Em Không Biết

Chương 8




"Ha ha, không tồi không tồi, Âu Dương tiểu tử tướng mạo đường đường, dáng vẻ bất phàm. Chỉ phần khí thế trầm ổn, nội liễm này thì không ai có thể so sánh!" Tư Đồ Bá liên tục gật đầu, trong mắt tràn ra tia sáng tán dương. Đầu năm nay thiếu niên ưu tú giống như vậy không nhiều lắm.

"Kẻ này không phải vật trong ao* (không phải người tầm thường). Ngày sau định thành châu báu." Hạ Hầu Không gật đầu phụ họa, khẽ híp mắt lại, trong mắt xẹt qua một tia nhìn âm trầm cùng sắc nhọn.

Âu Dương Cẩn dưới sự chờ mong của mọi người cất bước về phía trước. Bàn tay to với khớp xương rõ ràng tùy ý đặt trên thủy tinh cầu. Gần như theo bản năng mọi người đều ngừng thở, vẻ mặt khẩn trương. Thủy tinh cầu thuần sắc chậm chạp bất động. Ánh mắt Âu Dương Cẩn trên đài xuyên qua mọi người, dừng trên người Chỉ Yên. Thấy nàng đang nhắm mắt trầm tư, trong mắt hắn hiện lên thất vọng. Tâm niệm vừa động, một cỗ lực lượng cường đại thoáng chốc tản ra xung quanh.

Hào quang lưu chuyển, hoàng sắc (màu vàng) dần dần chậm rãi nhuộm hết thủy tinh cầu. Năng lượng linh hồn chói mắt như cắt qua bầu trời. Xung quanh thật yên tĩnh. Bên tai chỉ còn lại có tiếng gió. Xa xa tiếng chim như có như không.

Mọi người trừng lớn mắt bất khả tư nghị* (không không biết nói gì) nhìn một màn trên đài. Cao cấp linh giả sơ giai, này, điều này sao có thể?

Âu Dương Phong từ chỗ ngồi bật dậy, ánh mắt nóng rực, hô hấp dồn dập, cả người run run nhìn Âu Dương Cẩn. Đôi mắt luôn bao hàm tang thương nay hiện lên một đạo vui mừng, cuối cùng tất cả cảm xúc đều hóa thành tiếng cười chấn thiên.

Tư Đồ Bá và Hạ Hầu Không trong mắt lộ ra kinh ngạc, quái dị nhìn vị thiên tài bọn họ vừa nói tới. Vốn dĩ chỉ là khách sáo một phen không ngờ lúc này những lời nói ấy lại giống như búa tạ hung hăng đập vào lòng bọn họ. Cao cấp linh giả! Mười lăm tuổi đã là cao cấp linh giả! Thế giới còn có thiên lý hay không? Ai có thể nói cho bọn họ tất cả những chuyện trước mắt đều không phải sự thật?

Trung cấp linh giả cao nhất thật đặc biệt, thiên tài giống như vậy gia tộc bọn họ cũng không phải không có, nhưng mười lăm tuổi cao cấp linh giả thì chỉ sợ toàn bộ đại lục cũng không vài người đi, mà Âu Dương Cẩn lại vừa vặn nằm trong số ít đó. Tư Đồ Bá và Hạ Hầu Không sắc mặt bỗng nhiên biến thành rất khó xem, không còn có sự tùy ý thoải mái lúc trước, chỉ còn lại áp lực vô cùng.

Tam đại gia tộc vốn tranh đấu gay gắt đã lâu, luôn kiềm chế lẫn nhau, mấy năm qua vẫn duy trì cân bằng, nhưng biểu hiện của Âu Dương Cẩn hôm nay giống như một cục đá, phá vỡ mặt hồ nhìn như bình tĩnh của bọn họ, cũng chắc hẳn cục đá này sẽ nhấc lên một hồi sóng to gió lớn.

Im lặng một lát, dưới đài vang lên một mảnh cuồng hô, Âu Dương đệ tử người người hưng phấn dị thường, vẻ mặt kích động hò hét. Mười lăm tuổi cao cấp linh giả, bọn họ thần tượng Âu Dương Cẩn. Âu Dương gia nhất định bởi vì hắn tồn tại lại soạn nên một tân khúc (khúc nhạc mới) huy hoàng. Bọn họ thậm chí đã có thể tưởng vọng (tưởng tượng+hy vọng) ra tiền đồ Âu Dương phủ sau này. Thân là Âu Dương gia đệ tử, trên mặt mỗi người đều vô cùng kiêu ngạo cùng tự hào.

