Em Ghét Tất Cả Những Gì Thuộc Về Anh

Chương 32: (Nghi Ngờ - H)(1)




"Viêm Hạo!" 

"Ngươi sợ kẻ khác không biết ngươi đang có mặt ở đây sao!"

Âm thanh trầm thấp đột ngột vang lên sau lưng làm Bạch Ngưng giật mình. Kẻ vốn rất tự tin về thính lực như Bạch Ngưng bỗng cảm thấy bao năm sống trên đời thật là vô nghĩa. Kẻ địch tới bên cạnh mình lúc nào cũng không hay. Haiz, càng sống càng thoái hóa mà! 

"Ngài xuống đây từ bao giờ thế?" 

"Từ lúc ngươi phát hiện ra bản thân mình vừa gãy thêm hai cái xương sườn nữa!"

"..."

"Đây là con đường vào ngục thất!".

Đây là một lời trần thuật chứ hoàn toàn không phải là câu hỏi! Rõ ràng hắn nhẫn tâm "đạp" cô xuống đây, giờ lại ung dung phán đoán như chính mình mới là người phát hiện ra con đường này vậy.

Đây... Đây là cướp công trắng trợn đó được không! Khốn kiếp 

"Ngài đúng. Ngài nói gì cũng đúng!" 

"Đương nhiên!" 

"...". Cầu người tiếp máu. 

Mẹ nó. Độ trơ trẽn của tên này đã đạt cấp level đỉnh cao rồi.

Viêm Hạo đi trước dẫn đường. Hắn là hoàng tử của tinh cầu này, là người duy nhất ngoài phụ vương biết về con đường tắt dẫn vào ngục thất. 

Dường như hơi thở già cỗi của thời gian đã bóp nát mạch sống mãnh liệt của một trong những cánh rừng nguyên sinh duy nhất trên tinh cầu tràn ngập sự chết chóc này. Để rồi bây giờ nhìn lại, sự tươi tốt năm xưa nay chỉ còn một đống hoang tàn! 

Viêm Hạo vẫn nhớ lúc hắn còn nhỏ, phụ vương đã từng nói với hắn rằng sự tồn vong của cả tinh cầu Ossimit có liên quan mật thiết tới cánh rừng này. 

Khi còn tại vị, Viêm Hạo dù biếng nhác cũng không quên lời hứa với phụ vương đem sức mạnh của mình trấn giữ cánh rừng này. Có điều, từ khi Khắc Liệt đoạt lấy quyền hành, Viêm Hạo dường như đối với nơi này đã buông bỏ không còn quan tâm. Hắn lang thang phiêu bạt khắp vũ trụ bao la kiếm tìm nguồn vui để khoả lấp nỗi trống vắng trong sinh mệnh dài dằng dặc của mình.

Trên thực tế hắn chưa từng đặt tồn vong của tinh cầu Ossimit bên trên tự do của bản thân! Viêm Hạo cũng không nghĩ sẽ có một ngày hắn phải quay lại cánh rừng này.... 

Nhận ra không hề có tiếng bước chân theo bên người, Viêm Hạo quay người lại, đập vào mắt hắn là cảnh ả zombie xấu xí kia đang thực hiện một dáng "bò" vô cùng "thấp hèn". Cả người ả rạp xuống đất hai chân buông thõng, hai tay mượn lực lết về phía trước từng bước nhỏ. 

"Ngươi đang làm gì?" 

"Đang bò!" Ai đó hung hăng trả lời 

"Vì sao không đi? Thật khiếm nhã!" 

"Ngài có muốn được thưởng thức một tư thế đi vừa quý tộc lại vừa hợp với thân phận cao quý lãnh diễm của ngài không?" 

"..." 

"Đây là tư thế ngươi muốn nói?"

Viêm Hạo xốc lại "khối thịt bẩn thỉu" trên lưng. Hắn cảm thấy gần đây mình có phần hơi buông bỏ hình tượng cao quý mà bản thân đã xây dựng bởi ả zombie ngu ngốc này. 

Đường vào ngục thất là điều Viêm Hạo vô cùng quen thuộc. Bạch Ngưng chỉ có nhiệm vụ là...sung sướng nằm tựa trên tấm lưng rắn chắc của Viêm Hạo. 

Không phải ngay cả Hoàng thân của chủng tộc zombie hùng mạnh cũng đang phải "đội" cô trên lưng đó sao! Ha... Ha...loài người bọn ta sắp trỗi dậy rồi... 

