Em Không Được, Để Tôi

Chương 11: Chương 9: "Là người kể lợi hại hay người nghe mưu trí"




Thiên hậu trở về - Chương 32: Hoa hồng thủy tinh

Hạ Lăng mở ra, trên nền nhung đen xa hoa, hoa hồng thủy tinh Venus đang nằm lặng lẽ. Cánh hoa quyến rũ, kiều diễm xòe ra tầng tầng lớp lớp, chất lượng rất tốt, chạm trổ tinh tế, mỗi một chi tiết đều có thể nói là hoàn mỹ, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào cánh hoa thủy tinh, càng làm tăng thêm vẻ đẹp ưu nhã của hoa hồng đỏ, giống như có dòng nước long lanh chảy qua, hoàn mỹ động lòng người, không thể tả hết vẻ đẹp ấy.

"Đây là của chủ tịch Bùi đưa đến cho cô." Sở Sâm nói.

Tặng hoa hồng là có ý nghĩa như thế nào, cô hiểu rõ.

Trong lòng xuất hiện cảm giác hoang mang tột cùng, cô chỉ mới bị giết cách đây vài tháng, xương cốt còn chưa lạnh, anh chưa gì đã vội đi kiếm tình nhân mới? Mười năm luôn yêu anh say đắm của cô có tính là gì? Lúc đó anh còn cùng Vương Tịnh Uyển đính hôn, nỗi đau khổ của cô, sự không cam lòng và náo loạn đó có tính là gì?

Không có Vương Tịnh Uyển, thì sẽ có Lý Tịnh Uyển, Diệp Tịnh Uyển.

Chỉ cần Bùi Tử Hoành anh đồng ý, bên cạnh chẳng bao giờ thiếu người.

Nhưng chỉ có cô, luôn ngu ngốc tin vào câu chuyện "một đời, một kiếp, một đôi", không thể thoát ra được.

Năm tháng lạnh lùng, lòng người bạc bẽo.

Đóa hoa hồng đỏ tươi rực rỡ nằm lặng lẽ trên nền nhung của chiếc hộp, lộng lẫy đến chói mắt. Hạ Lăng đưa tay đóng nắp hộp lại, cầm nó đưa tới trước mặt Sở Sâm: "Anh Sở, rất xin lỗi, món quà này tôi không thể nhận."

Sở Sâm bất ngờ: "Là vì Vệ Thiều Âm? Cô yên tâm, chuyện này rất dễ giải quyết.”

Cô ngẩn người, ngẩng đầu nhìn thấy sự mờ ám trong đôi mắt anh ta, phản ứng của cô bị hiểu nhầm. Trong khoảng thời gian trước khi lễ trao giải kết thúc, Vệ Thiều Âm luôn chăm sóc cô, cho nên mới khiến người khác nảy sinh ra suy nghĩ này.

Hạ Lăng lạnh nhạt nói: "Chuyện này không liên quan tới Vệ Thiều Âm, không phải ai cũng xấu xa như vậy."

"Cô nghĩ chuyện này là xấu xa?" Sở Sâm cười: "Diệp tiểu thư, không, cô gái... em khiến tôi ngạc nhiên đấy. Em năm nay mới 16 tuổi nhỉ, hay là 17? Đối với cái xã hội đáng sợ này hiểu được bao nhiêu? Để tôi nói cho em biết, có thể lọt được vào mắt xanh của chủ tịch Bùi, là chuyện mà biết bao người trong mơ cũng muốn có, một bước lên trời, em hiểu chưa?"

Cô đương nhiên hiểu rõ, hiểu rõ hơn bất kỳ người nào.

Đứa cô nhi nhỏ bé năm đó, làm thế nào lại có thể chuyển mình biến thành đại minh tinh, đương nhiên chính là Hạ Lăng nhỏ bé kia luôn phải luồn cúi nhìn sắc mặt người khác, sau đó lại được biết bao nhiêu người vây quanh nịnh hót...

Từng việc, từng việc một, cô đều nhớ rõ.

Nhưng mà, cô càng hiểu rõ hơn, cái giá phải trả cho tất thảy những điều này.

Nhỉn thẳng vào mắt Sở Sâm, Hạ Lăng chậm rãi nói: "Anh Sở, không cần phải lãng phí thời gian, chuyện này... tôi từ chối."

Sắc mặt của Sở Lâm trở nên lạnh nhạt, nhìn cô nói: "Diệp Tinh Lăng, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Thủ đoạn của anh ta rất nhiều, đó cũng là lý do năm đó Bùi Tử Hoành chọn anh làm người đại diện cho Hạ Lăng, cho dù gặp phải phiền phức gì, anh ta cũng sẽ dễ dàng tìm ra cách giải quyết, để mọi chuyện lại tiếp tục theo ý mình.

Đã từng, Hạ Lăng rất tán thưởng năng lực này của anh ta, nhưng lúc này lại cô thấy bất an.

Bàn tay không tự chủ cuộn lại, cô nắm chặt ly thủy tinh trên bàn: "Sở Sâm, rốt cuộc anh muốn thế nào? Đừng quên, ông chủ của Thiên Nghệ là Lệ Lôi, sẽ không tha cho ai tự ý làm càn." Cô ngoài mạnh trong yếu, theo bản năng lấy tên của người kia ra làm lá chắn, chỉ hy vọng có thể cáo mượn oai hùm hù dọa Sở Sâm trước mặt. Nhưng mà trong lòng cô cũng không ôm nhiều hy vọng, nếu như Sở Sâm thật sự chỉ bị những lời này dọa sợ, làm sao anh ta có thể lăn lộn trong giới giải trí mà lên được vị trí như bây giờ?

