Em Không Biết

Chương 3




Edit: Lavender - Blue

Nghe Lưu Ly nói, Tỉnh Nham ngước mắt nhìn cô “Tôi cũng muốn nhân cơ hội thử dò xét cô, Lưu Ly, cô có chuyện gạt tôi!” Tỉnh Nham nhìn Lưu Ly, nói một câu hết sức chắc chắn.

Lưu Ly sửng sốt.

Không ngờ thiếu tá Tỉnh Nham đột nhiên nói như vậy.

Tỉnh Nham nhìn nét mặt Lưu Ly, Tỉnh Nham ngắm nhìn cô.

“Đứa bé kia cùng Hợp Tung có quan hệ, cô biết có phải hay không?” Tỉnh Nham nhìn Lưu Ly trực tiếp hỏi.

Lưu Ly càng sửng sốt.

Không ngờ, Tỉnh Nham phát hiện rồi.

“Không biết, tôi cũng mới biết đêm hôm đó!” Lưu Ly nói, phủ nhận lời thiếu tá Tỉnh Nham nói.

“Thật không?” Tỉnh nham hỏi.

“Thật!” Lưu Ly không chút nghĩ ngợi trả lời.

Cho dù biết, bây gờ cũng không thể nói, nếu không, Hi Hi tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của thiếu tá Tỉnh Nham.

Tỉnh Nham cẩn thận quan sát Lưu Ly một lát, cuối cùng gật đầu, “Chuyện này, tôi đã sai người đi thăm dò, rất nhanh sẽ có kết quả!”

Lưu Ly đứng ở đó, mím môi, không dám biểu lộ quá nhiều, nghe được lời Tỉnh Nham nói, gật đầu, “Vâng, tôi biết rồi!”

Nhìn vẻ măt Lưu Ly không có gì, Tỉnh Nham cũng không có truy cứu nữa, bản thân Lưu Ly cẩn thận, Tỉnh Nham hiểu, ép buộc cô cô càng không nói, phải làm cho cô tình nguyện nói mới được.

............................

Rất nhanh, hai ngày đã đến.

Vẫn không có tin tức của Lâm Tử Lam.

Hách Tôn phái người đi tìm, gần như toàn bộ đảo đã cho lặn tìm, vẫn không có bóng dáng của Lâm Tử Lam, ngay cả đảo lân cận cũng cho tìm, cũng đều không có.

Tin tức này, đối với Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi mà nói, có thể coi là một an ủi.

Hi Hi nói không sai.

Qua thời gian lâu như vậy, nếu như tìm được, cũng chỉ là thi thể, càng thêm đau lòng, bây giờ, không có gì cả, đối với bọn họ mà nói, còn có một hy vọng.

A thị bên kia, Mạc Lương không ngừng gọi điện thoại tới thúc giục, thậm chí cả Mặc Ân Thiên cũng thúc giục vô số lần.

Cuối cùng, hai ngày sau, Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên tính quay về A thị.

Hách Tôn cùng Rayne, Trữ Xá, cũng muốn chia tay.

Bốn góc của sân bay.

Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi, hai người cùng mặc áo khoác màu đen, giống như màn đêm u buồn.

Hoa Hồng đứng ở phía sau áo khoác màu đỏ, tóc tùy ý xõa phía sau, trông rất kiêu kỳ.

Bên kia, Hách Tôn cùng Trữ Xá, Rayne đều nhìn bọn họ.

Hách Tôn nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cậu yên tâm, tìm kiếm Lâm Tử Lam là chuyện không thể từ bỏ, sẽ có người tiếp tục tìm kiếm, sẽ không chỉ tìm ở các các đảo lân cận, mà sẽ tìm bốn phía, một khi có tin tức sẽ lập tức báo cho cậu!” Hách Tôn nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.

Mặc Thiếu Thiên toàn thân áo khoác màu đen, giảm đi mấy phần yêu nghiệt thường ngày, ngược lại nhiều hơn mấy phần lạnh lùng, môi mỏng mím môi, suy nghĩ một chút, nhìn Hách Tôn, “Không cần tìm!”

Hách Tôn cau mày.

Hi Hi cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên.

“Các đảo vô danh lân cận cũng tìm toàn bộ rồi, nếu không có ở bên đó, liền chứng minh không có, nếu như cô ấy không chết như lời các người nói, tôi tin tưởng, tôi nhất định còn có thể nhìn thấy cô ấy!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Không tìm được thi thể Lâm Tử Lam, quả thật còn là một tin tức tốt.

Ít nhất, cũng có khả năng được người khác cứu.

Nếu như cô tỉnh lại, nhất định sẽ trở về A thị tìm bọn anh!

