Em Gái Táo Chín

Chương 2: Hạ sơn truy tìm thân thế




Bởi vì trong lòng có chuyện, nên khi làm bài thi Thượng Tâm không thể tập trung được, nửa tiếng sau khi bắt đầu thi, Thượng Tâm ngồi ngẩn ngơ không viết được một chữ nào. Nếu không phải là Kỷ Thành ngồi bên cạnh nhìn thấy, nhỏ giọng gọi cô, thì không biết cô còn ngẩn người tới khi nào nữa. Cô làm lung tung hoàn thành bài thi, liền vội vàng chạy ra ngoài, ngay cả Kỷ Thành kêu gọi cô ở phía sau cũng không nghe thấy.

“Làm cái gì vậy? Sao lại chạy đi gấp như thế cơ chứ?” Kỷ Thành lẩm bẩm.

Trì Xuân Húc kiểm tra xong đi ra vừa vặn nghe được lời lẩm bẩm này, liền cười lạnh một tiếng, đùa cợt nói, “Kỷ Thành, người ta cũng đã kết hôn rồi, cậu còn nhớ thương cái gì chứ? Cẩn thận nếu để cho ba của cậu biết cậu đi quyến rũ một người phụ nữ đã có chồng, sẽ đánh gãy chân cậu đấy.”

“Trì Xuân Húc, tôi phát hiện ra cậu càng ngày càng làm cho người ta chán ghét, chằng trách không có tên con trai nào dám thích cậu.” Kỷ Thành cũng lạnh lùng giễu cợt, nói xong liền vung tay bước đi.

Trì Xuân Húc tức đến đỏ mắt, quay đầu nhìn về phương hướng mà Thượng Tâm chạy đi, cắn răng ken két.

Đầu óc Thượng Tâm vào lúc này căn bản không suy nghĩ được gì khác, xem đồng hồ thấy sắp đến 12 giờ, thì càng bước chân nhanh hơn. Đến nơi thấy Tự Nãi Tiêm đã đến từ sớm, trà cũng uống hết nửa ấm rồi. Nhìn thấy Thượng Tâm đi vào, cô ta còn rất lễ phép đứng lên chào hỏi.

Thượng Tâm ngồi vào ghế đối diện, gọi một ly trà sữa, “Buổi chiều tôi còn phải đi liên hoan, Tự Nãi Tiêm, có chuyện gì không?” Cô bình tĩnh hỏi, tận lực không để biểu lộ ra cảm xúc thật của mình.

Tự Nãi Tiêm cười khổ, khóe miệng rũ xuống không cười nữa, sau đó liền rơi nước mắt, “Thượng Tâm, tôi đã chia tay với Cốc Tử Kỳ rồi.”

“Sao?” Thượng Tâm tràn đầy kinh ngạc.

Tự Nãi Tiêm lau lau nước mắt, “Tôi không thích anh ta, cũng không làm cách nào để yêu anh ta được, nếu không thể yêu nhau, không bằng sớm chia tay sẽ tốt hơn.”

“Nhưng các người đã đính hôn được 4 năm rồi.” Sao nói chia tay liền chia tay ngay vậy.

“Có một số việc, không thể dùng thời gian để che dấu được. Thượng Tâm, trong lòng tôi đã cất chứa một người khác, cho nên cả đời này Cốc Tử Kỳ không có cách nào đi vào trong lòng tôi được.” Tự Nãi Tiêm nói xong liền lẳng lặng nhìn Thượng Tâm.

Người khác? Thượng Tâm bất động thanh sắc, cũng không mở miệng đặt câu hỏi nữa. Cô không có ngu, hoặc là nói đã ngu một lần rồi thì sẽ không có lần thứ hai nữa.

Tự Nãi Tiêm thấy cô không hỏi lại thì cũng không gấp gáp, liền tự mình nói ra, “Cô không muốn biết người khác trong lòng tôi là ai sao?”

Thượng Tâm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Tự Nãi Tiêm, khẽ cau mày, “Tự Nãi Tiêm, nếu như cô muốn nói người khác ở trong lòng cô là Thiệu Phi Phàm, thì một chút, tôi không kinh ngạc. Nhưng vậy thì đã làm sao? Chúng tôi đã kết hôn rồi.”