Dưới đài hơn mười lăm thế lực kia lại phản ứng kịch liệt. Biểu hiện của Âu Dương Cẩn giống như một tiếng sấm ở bên tai bọn họ hung hăng nổ vang, có lẽ từ hôm nay trở về sau, bọn họ nên ngẫm lại việc làm thế nào tiến thêm một bước hợp tác cùng Âu Dương gia.

"Hô, Cẩn nhi quả thực không khiến ta thất vọng, mau tới đây ngồi cùng gia gia." Âu Dương Phong không để ý lễ tiết, trước mặt mọi người mặt thân thiết nói.

Âu Dương Cẩn lại hướng ánh mắt về vị trí của Chỉ Yên. Lúc này đây, nàng nâng đầu, trong mắt cũng không có chút cuồng nhiệt nào... Bạc môi khẽ mân, Âu Dương Cẩn gương mặt ám trầm (u ám +thâm trầm) đi về phía Âu Dương Phong. Nàng rõ ràng là một tiểu hài nhi, thực lực yếu ớt vô cùng, nhưng vì sao lại hờ hững khinh thường, coi việc này như bình thường?

"Âu Dương Cẩn, cao cấp linh giả sơ giai. Người cuối cùng, Âu Dương Chỉ Yên." Theo Âu Dương Cẩn rời đi, trên đài người chủ trì lại lên tiếng. Cánh tay đặt lên đầu vai của Âu Dương Cẩn của Âu Dương Phong nhất thời cứng đờ, sắc mặt bỗng nhiên khó nhìn.

Dưới đài vang lên một mảnh thanh âm chế nhạo. Ngoại tộc xem náo nhiệt, nội tộc chế nhạo cười ngạo, tò mò, châm chọc, hèn mọn, các loại tầm mắt giống như đèn pha bắn về phía Âu Dương Chỉ Yên.

Khóe môi khẽ câu, hai má tinh xảo phấn nộn hiện lên một đạo tà tứ. Chỉ Yên ngẩng đầu ưỡn ngực, bình tĩnh tự nhiên hướng đài đi tới. Tư Đồ Bá cùng Hạ Hầu Không nghe thấy những nghị luận dưới đài, vốn dĩ trên mặt tràn đầy thất bại giờ lại xẹt qua một chút nghiền ngẫm. Chứng kiến Âu Dương gia thiên tài, lại chứng kiến Âu Dương gia phế vật? Thú vị!

"Hồ nháo, ai cho phép nàng đứng ở chỗ này ?" Âu Dương Phong tức giận, vẻ mặt phẫn nộ nhìn dã loại chỉ biết mang đến cho gia tộc bọn họ sự sỉ nhục. Hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính đến điều này.

Dưới đài như nổi bão, mọi người ngạc nhiên nhìn Âu Dương gia chủ đột nhiên tức giận. Trên đài, thân thể người chủ trì run lên, không biết làm sao nhìn Âu Dương Phong. Trên danh sách không phải có viết tên Âu Dương Chỉ Yên sao, này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

"Gia gia, nếu nàng đã đến đây thì cứ cho nàng thử xem đi." Âu Dương Cẩn nghiêng đầu, ở bên tai Âu Dương Phong thấp giọng nói. Ánh mắt nhìn về phía Chỉ Yên nhiễm lên một tầng thương tiếc không hiểu. Nghe chung quanh vô tình chế ngạo cùng đả kích, tâm luôn luôn lạnh lùng hờ hững của hắn lại nổi lên gợn sóng nhè nhẹ.

"Hừ, Âu Dương gia ta còn quăng không nổi cái mặt này (Mất mặt). Người tới, đem nàng kéo xuống cho ta, nếu không phục, gia pháp hầu hạ." Âu Dương Phong hừ lạnh, vô tình mệnh lệnh. Lập tức dưới đài hai đại hán chấp pháp khỏe mạnh đi lên.

