Em Gái Là Phản Diện

Chương 29




Editor: Gà

Sau khi Túc Ly Mị trở về không nhìn thấy Quý Phi Nhi, lập tức đoán ra nữ nhân này nhất định lại ra ngoài chơi rồi, thật sự một khắc cũng không thể ngồi yên mà. Mấy ngày nay hai người vẫn đang trong trạng thái chiến tranh lạnh, nữ nhân này thật không thức thời, cứ bám lấy hắn hỏi tung tích tiểu bạch xà, làm sao hắn có thể nói cho nàng biết tiểu bạch xà chính là do hắn biến thân, đường đường là Đế Quân yêu ma giới lại biến thành một con rắn nhỏ để tiếp cận nữ nhân, tiêu trừ phòng bị của nàng, chuyện này mà truyền đi chẳng phải sẽ trở thành trò cười trong tam giới?

Hắn rời khỏi gian phòng, đi vài bước, đến cửa thư phòng.

Nghe Lục Khởi và Lục Ý hồi báo tin tức, mấy hôm nay nếu không có việc gì nàng sẽ vùi đầu ở bên trong để vẽ tranh, hơn nữa nàng vẽ tranh không cần bút lông, chỉ kêu họ lấy một chút than củi đến.

Theo miêu tả của hai thị nữ, nàng dùng than củi đã có thể vẽ ra bức họa giống như đúc, nhìn xem thì thấy giống y hệt. Hắn nghe xong có chút hiếu kỳ, rốt cuộc trình độ vẽ tranh như thế nào mà khiến các nàng tán thưởng đến như vậy. Dù sao đang lúc rảnh rỗi, nên hắn liền đi vào dò xét.

Sống cùng với nàng, hắn càng ngày càng phát hiện trên người nha đầu này có không ít điểm kỳ quái, rất thích đi chơi, khiến cảm xúc của hắn có chút dao động.

Đẩy cửa phòng ra, hắn đi vào.

Mấy ngày nay không quản nàng, ngược lại nàng tự tìm một thế giới nhỏ. Nhìn bố cục của thư phòng này, tuy nhỏ nhưng vô cùng ấm áp tĩnh lặng.

Trên bàn cách đó không xa, vài bức tranh giấy được nghiên mực đè ép, chắc có lẽ là họa tác khiến bọn Lục Khởi nói ‘thật đáng kinh ngạc’ rồi!

Bóng dáng áo trắng từ từ đi đến, giương mắt liền nhìn thấy bức họa đầu tiên.

Đó là kiểu phác họa hiện đại, dùng mảnh than miêu tả tinh tế, từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, một đóa hoa sen trơ trọi trên mặt nước mà không ẻo lả. Màu giấy Tuyên Thành trắng trong thuần khiết, thêm vào màu đen đơn điệu, tựa như được nàng vẽ cho linh hồn, vô sắc thắng hữu sắc, thật đáng khen, ngay cả hắn cũng không nhịn được tán thưởng.

Không ngờ nữ nhân này cũng không tầm thường, chỉ dùng than củi bình thường mà có thể vẽ ra họa tác kinh diễm như vậy, tốt hơn nhiều so với dùng thuốc màu hòa cùng tranh thuỷ mặc.

Hắn lấy nghiên mực ra, nhìn thêm một vài bức khác.

Thúy trúc, hoa lan, phất liễu...... Mãi cho đến bức cuối cùng, họa phong [1] bắt đầu biến chuyển.

[1]: cách vẽ

Mấy bức trước đều là tranh phong cảnh sơn thủy, nhưng bức cuối cùng lại họa người.

Hắn cầm lên cẩn thận nhìn, bỗng chốc sắc mặt trở nên ngưng trọng, trong mắt không thể tin, vì kích động, nên tay hắn kịch liệt run rẩy.

Chuyện này...... Điều này sao có thể?

Trong tranh vẽ một nữ hài tử xinh đẹp trẻ tuổi, mặc y phục hiện đại, trang điểm hiện đại, nhưng tuyệt đối hắn sẽ không nhận lầm gương mặt đó, đó là...... Tử Huyên!