Tự Nãi Tiêm không nghĩ tới, mới mấy ngày không gặp mà não của con ranh ngu ngốc này đã dài ra rồi, còn có thể tiếp được chiêu của mình. Kết hôn thì thế nào? Bao nhiêu cặp vợ chồng kết hôn rồi ly hôn đó thôi, cô ta suýt nữa thì cũng kết hôn với Cốc Tử Kỳ, nhưng bây giờ không phải là đã chia tay rồi sao.

Trong lòng tràn đầy hận ý, nhưng ngoài mặt lại giả vờ đau khổ, thoắt một cái liền rớt nước mắt, “Thượng Tâm, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi có lỗi với cô…”

Nếu là trước kia thì Thượng Tâm nhất định sẽ đau lòng, lập tức lau nước mắt hộ cô ta. Nhưng bây giờ, Thượng Tâm không thèm nhúc nhích, nói đến khóc thì không ai có kinh nghiệm phong phú bằng cô đâu. Một người khi đã khóc lên thì sẽ nghẹn ngào nói không ra lời, đâu giống như Tự Nãi Tiêm khóc đau khổ như vậy mà vẫn có thể phát âm chính xác hai từ xin lỗi, tiếng sau càng rõ ràng hơn tiếng trước. Có lúc, con người phải giữ được bình tĩnh, chỉ cần bình tĩnh một chút, không cần sự thông minh cũng có thể nhìn thấu mọi việc. Giống như giờ phút này, ngay cả người ngu dốt như cô cũng có thể nhìn ra Tự Nãi Tiêm đang diễn trò.

“Cô không có lỗi gì với tôi hết, ai cũng có người mà mình thích, người phải xin lỗi là tôi mới đúng. Tự Nãi Tiêm, thật xin lỗi vì tôi đã cướp đi hết tình yêu của Thiệu Phi Phàm, hại cô tương tư đơn phương khổ sở như vậy.” Thượng Tâm ôn hòa nói ra hết những lời này. Người kinh ngạc nhất là Tự Nãi Tiêm, kinh ngạc đến mức quên cả khóc.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, dường như cô ta không thể tin nổi người này là con nhóc ngu ngốc trước đây, chỉ cần khích bác vài câu liền làm ầm lên, cãi vã với Thiệu Phi Phàm. Cô ta thu liễm cảm xúc, lau nước mắt đi, “Không phải như vậy, Thượng Tâm, tôi có lỗi với cô, tôi cùng với Thiệu Phi Phàm, chúng tôi…chúng tôi là lưỡng tình tương duyệt.” Cô ta tỏ ra rất khó khăn mới nói ra được những lời này, “Phi Phàm không đành lòng tổn thương cô nên mới không nói cho cô biết chuyện này, anh ấy không nói, nhưng tôi không chịu được nữa, tôi đã mang thai đứa con của anh ấy, chị cầu xin em, hãy thành toàn cho bọn chị.”

Ông…suýt nữa thì Thượng Tâm đã đập nát ly trà ở trong tay, cô lắc lắc đầu, thanh âm trở nên bén nhọn, “Cô nói láo, tôi không tin.”

“Tôi không nói láo, không tin thì cô có thể tự xem.” Nói xong, Tự Nãi Tiêm liền móc ra một phong thư ở trong túi áo.

Thượng Tâm run rẩy mở ra xem, bên trong phong thư ngoại trừ giấy xét nghiệm ra còn có một xấp ảnh, trong hình có hai người, một người là Tự Nãi Tiêm, người còn lại là Thiệu Phi Phàm.

Tư thế của hai người rất mập mờ, Tự Nãi Tiêm cùng Thiệu Phi Phàm ôm chặt lấy nhau, mặc dù chỉ chụp phía sau của Thiệu Phi Phàm, nhưng Thượng Tâm vẫn có thể nhận ra được. Càng xem tiếp các bức ảnh, càng thấy mập mờ không chịu nổi, đến tấm ảnh cuối cùng là hình ảnh Thiệu Phi Phàm đặt một cánh tay lên ngực của Tự Nãi Tiêm.

Phổi giống như bị bóp nghẹt, trong chớp mắt, Thượng Tâm cảm thấy ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Nhưng chỉ trong một phút đồng hồ, cô chợt nở nụ cười. Nếu như, cô chỉ nhìn mấy tấm ảnh này mà định tội cho chồng của mình, thì cô thật sự là kẻ đại ngu.

