gì.

“Nói cảm giác của cô, tôi muốn nghe một chút.”

Cái gì chứ! Làm gì có ai thổ lộ mà lại mang một bộ dáng đương nhiên như vậy, còn bảo người ta nói cho anh ta nghe một chút nữa chứ.

“Anh có bệnh à?” Tôi lo lắng nhìn anh ta.

“Vậy nghĩa là không có ý nghĩa gì hả.” Anh ta giả bộ không sao cả nói xong, cũng không biết hành động của mình có bao nhiêu ngốc!

Tôi nhìn anh ta không nói gì. Người đàn ông kỳ lạ này!

“Ăn cơm nhanh lên đi.” Tôi thúc giục anh ta, muốn chuyển hướng đề tài này.

“An ủi tôi một chút đi, ôm một cái thì sao?” Anh ta đột nhiên đến ngồi cạnh tôi.

“Này –”

Tôi còn chưa nói xong, đã bị anh ta ôm chặt lấy .

“Tôi là nghiêm túc.” Anh ta nhẹ nhàng để lại bên tai tôi một câu như vậy.

Sau đó buông lỏng tôi ra, ngồi trở lại chỗ cũ.

Sự im lặng……

Tiếp tục lan tràn.

Mãi đến khi chúng tôi lặng im dùng xong bữa, anh ta đi lấy xe.

Ài……

Cảm giác thật kỳ quái!

Lớn như vậy không phải chưa từng có ai thích, cũng không phải chưa từng được thổ lộ. Nhưng tôi bây giờ cũng đã coi như là một thiếu phụ đã có gia đình! Người đàn ông kia chẳng lẽ thật sự không lo ngại gì sao! Điểm mấu chốt là đạo đức mà một chút cũng không có sao a!

Phiền muộn!

Đột nhiên cảm thấy thật phiền muộn! Mọi người đều nói tình yêu văn phòng ồn ào là không nên!

Thích thì cứ thích đi, giữ làm bí mật của riêng mình là được rồi! Đừng kéo luôn người khác xuống nước vậy chứ.

Thật đúng là người đàn ông không làm cho người ta bớt lo mà!

Tin — Tin –

Anh ta đã ra.

Ô tô dừng, anh ta thế mà lại bước xuống, đi sang ghế phụ, mở cửa xe cho tôi.

Trời ạ! Tôi thật giật mình !

Đây chính là Quý Phong Nhiên đó sao!

Ngây ngốc nhìn anh ta, rồi lại nhìn cửa xe mở ra một nửa kia.

“Vào đi thôi.” Anh ta to tiếng gầm lên.

Có lẽ là bị tôi nhìn đến mất tự nhiên, hai gò má ngăm đen chợt hiện lên ửng đỏ!

“Ha ha a ~~” Tôi lập tức cười phá lên.

Một người đàn ông trường thành rồi còn đỏ mặt cái gì chứ!

“Đi vào!” Giọng nói anh ta càng lớn hơn, giống như muốn làm điếc tai người ta vậy.

Tôi vội vàng thu lại nụ cười, ngồi vào trong xe.

“Quý ông thì không phải là ai cũng có thể học được. Anh thật đúng là một người học việc kém cỏi.” Trên đường, tôi không nhịn được mà chế nhạo anh ta.

Anh ta lại nhìn thẳng phía trước, không để ý tới tôi. Ra vẻ như chuyên tâm lái xe, nhưng sắc mặt lại một hồi trắng một hồi xanh, ngay cả hơi thở cũng không đều đặn.

“Khì……” Tôi không nhịn được bật cười.

Két –

Xe nảy mạnh một cái, bị anh ta dừng ở ven đường.

“Anh làm gì –”

Những lời còn chưa kịp nói đã bị anh ta nuốt hết!

Người đàn ông này! Lại dám hôn tôi.

Hơi thở nam tính nóng rực đột nhiên ập lại, tôi bị dọa sợ. Ngơ ngác ngồi tại chỗ, mặc cho anh ta đánh lén một cái thơm môi lên môi mình.

Tức giận trước đó tựa như vào giây phút tiếp xúc đến da thịt kia liền tan thành mây khói, nụ hôn của anh ta lại nhẹ nhàng hạ xuống như vậy.

Cùng bộ dạng hung hãn hiện giờ của anh ta hình thành sự đối lập rõ rệt, tôi không biết phải nhìn anh ta như thế nào, đành mở to hai mắt nhìn thẳng anh ta. Hơi thở thổi nhẹ trên mặt lẫn nhau, khoảng cách là gần như thế.