(Dùng cách hèn hạ để bẫy rập người khác như vậy mà cũng gọi là trỗi dậy? Nghi ngờ... Nghi ngờ - tác giả) 

Mùi máu tanh tưởi cùng thứ oán niệm vong linh chất chứa biến mảnh rừng nhỏ này thành vựa chôn xương người lớn nhất tinh cầu Ossimit! 

Đi hết căn hầm dài thông với ngục thất mà Bạch Ngưng vô tình phát hiện là một cánh cửa bằng đá ong vô cùng to lớn. Đây hẳn là cổng vào khu giam giữ trong ngục thất. Bằng chứng là trước cửa có hai tên zombie thuần chủng trang bị vũ khí đang im lặng canh giữ. Chỉ cần bước qua cánh cửa này là có thể tiến vào khu vực giam giữ tù nhân rồi. Markler anh sắp được cứu rồi!

"Hoàng thân Viêm Hạo cao quý hoàn mĩ, hai tên zombie còm cõi kia đương nhiên không làm ngài cho ngài bận tâm đâu nhỉ?"

Viêm Hạo khinh thường liếc mắt "Đương nhiên không!" 

Chậc chậc... Quả nhiên là thành Viên hoàng tộc zombie, dòng máu hung hăng hiếu chiến đã ăn sâu vào cốt tủy!

"Bịch" 

Âm thanh rơi rụng vang lên rất rõ ràng khiến trái tim Bạch Ngưng giật mạnh. Vì sao cô phải giật mình ư? Không phải ngạc nhiên vì gã Viêm Hạo đã một chiêu hạ gục hai zombie thuần chủng mà là vì tên khốn đó đã quẳng cô từ trên lưng hắn về phía hai gã zombie kia để dẫn dụ bọn chúng rời khỏi vị trí canh gác. 

Chiêu dương đông kích tây này... quá hiểm ác! Mấy cái xương sườn lành lặn còn lại của tôi!!!

Năng lực tự chữa thương của Bạch Ngưng vốn rất tốt nhưng với điều kiện là cô không liên tiếp bị thương như thế này. Chỉ trong vòng có hai ngày cô đã bị Viêm Hạo bẻ gãy một bên vai, đập nát 5 chiếc xương sườn cộng thêm gãy một cái chân.

Với tình trạng như vậy dù cô có là Superman đi chăng nữa cũng đành phải xin đầu hàng trước khi ra trận thôi! Mẹ nó, hơn nữa hai tên này là zombie thuần chủng đó được không, bọn chúng cũng đâu phải nhân loại yếu ớt hay lũ xác sống chậm chạp đâu! 

"Ai, dám cả gan xông vào cấm địa của Hoàng thành, đúng là chán sống" 

Bạch Ngưng quyết định tung chiêu "tủ của bản thân: "Ai da! Xin lỗi các vị huynh đài... tại hạ đi nhầm rồi. Lập tức biến ngay khỏi tầm mắt các huynh có được không?". Ai đó nói xong xoay người toan bỏ trốn.

"Đứng lại! Phàm là những kẻ đã nhìn thấy cánh cổng này thì đừng mơ có thể toàn mạng mà ra ngoài!" 

Hai tên zombie lao về phía Bạch Ngưng với tốc độ kinh người. Chỉ thấy Bạch Ngưng vẫn đứng sừng sững ở đó không hề dịch chuyển. Hừ, một ả zombie yếu đuối mà cũng dám xông vào ngục thất, thật không biết tự lượng sức mình.

Nhưng khi móng vuốt của chúng chưa kịp chạm tới người, Bạch Ngưng đột ngột nghiêng vai né tránh và phản kích bất ngờ. Tốc độ tuyệt đối nhanh hơn hai tên zombie gấp chục lần.

Hai tên zombie kinh ngạc, nhưng bản chất hiếu chiến khiến chúng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Con ngươi màu vàng ố co lại đầy hưng phấn. Canh gác cánh cửa dẫn vào ngục thất bao năm nay đây là lần đầu tiên chúng gặp một kẻ cướp ngục mạnh tới như vậy! Thật hào hứng về cuộc chiến này! 

"Nhị vị huynh đệ, chúng ta không đánh nhau mà hảo hảo nói chuyện nhé. Tuyệt đối đừng manh động. Ta đã nói là đi lạc đường mà, các vị nếu không tin ta thì cũng phải tin nhân phẩm của một zombie có bao phân lượng chứ? Phải không?"

Việc này có liên quan tới nhân phẩm của zombie? Mà hình như từ trước tới nay zombie vốn chẳng hề có chút nhân phẩm nào hết!

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.