Giờ phút này cô lại nhớ tới những lời Thiệu Phi Phàm đã nói với cô vào lúc đăng kí kết hôn, ‘Anh là chồng của em, dù cô ta có đổi trắng thay đen, em cũng phải nói lại cho anh biết, hơn nữa phải tuyệt đối tin tưởng anh. Người một nhà mà ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất cũng không có, thì không được gọi là người một nhà.’

Cô đã từng không tín nhiệm Thiệu Phi Phàm, nhưng lúc này cô lựa chọn tin tưởng anh, cô tin rằng, Thiệu Phi Phàm tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện có lỗi với cô. Cô bình tĩnh đẩy trả lại xấp hình, cầm giấy xét nghiệm lên xem, lại một lần nữa cười cười, “Tự Nãi Tiêm, sao cô dám chắc đứa nhỏ này là của Thiệu Phi Phàm, mà không phải là của Cốc Tử Kỳ? Dù sao thì người ở chung với cô là Cốc Tử Kỳ, chứ không phải là Thiệu Phi Phàm.”

Tự Nãi Tiêm bị lộ ra vấn đề cốt lõi này thì sửng sốt, trên mặt hiện lên sự hoảng hốt, Thượng Tâm nhìn thấy vậy, trong lòng càng thêm khẳng định phần tín nhiệm kia của mình. Tự Nãi Tiêm lắp bắp nói, “Tôi tất nhiên, tất nhiên có thể xác định. Tôi và Cốc Tử Kỳ luôn dùng biện pháp an toàn, tôi…” Cô ta quẫn bách không nói thành lời.

Thượng Tâm nói thay cho cô ta, “Cô nói là khi cùng với Cốc Tử Kỳ đều sử dụng biệp pháp tránh thai, còn khi cùng với chồng tôi thì không dùng, cho nên cô khẳng định đứa bé này là của chồng tôi?”

“Đúng, chính là như vậy!”

Thượng Tâm lại bật cười một lần nữa, làm cho lông mao của Tự Nãi Tiêm dựng đứng hết lên, mới thở dài nói, “Coi như là vậy, Tự Nãi Tiêm, cho dù đây có là sự thật đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không ly hôn với chồng của tôi, cô muốn gì? Phí bồi bổ, phí nạo thai, hay là phí bồi thường tổn thất tinh thần? Tôi không rõ giá cả thị trường lắm, không rõ là bao nhiêu, cô ra giá đi.” Những lời này, cô nói rất khinh miệt, thật giống như Tự Nãi Tiêm là tiểu tam bám đuôi Thiệu Phi Phàm, còn cô thì chi tiền đuổi người vậy.

Tự Nãi Tiêm quẫn bách xấu hổ không chịu được, cô ta vỗ bàn đứng dậy, “Chúng tôi thật sự yêu thương nhau, cái tôi muốn không phải là tiền, tôi muốn cô thành toàn cho chúng tôi.”

Thượng Tâm hơi ngẩng đầu, sau đó từ từ đứng dậy, nhặt hết những tấm hình cùng giấy xét nghiệm dơ lên trước mặt Tự Nãi Tiêm, “Chỉ bằng những thứ này mà cô muốn tôi thành toàn cho cô à? Cô không bị ấu trĩ đấy chứ? Hơn nữa tôi căn bản là không tin vào mấy tấm hình và tờ giấy xét nghiệm này, muốn tôi tin tưởng, trừ khi tôi chính tai nghe được Thiệu Phi Phàm nói lời yêu cô, anh ấy muốn tôi thành toàn cho hai người thì tôi mới thành toàn.”

Thượng Tâm nói xong, vứt xấp ảnh xuống đất, vô cùng cao ngạo ngẩng đầu bước đi.

Tự Nãi Tiêm ngây người, đang lúc Thượng Tâm đi lướt qua cô ta, cô ta đột nhiên bắt lấy cánh tay của Thượng Tâm.

“Còn có chuyện gì?” Thượng Tâm cau mày quay đầu lại.

Lần này đổi lại là Tự Nãi Tiêm cười lạnh, cô ta chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt lên từng tấm hình, sau đó ngồi trở lại ghế, nhìn Thượng Tâm, trên mặt không còn đáng thương cùng thống khổ, thay vào đó là ánh mắt ác độc rét lạnh, “Thượng Tâm, mới mấy ngày không gặp, cô đã có chút tiến bộ rồi. Có điều, cô vẫn như trước kia, không xứng với Thiệu Phi Phàm, rời khỏi anh ấy đi, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.