Em Hãy Ở Bên Anh Nhé? Có Được Không?

Chương 26




Trước ngày vào kinh, chúng ta ở trạm dịch qua đêm.

Kết quả không có Vĩnh Lạc đế, Kiến Văn Đế vẫn dời đô đến Bắc Kinh. Trạm dịch này ở nơi địa thế cao, xa xa có thể thấy Bắc Kinh bao phủ ở bóng chiều tà mờ mờ sương khói,ta nghĩ đây là bụi đất tung bay.

Vi phạm bảo vệ môi trường thiên nhiên quá nghiêm trọng.

Mỗi lần khi trời tối, ăn cơm xong ta lấy nước súc miệng để chuẩn bị ngủ. Đi đường điều khiến cho ta cảm giác không thoải mái nhất chính là không thể tắm thoải mái. Chu Cố nhớ kỹ lời ta nói về bồn tắm, năm trước cái gì cũng hỏi, ta trả lời rất linh tinh, hắn lại có thể dựa vào những tài liệu không trọn vẹn đó làm ra bồn tắm sơ khai, có chỗ thoát nước, thậm chí còn đào đường dẫn nước ra ngoài, thiết kế thùng sắt kỳ quái để làm một bếp đun nước chảy vào bồn tắm, dùng một cái van để khống chế. Bếp nối tiếp với bồn tắm, phòng bếp cùng phòng tắm làm một. Chu Cố không có mua quá nửa số trang sức cho ta, hắn đưa đều là tâm ý cưng chiều.

Càng xa hắn, ta càng nhớ hắn, cũng càng có thể nhận thức những điều hắn không nói ra miệng, dịu dàng từng li từng tí. Đang nằm trong bóng tối, tiểu thái giám theo thái giám tuyên chỉ đột nhiên tới gõ cửa, nói có khách muốn gặp ta. Đáy lòng ta chuyển qua mấy ý niệm, tốt nhất và xấu nhất đều nghĩ qua. Cuối cùng vẫn là quyết định đi gặp, nếu ta quyết định giả ngu, vậy thì đường đường chánh chánh giả ngu thôi. Ta mặc quần áo vào, đơn giản chải lại búi tóc, vẫn để mặt mộc không trang điểm như cũ đi ra ngoài gặp khách.

Không nghĩ tới chính là, khách tới gặp ta chính là Hoàng thượng thư. Hiện tại hắn là Hộ bộ thượng thư rồi, khí thế ngất trời, Hoàng đế rất nể trọng. Ta cùng hắn nhận thức là vì tên quản gia xảo quyệt nhà hắn muốn cướp hôn, sau lại bị Chu Cố dâng một phong thư tố cáo, hắn tự mình xử trí, còn sai người tới nói xin lỗi. Sau đó, lúc An Nhạc huyện lần đầu tiên bị binh tai, hắn cùng chúng ta thủ thành, ta quản hậu cần, Hoàng Thượng thư chừng năm mươi tuổi còn mang theo con cháu tới trợ thủ, từ khi đó, chúng ta liền thân thiết.

Cho đến Hoàng đế triệu Hoàng Thượng thư đã nghỉ hưu về kinh phục chức, nhưng vẫn còn có thư từ qua lại. Hắn đối đãi với ta giống như bạn tốt ngang hàng, bạn cùng chung hoạn nạn, bạn bè lâu dài thân thiết. Hắn và Lư Huyện lệnh thường nói ta là Nữ Trung Hào Kiệt, cũng không đem xem ta thành phụ nữ trẻ con ngu ngốc.

Nhưng hắn không nên tới.

“Hoàng đại nhân!” Ta thở nhẹ, liếc thấy trước mặt không có người nào, ta đến gần một bước nhỏ giọng, “Sao ngài lại tới đây? Đi nhanh đi! Đây không phải là chuyện gì tốt...”

Cái niên đại này người đọc sách chân chính, còn chưa có mất đi nhuệ khí, tuân thủ nghiêm ngặt khí tiết sĩ phu. Hắn lườm ta một cái, “Tứ cô nương không coi trọng ta? Cố nhân từ xa tới, có thể không ra đón ư?” Hắn thở dài, “Tứ cô nương, cô và phu quân nhà cô thật là một đôi chùy tử (cái dùi)...”

Ta giống như là nhúng đầu vào bồn nước lạnh, một chút ăn năn hối hận cuối cùng cũng biến mất. Đúng nha, dùi ở trong túi, nhất định sẽ đục thủng. Cá tính quyết định số mạng, ta cùng Chu Cố đối với thời đại này mà nói, chính là hai cây dùi sắc bén, sớm muộn gì sẽ thoát khỏi cái túi. Ta hơi hối hận, nếu như mà ta nguyện ý an phận thủ thường, mặc kệ chuyện khác, chăm lo cẩn thận hai điền Trang là được, chỉ cần có thể áo cơm không thiếu, sớm tự quét trước tuyết trước cửa. Thế nhưng ta như vậy còn là chính ta sao? Như vậy còn Chu Cố, ta còn nguyện gả cho Chu Cố sao?

“... Người hiểu ta, Hoàng đại nhân.” Khóe mắt ngấn nước, ta nghẹn ngào nói.

Hắn lắc đầu thở dài, “Tào tứ cô nương, cô cũng đã biết đầu đuôi...?”