Bây giờ Mặc Thiếu Thiên, cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Hách Tôn nhìn Mặc Thiếu Thiên, nghe Mặc Thiếu Thiên nói,biết anh nhất định suy nghĩ rất kỹ, gật đầu “Tôi biết rồi!”

Mặc Thiếu Thiên gật đầu, nhìn bọn họ, cũng không biết nên làm sao biểu đạt tâm ý của mình, chỉ có thể đưa tay phải ra.

Thấy vậy, Hách Tôn ngoắc ngoắc môi, Rayne cùng Trữ Xá cũng đều đi lên.

Bốn người bắt tay thật chặt, lúc này bọn họ biểu đạt động tác cám ơn.

“Bảo trọng, có gì cần, gọi điện thoại cho tôi!” Rayne nói.

Mặc Thiếu Thiên gật đầu.

“Đi thôi!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Ba người bọn họ cũng gật đầu một cái.

Hi Hi cũng nhìn bọn họ, “Hách Tôn thúc thúc, Rayne thúc thúc, Trữ Xá thúc thúc, chúng cháu đi!” Hi Hi hiểu chuyện nói.

Nhìn Hi Hi, Hách Tôn chợt nhớ tới cái gì, “Chờ một chút!”

Hi Hi ngạc nhiên một chút.

Lúc này, không biết từ nơi nào Hách Tôn lấy ra một vật, một kim bài gì đó, cho Hi Hi.

“Cái này cho cháu!” Hách Tôn nói, đồ đưa cho Hi Hi.

Hi Hi nhìn kim bài trong tay, cũng không biết rốt cuộc là thứ gì, nhưng hình như là tín vật gì đó.

Trữ Xá cùng Rayne nhìn, đôi mấy hiện lên mấy phần kinh ngạc.

Không ngờ, Hách Tôn thế nhưng lại cho Hi Hi tín vật.

Vật kia, đại biểu cho Hi Hi có thể tùy ý mở lời với Hách Tôn, hơn nữa còn là tín vật ra vào đảng phái.

Mặc Thiếu Thiên cũng ngoái đầu nhìn lại, nhìn kim bào trong tay Hi Hi, sững sờ một chút.

Hi Hi không biết được là cái gì, nhưng bé biết, Hách Tôn sẽ không vô duyên vô cớ đưa cho bé vật này.

Hơn nữa, cái này thoạt nhìn có vẻ đặc biệt.

”Cám ơn Hách Tôn thúc thúc!” Hi Hi lễ phép nói cám ơn.

“Nếu như sau này có gì cần ta giúp, cứ việc đi tìm ta!” Hách Tôn nói.

Lúc này, Hi Hi mới hiểu được, tác dụng của vật này.

Hi Hi kiên định gật đầu “Cháu biết rồi!”

“Đi thôi!” Hách Tôn nói.

Hi Hi gật đầu, sau đó, đi theo Mặc Thiếu Thiên, Hoa Hồng liền lên máy bay tư nhân.

Hách Tôn cùng Rayne, Trữ Xá ở dưới nhìn, hôm nay, bọn họ cũng nên đi.

Vì vậy, sau khi Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi đi, ba người cũng chia nhau đi.

Hách Tôn mới vừa lên máy bay, lại thấy Tô Cẩn Nhi ngồi ở bên trong......

^^^^^^^^^^^^^^^

Trên máy bay, thỉnh thoảng Hi Hi cầm kim bài Hách Tôn cho nhìn, mặc dù là nhìn kim bài, nhưng suy nghĩ không biết chạy đi nơi nào.

Hoa Hồng ngồi ở bên cạnh Hi Hi, nhìn kim bài trong tay bé, ngẩn người, tò mò tiến tới, “Cho tôi xem một chút!”

Hi Hi cũng không suy nghĩ nhiều, liền trực tiếp đưa cho Hoa Hồng xem.

Sau khi Hoa Hồng thấy, sau đó chính phản ứng nhìn chằm chằm, kinh ngạc, “kim bài đảng Hắc diện!?” Hoa Hồng nói.

Hi Hi vốn còn đang suy nghĩ chuyện gì, nghe được Hoa Hồng nói, nghiêng đầu nhìn cô, tỷ biết?”

Hoa Hồng gật đầu, “Trước kia làm nhiệm vụ có gặp một lần!” Hoa Hồng lộ vẻ tức giận nói, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng thật nhìn thấy kim bài đảng Hắc diện trong truyền thuyết.

Hắc diện đảng, Hi Hi nhớ tới cái tên này.

Tên rất quen thuộc.

“Đảng Hắc diện hoạt động chủ yếu ở Bắc Mỹ, lệ thuộc hắc đạo bang phái, chỉ là, không cùng kiểu như chúng ta, mặc dù không giống chúng ta, nhưng thực lực không thể khinh thường!” Hoa hồng chậm rãi nói.