"Chậm đã!" Âu Dương Chỉ Yên lạnh lùng, nâng cánh tay quát bảo ngưng lại. Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ánh mắt bắn thẳng về phía Âu Dương Phong tuyệt tình lạnh nhạt.

"Ta mặc dù không phải người Âu Dương gia, nhưng vẫn sinh hoạt tại quý phủ. Nhận được 'ân tình' của ngài, ta sống rất khá, duy chỉ danh hiệu ngu ngốc, phế vật này là làm ta khó chịu. Đúng lúc tổ chức tộc hội liền muốn chứng thật một phen. Gia chủ, ngài cũng không nguyện ý cấp cho ta cơ hội này, chẳng lẽ là sợ ta, một phế vật, đem thanh danh của cái gọi là thiên tài của Âu Dương gia kéo đi xuống?"

Chỉ Yên nhíu mày, tùy ý mà đứng. Một bộ phấn y (Hồng phấn) trong gió bay múa. Thản nhiên đối diện Âu Dương Phong. Cánh môi lơ đãng nhợt nhạt ý cười, như châm chọc, như khiêu khích. Toàn thân tản ra một cỗ khí chất ngạo nghễ không kềm chế được.

"Hấp!" Chung quanh vang lên một mảnh hút không khí, mọi người sững sờ ngẩn ngơ nhìn mỗ nữ oa không sợ chết kia. Tư Đồ Bá, Hạ Hầu Không vẻ mặt ngoài ý muốn, mạnh mẽ nghẹn cười nhìn về phía kẻ chết cũng muốn sĩ diện Âu Dương Phong. Đổi lại là bọn họ cũng muốn nhìn hắn phản ứng như thế nào.

Ha ha, một người bị gọi là phế vật tiểu nha đầu lại khiêu chiến Hoàng thành tiếng tăm lừng lẫy Âu Dương Phong, không biết tin tức này truyền ra đi, Cẩm thành chắc lại nhấc lên sóng gió? Không tồi không tồi, tiểu oa nhi này thật hợp khẩu vị của bọn họ.

Âu Dương Phong sắc mặt xanh mét, lồng ngực phập phồng tức giận. Hắn nghĩ đến vô số cảnh tượng nhưng lại không nghĩ đến việc hôm nay ở trước mặt nhiều người bị mất mặt. Nếu như không cho nha đầu tham gia khảo thí thì hắn lại e ngại sau này trong lòng mọi người sẽ lưu lại tên một kẻ phế vật đoạt đi danh tiếng của thiên tài của Âu Dương Cẩn. Còn nếu cho nàng tỷ thí thì hắn lại rơi vào thế lưỡng nan. Giờ phút này, tâm muốn giết nàng hắn đều có.

"Âu Dương huynh, một cơ hội mà thôi, cho nha đầu kia thử xem đi, dù sao cũng sẽ không ảnh hưởng gì." Tư Đồ Bá tà tà nhìn Chỉ Yên liếc mắt một cái, đối với Âu Dương Phong nói. Trong tam đại gia tộc, Tư Đồ gia chủ đã lên tiếng, không thể nghi ngờ là đã cho hắn một cái bậc thang.

"Cho nàng tham gia đi, ta muốn nhìn một chút rốt cuộc nàng lợi hại như thế nào!" Âu Dương Phong hừ lạnh một tiếng, vung tay áo, đối với người chủ trì trên đài nói.

Chỉ Yên ánh mắt híp lại, xoay người, hờ hững hướng thủy tinh cầu đi tới. Dưới đài sôi nổi tiếng mắng chửi, nàng lại hồn nhiên xem như không biết. Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt lên thủy tinh cầu, khóe môi khẽ cong gợi lên một chút tà nịnh.

Trong cơ thể dương khí cuồn cuộn không ngừng lộ ra, trong khoảnh khắc, hào quang bắt đầu khởi động, thủy tinh cầu thuần sắc giống như bị ném vào huyết trì (ao máu), nhìn thấy ghê người. Một lát sau hồng quang thối lui, trong lúc mọi người kinh ngạc, thay bằng một mảnh ánh sáng màu cam chói mắt, ánh sáng màu như đặc hơn, tinh thuần không lẫn bất luận tạp chất gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.