Em Gái Là Phản Diện

Chương 7




Không chỉ có phóng viên cùng những nghệ sĩ khác vây xem mà cả Thường Lị cũng khiếp sợ đến ngây người. Cô ta ngơ ngác nhìn người đàn bà quê mùa kia mà chẳng thể thốt lên lời nào được.

Đây... đây là... chuyện gì?

"Trời ơi! Đây là thật hay giả vậy? Ninh Tuyết Lạc hoàn toàn chẳng phải thiên kim đại tiểu thư gì?"

"Vậy tại sao nhiều năm qua người của Ninh gia vẫn cứ luôn khẳng định Ninh Tuyết Lạc mới là con ruột?"

Chuyện càng về sau càng khó hiểu, các phóng viên ngu người một hồi rồi đồng loạt xông về hướng Ninh Tịch.

"Cô Ninh! Cô Ninh! Chuyện này rốt cuộc là sao, cô có thể giải thích cho chúng tôi một chút được không?”

"Ninh Tịch, cô có biết hai người này không?"

"Ninh Tịch, cô có quan hệ thế nào với hai người này?""

Bà lão kia đẩy Tôn Lan ra rồi xông tới cạnh Ninh Tịch, bà ta chẳng nói lời nào đã bắt đầu kêu khóc: "Tịch ơi... Tịch... cái thân già này nói mà bọn họ chẳng tin. Con mau nói cho bọn họ biết con khốn kia chỉ là một con khốn thôi, cái thân già này không nói điêu một chữ nào cả! Thân già này nói bậy một câu thôi thì cứ để thiên lôi đánh chết thân già này đi!”

“Bà biết con ở Đường gia mười mấy năm, thân già này vì luôn chán ghét con là con gái mà thường xuyên đánh con mắng con, đối xử không tốt với con... nhưng con... coi như là vì Tiểu Nặc... Tiểu Nặc vẫn luôn coi con là chị ruột mà!”

“Mặc dù thằng bé cố ý giấu bà, nhưng bà đều biết ngày nào nó cũng âm thầm giấu một phần thịt để cho con mà...”

“Con có nhớ lúc còn có có một lần nhà nghèo đến mức chẳng có gì ăn, bà hết cách mới phải ném con ra bãi tha ma... ai ngờ mới ném con đi chẳng bao lâu... thì Tiểu Nặc liền sốt cao, nó sốt mãi không dứt... nó vẫn luôn gọi chị... bà không còn cách nào mới phải đem con về... cái mạng của con là do Tiểu Nặc cứu...”

“Thôi thì coi như cả Đường gia này xin lỗi con, cũng thay con khốn kia xin lỗi con, là nó tham lam vinh hoa phú quý, là nó cứ bám lấy cha mẹ con không buông..."

Bà lão lộ ra tin tức ngày càng nhiều, tất cả mọi người cũng nghe đến mùi ngon.

Cùng lúc đó, Tôn Lan bị các phóng viên vây quanh liền luống cuống, bà ta chỉ có thể làm theo bản năng đi bảo vệ Ninh Tuyết Lạc mà không ngừng phủ nhận: "Đừng hỏi tôi! Mấy người đừng hỏi tôi nữa! Không... không phải... tôi không phải... tôi không phải mẹ con bé... tôi không biết cô bé ấy là ai cả... tôi không biết cô gái đó... cô gái ấy không phải con đẻ tôi... cô ấy là Đại tiểu thư của Ninh gia... Ninh Tịch... Ninh Tịch mới là con gái tôi... đúng... Ninh Tịch mới là con gái đẻ của tôi..."

Nếu Tôn Lan cứ luôn miệng nói Ninh Tuyết Lạc là con gái bà ta thì còn có thể khiến mọi người hoài nghi, nhưng hiện giờ cái thái độ bảo vệ Ninh Tuyết Lạc chằm chặp thế này thì chỉ khiến các phóng viên càng khẳng định chuyện bà ta chính là mẹ đẻ của Ninh Tuyết Lạc là sự thật.

Hừ, Ninh Tịch là con gái của bà?

Chẳng nhẽ cả đời này chưa soi gương nhìn cái mặt mình một chút sao? Bà ta mà đẻ ra được khuôn mặt như Ninh Tịch chắc?

Đứng trước đám phóng viên ùa lên đặt câu hỏi, Ninh Tịch chỉ nói một câu duy nhất: "Đúng là 18 năm trước tôi sống ở Đường gia! Còn chuyện tôi với Ninh gia thì bất kể là quá khứ, hiện tại hay tương lai tôi cũng chẳng có bất kì quan hệ cùng trách nhiệm gì cả."

Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra mà chuyện bên này ồn ào đến vậy mà lại chẳng thấy một nhân viên bảo vệ nào tới “dẹp loạn”.

Cho đến khi Ninh Tịch nói xong thì mới có người đến giải tán đám đông. Thạch Tiêu cùng mấy vệ sĩ nhanh chóng che chắn cho Ninh Tịch rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.