Nhìn bộ dạng hiếu kỳ của Hi Hi, giống như Tạp Ni, nội tâm của anh ta còn chứa dã tâm, cho nên đối với những chuyện này tò mò, nhìn bé còn có tâm hỏi cái này, cũng biết, bé sẽ từ từ chuyển biến tốt, vì vậy, Hoa Hồng càng thêm phân tích cẩn thận cho Hi Hi.

Hách Tôn chính là người của đảng Hắc diện huyền thoại.

Một tay sáng lập, thịnh hành cả Bắc Mỹ.

Về phần bọn hắn hoạt động thế nào, Hoa Hồng không rõ lắm, chỉ biết bang phái này rất thần bí.

Hi Hi nghe được, bé ngược lại đã nghe qua đảng Hắc diện này, nhưng dường như không giống bọn họ, cũng không có trực tiếp giao dịch.

Chỉ biết là một đảng phái rất thần bí, bây giờ nghe Hoa Hồng nhắc tới, thật sự là huyền thoại.

“Kim bài này, giống như có thể tùy ý ra vào tổng bộ đảng Hắc diện, xem ra, Hách Tôn cho cậu một đại đặc xá!” Hoa Hồng nói, không ngờ đứa bé như Hi Hi, quán xuyến mấy đại bang phái trên thế giới.

Ngay cả Tiêu Dật của Đồng Minh, cũng nhìn Hi Hi lớn lên.

Hi Hi cũng sẽ trở thành một người trong truyền thuyết!

Theo như lời nói, bọn họ biết thân phận của Hi Hi, phải có chỗ kiêng dè mới đúng.

Nhưng Hách Tôn không có chút kiêng dè, trực tiếp cho Hi Hi một kim bài.

Nhìn ra, Hách Tôn rất yêu thích Hi Hi.

Mặc Thiếu Thiên ngồi ở đó không nói gì, đối với chuyện này, giống như không có hứng thú, chỉ muốn đắm chìm trong trong thế giới của bản thân.

Lúc này, Hi Hi nhìn kim bài trong tay, âm thầm quyết định.

Không tới lúc quan trọng, bé tuyệt đối sẽ không đi quấy rầy Hách Tôn!

Vì vậy, Hoa Hồng giảng giải chút về đảng Hắc diện cho Hi Hi, Hi Hi mặc dù nghe, nhưng ánh mắt lơ đãng nhìn một bên Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên ngồi ở chỗ đó, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, như không có nghe được lời của bọn họ.

Hi Hi không dám để cho không khí yên lặng lại, bởi vì, cảm giác đó không khí thật rất đè nén.

Hi Hi nghe Hoa Hồng nói xong, đến ban đêm ba người đều ngủ trong chốc lát.

Gần tám tiếng sau, máy bay hạ xuống A thị.

Thời điểm hạ cánh, đã là hơn năm giờ chiều.

Màn đên A thị, mới vừa chuẩn bị bắt đầu.

Hi Hi mới vừa xuống máy bay, Mặc lão liền gọi điện thoại tới.

Nhìn số điện thoại, Hi Hi bắt máy.

“Như thế nào? Các ngươi xuống máy bay hay chưa?” Mặc lão trực tiếp hỏi.

“Xuống rồi!” Hi Hi nói.

“Ta đã cho người đi đón các ngươi rồi, các ngươi trực tiếp trở lại!” Mặc lão nói.

Đến bây giờ, Mặc lão cũng không biết Lâm Tử Lam gặp chuyện không may.

Đúng lúc ấy, Hi Hi nhìn hướng bọn họ ra xe, sau đó gật đầu, “Tôi biết rồi!”

Cúp điện thoại, Hi Hi nghiêng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Là Mặc lão gọi điện thoại, nói chúng ta trực tiếp trở về Mặc gia!”

Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, không nói gì, lúc này, xe tới, Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên lên xe.

Hoa hồng nhìn bọn họ, “Các người hãy đi đi, tôi không đi theo tham gia náo nhiệt này!”

Đối với chuyện người ta gặp nhau, cô không nên tham gia thì tốt hơn.

Hi Hi nhìn Hoa Hồng, gật đầu, “Tôi theo cha trở về một chuyến, tỷ tự mình tìm cái gì ăn một chút, tỷ trở về nhà, cái này là chìa khóa!” Hi hi trực tiếp đưa chìa khóa cho Hoa Hồng.

Hoa Hồng nhìn cái chìa khóa, sau đó nhíu mày, “OK!”

Sau đó, Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi ngồi lên xe, trực tiếp trở về Mặc gia.

Hoa Hồng cầm chìa khóa, tìm cái gì ăn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.