Sau một lúc lâu, mãi đến khi chiếc xe đằng sau chạy vút qua, truyền đến tiếng động cơ chói tai.

Anh ta mới hồi phục tinh thần lại, xấu hổ đằng hắng cổ họng.

“Ách……”

“…… Không cần nói gì cả.” Tôi chặn ngang anh ta.

Không muốn làm khó anh ta, một màn vừa rồi đều là vượt qua dự liệu của hai người.

Tôi không có đẩy anh ta ra, mà anh ta thì lại cả gan hôn tôi!

Lại tiếp tục xấu hổ cùng trầm mặc……

Chúng tôi đều đang tự hỏi vấn đề của riêng mình.

Rốt cục, tôi phá vỡ trầm mặc.

“Vì sao?” Tôi quay đầu, nhìn anh ta.

Anh ta lộ ra một vẻ tươi cười thần bí, liếc mắt nhìn tôi một cái, lại chuyển tầm mắt về lại phía trước.

“Phụ nữ anh từng gặp nhiều không đếm xuể. Vì sao lại cố tình coi trọng người đã có gia đình như tôi?”

Tôi muốn biết rốt cuộc là mình có sức hút gì mà có thể làm cho đủ loại người thích. Vả lại còn là người đàn ông hiểu rõ người khác như anh ta nữa chứ.

Nhưng anh ta lại giống như muốn làm tôi tò mò, bật cười khẽ, không nói một lời.

“Vấn đề này buồn cười lắm sao?”

“Không.” Anh ta lắc lắc đầu.

“Vào lúc tôi phát hiện tầm mắt của mình bỗng thường xuyên dõi theo bóng dáng của em, liền hiểu được rằng, em đối với tôi mà nói đã không còn là một phụ nữ bình thường nữa.”

“Bắt đầu từ khi nào?”

Anh ta, lại cười.

“Nói ra e sẽ làm em sợ.”

“Anh nói tôi nghe một chút đi.” Tôi bắt chước lời nói trước đó của anh ta.

Mày rậm anh ta nhướng lên, lên tiếng nói: “Tôi vẫn nhớ rõ đó là một mùa hè, rất nóng, tâm tình tôi cũng rất bực bội. Cho dù ngồi phòng trong máy lạnh, tâm tình vẫn không thể tốt lên được. Thật vất vả mới xong một bệnh nhân khó đối phó, lúc đang định nghỉ ngơi một chút thì một cô gái xinh đẹp cực kỳ không có lễ phép xông vào. Lại là vì muốn tự đề cử mình! Nói rằng cô ấy tuy không phải rất ưu tú, nhưng cũng không hề kém, hy vọng tôi có thể cho cô ấy một cơ hội, làm việc ở chỗ tôi……”

Tôi nở nụ cười, trong đầu hiện ra hành vi lỗ mãng lúc đó của mình.

“Em của ba năm trước, đẹp làm người ta thấy cô độc.” Anh ta nhìn tôi thật sâu.

Tôi thì khẽ thở dài một hơi, nói không được là cảm giác gì.

“Vật đổi sao dời, tôi của bây giờ đã là hai người hoàn toàn khác nhau rồi.”

“Không, em của bây giờ, vẫn đẹp làm người ta thấy cô độc như trước.”

Quý Phong Nhiên à, vì sao người nhìn qua loa sơ sài như anh lại cứ có năng lực nhìn thấu người khác như vậy thế!!! Một ánh mắt hay động tác cực kỳ nhỏ dường như cũng không trốn khỏi ánh mắt của anh được! Tôi vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn anh ta.

“Hoặc là nói, em của bây giờ, cô độc làm người ta đau lòng.” Anh ta lại không nhanh không chậm nói xong.

“Thì ra anh thích mẫu người như thế.” Tôi nở nụ cười.

“Không, cho tới bây giờ cũng không.” Anh ta lắc lắc đầu, nói tiếp: “Nhưng tôi lại phát hiện ra, em như vậy đã tiến vào chiếm giữ khu vực riêng tư của tôi từ lúc nào không hay biết, tiến vào chiếm giữ một nơi chưa bao giờ có người đặt chân đến. Chỉ tiếc lúc tôi nhận ra được lòng mình cũng chính là lúc diễn ra hôn lễ quy mô thế kỷ kia của em. Nói thật, thời điểm đó, trong lòng tôi thật chua xót.”