Ta ngắt lời hắn, “Hoàng đại nhân, căn bản không có cái gì là đầu đuôi. Hoàng thượng cảm thấy ta trồng ruộng rất tốt, gọi ta tới hỏi a. Phần thưởng nông tang, là ân đức thiên tử. Sao có thể có đầu đuôi cái gì đây?”

Hắn kinh ngạc nhìn ta, “Tứ cô nương!”

“Cứ như vậy.” Ta quả quyết nói, “Hoàng đại nhân, An Nhạc huyện mặc dù bị náo loạn do binh tai ôn dịch, may mắn cũng không quá nghiêm trọng. Quý phủ thượng hạ bình an, lão phu nhân tuy có bệnh nhẹ, đã không việc gì, ngài không phải lo lắng...” Ta bắt đầu nói đến An Nhạc huyện, chính là không cho hắn có cơ hội mở miệng.

Ta hiểu rõ hắn muốn truyền tin tức cho ta, nhưng nơi này quá nguy hiểm. Hơn nữa ta chính là muốn cái gì cũng không biết đi gặp Hoàng đế, không biết sẽ không có sơ hở.

Hắn nhìn chằm chằm ta, vẻ mặt dần dần bình thản.” Nhớ ngày đó, tứ cô nương mới là cô nương mười mấy tuổi, lâm nguy không loạn, đem một thành lương thảo, dân chúng quản lý ngay ngắn rõ ràng, trình tự rõ ràng. Vốn là tiếc cô là nữ nhi...” Hắn chán nản trong chốc lát, “Hiện tại cũng cảm thấy may mắn cô là nữ nhi.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, biết Hoàng Thượng thư đã hiểu.

“Hoàng đại nhân, Tứ Nhi chậm chạp, mọi chuyện trước đó rất nhanh quên, sau nghĩ lại mới biết sợ, sớm vật đổi sao dời.” Ta đứng dậy tiễn khách, “Còn phiền ngài tới thăm. Ngài là rường cột quốc gia, luôn luôn phải vì nước bảo trọng mới đúng.”

Hắn buồn bã cười khổ hai tiếng, cúi đầu suy nghĩ, vẻ mặt kiên quyết.” Tứ Nhi, ta và con cùng chung hoạn nạn, thật sự đối đãi với con như nữ nhi. Lão phu có ý muốn thu con làm nghĩa nữ, con có bằng lòng hay không?”

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Ta trước đời là đốt mấy trăm tấn hương à? Vận khí tốt đến mức này? Lư Huyện lệnh ngốc đến độ muốn tự ý thả ta, Hoàng Thượng thư lại muốn dùng thân phận phụ thân nghĩ cách che chở ta.

Ta nhỏ giọng, “Hoàng đại nhân, trong lòng ta sớm đã đối đãi với ngài như cha, cũng không phải trên danh phận. Như trước xin ngài vì nước vì nhà bảo trọng.”

Ta không thể để cho hắn cầm tánh mạng cả nhà mạo hiểm với ta. Ta khẽ mỉm cười, “Đừng khẩn trương như vậy, không có việc gì. Thịnh tình của ngài và Lư Huyện lệnh lòng ta xin nhận. Chuyện như vậy chờ ta bẩm rõ với phu quân, rồi thương nghị tiếp như thế nào? Dù sao Tứ Nhi đã xuất giá, xuất giá tòng phu.”

Hắn khuyên một lát, ta chính là uyển chuyển cự tuyệt. Cuối cùng hắn không có biện pháp, chỉ có thể liên tiếp thở dài bỏ đi.

Ta trở về phòng ngủ lại lần nữa, lại không biện pháp nhắm mắt. Vừa cảm kích ấm áp, vừa rầu rỉ khổ sở. Ta chỉ hi vọng Hoàng đế không dễ dàng tức giận như vậy, giận chó đánh mèo đến những người quan tâm ta.

Suy nghĩ một chút ta đây đã sống hai đời, cũng coi như đáng giá đi. Ta tính khí quái đản, hành vi phóng đãng, hoàn toàn không biết cách làm người, gia đình bị phá tan tành, một đường lảo đảo đi tiếp, quan hệ nvới người khác cũng rất tốt. Luôn có một nhóm người thích vây quanh ta, A Hồng luôn trêu ta là Hắc Thánh mẫu. Ta cũng nghĩ khi ở thế kỷ hai mươi mốt gì cũng không thiếu, lại thiếu cá tính. Ta chỉ có tính cách mơ hồ lại ôn thuần, ta khi đó lười biếng, thỉnh thoảng giận dữ cũng thể hiện rõ ràng, cho dù cuối cùng sa sút đến cách xa mọi người trở thành một nữ otaku (chui trong nhà), vẫn có rất nhiều người cùng ta làm bạn, cùng ta Giải Ưu.

Đi tới thời đại này, trừ Chu Cố không xa không rời, còn có bà vú, Tào Quản gia, thậm chí còn có Lư Huyện lệnh làm cùng Hoàng Thượng sách.

Có thể làm người đến mức này, cũng có thể nói là sống hai đời đều không uổng rồi. Cũng bởi vì như vậy, cho nên ta lo lắng thay người cho người giúp đỡ hơn người gây tai hoạ.

Suy nghĩ hồi lâu, ta mới mông lung ngủ. Trong giấc mộng còn không ngừng cầu nguyện, hi vọng những người quan tâm ta có thể bình an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.