Quả nhiên, Sở Sâm chỉ nhếch miệng cười.

"Đừng ngốc nữa, Diệp Tinh Lăng." Anh ta nói: "Nếu cô thật sự là người Vệ Thiều Âm bao nuôi, Lệ Lôi mới có thể ra tay, đó là người mà anh ta xem trọng. Nhưng ngay cả cô cũng nói rồi, không liên quan đến Vệ Thiều Âm, vậy dựa vào đâu ông chủ kia phải giúp cô? Cho dù anh ta tài cao sức lớn, cũng không rãnh rỗi đi quản chuyện riêng của một thực tập sinh nhỏ bé, không phải sao."

Cô thật sự muốn nói cho Sở Sâm, Lệ Lôi thật sự nhàn rỗi muốn bao cô, sao lại không quản chuyện này?

Nhưng lại nhụt trí phát hiện, Sở Sâm nói rất đúng, người ta là ông chủ lớn, dựa vào đâu phải ra mặt giúp cô? Cô còn chưa đáp ứng yêu cầu của anh ta nữa, nếu quả thật đưa mặt ra cầu một đường sống, không phải là tự rước nhục vào thân.

Nhưng mà, nghĩ đi thì nghĩ lại, trong chuyện này cô không thể nhượng bộ: "Đại diện Sở" Hạ Lăng nhìn anh ta nói: "Cho dù anh hỏi bao nhiêu lần, câu trả lời cũng chỉ có một, tôi từ chối."

Sở Sâm không khuyên giải nữa.

Anh ta móc tiền thanh toán ra đập trên bàn rồi đứng dậy: "Tự mình thu xếp cho tốt, Diệp Tinh Lăng."

Ngoài cánh cửa sổ kính, ánh mặt trời có chút yên tĩnh. Cô nhìn bóng lưng hắn đi xa dần, ngồi trong quán cà phê, thật thong thả uống cạn ly nước đã lạnh từ lâu, không chạm vào đóa hoa hồng thủy tinh anh ta để lại trên bàn, đứng dậy rời đi.

Trở về trung tâm huấn luyện, ngày hôm sau, là một ngày bình thường.

Cô rời giường rửa mặt, thay một bộ đồng phục tập sạch sẽ khác, đi tập luyện như bình thường. Trong phòng tập nhảy, là những cảnh tượng quen thuộc, những bài giảng nghiêm khắc, mồ hôi chảy như mưa, thực tập sinh nghiến răng nỗ lực... Tất cả đều đơn thuần tươi đẹp như vậy khiến cô giật mình, cảm giác như cuộc gặp với Bùi Tử Hoành, còn có Sở Sâm đều là ảo giác.

Kết thúc một ngày tập luyện, cô trở về ký túc xá.

Đẩy cửa vào, thấy trên giường có thứ gì đó, một cái hộp được chế tác vô cùng tinh xảo, mở một nửa, lộ ra bên trong được lót bởi tấm vải nhung, còn có cái gì đó đỏ đỏ óng ánh, là đóa hoa hồng thủy tinh Venus sáng bóng lấp lánh.

Cô nhận ra nó, cả người đột nhiên run lên.

Cô bạn cùng phòng là Lan Lan từ phía sau đi tới, trên đầu trùm khăn tắm đang xoa đi bọt nước trên tóc: "Tinh Lăng, cậu còn chưa đi tắm à?" Thấy cô không phản ứng, dõi theo ánh mắt cô nhìn xuống bông hồng: "Cậu đang xem cái này sao? Cũng không biết là người nào thần thần bí bí yêu mến cậu đưa tới, cả ngày nay tôi đều ở trong ký túc xá, buổi trưa chỉ ra ngoài ăn cơm một chút, lúc trở về đã thấy nó nằm trên giường cậu rồi. Lan Lan nhìn cánh hồng thủy tinh kia, trong mắt có chút ước ao ghen tỵ.

Hai người bạn cùng phòng khác cũng chen vào: "Đúng đó, đúng đó, chúng tôi còn hỏi quản lý và mấy người phòng khác, bọn họ đều nói không thấy ai vào cả, thật là kỳ lạ.”

Cánh hồng nhẹ nhàng phát ra thứ ánh sáng lấp lanh lạnh như băng.

Mấy người bạn cùng phỏng cảm thán:" Hoa hồng này đẹp thật đấy, loại thủy tinh này, vừa nhìn qua đã biết rất đắt, cũng không biết người đó đã bỏ ra bao nhiêu tiền mới tìm được, đúng là chịu chi... Vậy mà đến cái tên cũng không để lại."

Hạ Lăng không rảnh rỗi quan tâm đến họ, cô không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm đóa hoa hồng, giống như đang nhìn vào thứ gì đó đáng sợ, quỷ dị. Ngày hôm qua khi rời khỏi quán cà phê, rõ ràng cô đã để nó lại trên bàn, sao hôm nay lại có thể đột nhiên xuất hiện trên giường cô?

Chỗ này là Thiên Nghệ, tuy chỉ là một trung tâm đào tạo nhỏ, nhưng bảo vệ cũng không hề ít.

Sở Sâm, không, nói chính xác thì là Bùi Tử Hoành... Chỉ cần anh muốn làm gì, thì ở đây cũng như chốn không người.

Khoảnh khắc này, Hạ Lăng hiểu ra được một chuyện, Bùi Tử Hoành nhất định sẽ không dễ dàng dừng tay, đóa hồng thủy tinh xinh đẹp nhưng lạnh lẽo, là lời tuyên bố rõ ràng nhất, cũng là lời cảnh báo lặng lẽ đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.