“Tôi…… Không biết phải nói gì.”

“Em cái gì cũng không cần phải nói.”

Anh ta nở nụ cười dịu dàng, dáng vẻ tươi cười kia là cô đơn như thế! Anh ta như vậy, tôi chưa thấy qua bao giờ.

“Vì sao lại chọn lúc này nói cho tôi biết? Muốn làm chúa cứu thế sao?” Chứng kiến cuộc hôn nhân bất hạnh của tôi nên dấy lên dục vọng muốn làm bạch mã hoàng tử à?

“Hôn nhân, cho tới bây giờ cũng không phải là vật cản trong mắt tôi.” Anh ta nhìn tôi, chính là thản nhiên nói một câu như thế.

“Vậy thì là gì?!”

“Em bây giờ đã chuẩn bị tốt rồi. Em trước kia đắm chìm trong tổn thương của tình yêu, mặc cho ai cũng không thể giải cứu.”

“Cho nên, anh sắp xếp cho Niếp Phong cùng tôi gặp mặt?” Tôi nhớ tới hành động trước đây của anh ta.

Anh ta nở nụ cười, ánh mắt nhìn tôi như đang nói ‘em quá nhạy cảm rồi’.

“Nếu như các người thật sự hạnh phúc, vậy với em mà nói không phải tốt nhất sao. Tin tưởng tôi, yêu thích của tôi đối với em tuyệt đối vượt qua giai đoạn ‘chiếm hữu’.”

Những lời của anh ta, nhất thời làm tôi cảm thấy mình đích thực là một con nhím cả người đầy gai nhọn. Trong lòng thấy không thoải mái.

“Hai người không trở lại được, không phải sao?” Anh ta nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Đó không phải câu hỏi, mà đích xác là khẳng định.

“Anh cảm thấy tôi sẽ tiếp nhận anh ư?” Anh liệu sự như thần mà, nói thử xem.

“Ha ha…… Em đây là đang thử tôi sao?” Anh ta nhướng mày.

“Ừ.”

“Em có tiếp nhận hay không, cũng không phải trọng điểm. Trọng điểm là em biết có một người như vậy thích em, quan tâm em. Vào lúc em ốm đau, hay khi gặp phải khó khăn, anh ta sẽ bỏ lại tất cả mọi chuyện, trước hết chạy tới bên cạnh em. Đem em đặt ở vị trí thứ nhất trong lòng.”

Anh ta nói một cách ung dung thản nhiên, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra nghiêm túc. Tôi biết, anh ta là thật sự thích thảm tôi rồi!

“Anh hết thuốc chữa rồi.” Tôi lườm anh ta một cái.

Ngay cả tôi bây giờ thiếu thốn cái gì nhất, cần cái gì nhất anh ta cũng đều biết rất rõ!

Người đàn ông đáng ghét này! Vì sao nhất định phải thông minh như vậy!

“Cảm động không?” Anh ta mang vẻ mặt cười xấu xa.

“Anh đi chết đi!” Tôi đẩy mặt anh ta đang tới gần ra, ngồi ngay ngắn lại.

“Ừm…… Thế này mới đúng. Không khí xấu hổ vừa rồi kia, thật đúng là không phải những gì tôi mong muốn.” Anh ta nhàn nhã nói xong.

Tôi trừng mắt liếc anh ta một cái. Còn dám nói!

“Còn không phải là lỗi của anh à!”

“Ha ha……” Anh ta da mặt dày còn cười đến càng vui vẻ.

Người đàn ông này……

Nhưng lại ngoài ý muốn làm người ta ấm áp như vậy. Quả nhiên, anh mới là người có tư cách đi yêu người khác nhất. Chẳng qua khác biệt chính là lúc nói câu này trước kia, tôi cũng không ngờ người được yêu lại là mình.

Tôi nhìn sườn mặt anh ta, cũng từ từ lộ ra mỉm cười.

Tôi bây giờ, thật sự cần một người đàn ông đem mình đặt ở vị trí thứ nhất như anh ta sao?

Đúng, anh ta đúng đến chết tiệt.

Không phải là thứ nhất của Lôi Nặc. Không phải là thứ nhất của Niếp Phong. Mà anh lại đồng ý để tôi làm thứ nhất của anh!

Nhưng mà, tôi thật sự xứng đáng sao?

Dù gì anh cũng là một người đàn ông ưu tú như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.