Góc phải phía dưới bức họa có viết chữ lưu niệm của nàng...... Tranh tự họa, Quý Phi Nhi.

Tranh tự họa là có ý gì, nữ tử trong bức họa này, rõ ràng chính là Tử Huyên! Tình cảm trong lòng hắn đã rung động đến không ngôn ngữ nào có thể biểu đạt.

Hắn điên cuồng vọt ra khỏi cửa phòng, hắn muốn lập tức nhìn thấy nàng, tìm nàng hỏi rõ toàn bộ.

Mà lúc này đây, Lục Khởi và Lục Ý đã lạc mất Quý Phi Nhi vội vã chạy về, nhìn thấy hắn lập tức vội vàng hành lễ: “Đế Quân, không xong rồi, không thấy nương nương đâu nữa!”

“Nàng ở đâu?”

“Bọn nô tỳ đi dạo Ngự Hoa Viên với nương nương, nàng chạy rất nhanh, sau đó ngay cả bóng dáng đã không thấy đâu, bọn nô tỳ tìm nửa ngày cũng không thấy nàng, cho nên vội vàng trở lại bẩm báo cho Đế Quân.” Mặc dù hai người bọn họ phụng lệnh Túc Ly Mị đặc biệt hầu hạ Quý Phi Nhi, nhưng dần dần cũng trở nên thích người chủ tử này, cho nên rất lo lắng cho nàng.

Túc Ly Mị không đợi nổi nữa, ngân quang chớp lóe, đã biến mất ngay tức khắc.

......

Thật sự trong lòng Quý Phi Nhi có vô số nghi vấn, nàng biết chủ nhân thân thể này có thân phận là công chúa Hồ Tộc, Hồ Tộc muốn làm loạn, khẳng định bọn họ xem nàng là cái đinh trong mắt, nhưng nàng đã cho Túc Ly Mị cơ hội định tội nàng rồi, thế nhưng hắn lại không vạch trần nàng, chính nàng cũng không hiểu nổi đến cùng Túc Ly Mị muốn làm gì nữa.

“Ngươi có ý gì?” Có lẽ, nàng có thể biết được một chút tin tức từ Thương Mặc Tuyết.

“Hiện tại yêu ma giới đã loạn trong giặc ngoài, vào lúc này Hồ Tộc vẫn dám bỏ đá xuống giếng, Bổn vương đã sớm muốn động thủ, vậy mà người còn dám tự đưa đến cửa. Cũng tốt, nếu Mị không chịu động thủ, vậy thì Bổn vương sẽ thay mặt yêu ma giới diệt trừ gian tế Hồ Tộc này!”

Trong tay hắn ngưng tụ lam quang, lộ rõ ánh mắt sát ý.

Quý Phi Nhi cả kinh, vội vàng kêu to: “Ngươi...... Ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể giết ta, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận.”

Trong lòng thật hối hận không thôi, sao nàng không ngây ngốc ở trong phòng chứ, tự nhiên chạy đến đụng cái xúi quẩy này, nàng không muốn chết đâu!

Nghe được nàng câu nói sau cùng, Thương Mặc Tuyết nhướng mày: “Không giết ngươi, Bổn vương mới hối hận, chết đến nơi rồi, ngươi còn muốn dùng thủ đoạn gì!”

“Ngươi muốn giết ta, thì phải cho cho ta một lý do chứ? Ta không nhớ rõ đã gây ra thâm cừu đại hận gì với Lang Vương ngươi, đến mức ngươi nhất định phải giết ta?”

Đúng là ngay từ đầu nàng muốn hạ độc Túc Ly Mị, nhưng cuối cùng không phải nàng không động thủ sao? Sau đó bị hắn đoán được, hắn đều không nói gì đấy thôi, Lang Vương này kích động gì chứ.

“Ngươi còn cố tình không biết? Ngươi thật sự cho rằng có thể che giấu thủ đoạn hèn hạ của Hồ Tộc ngươi sao? Vậy ngươi nghĩ rằng, Bổn vương sẽ để người tùy ý hạ độc Đế Quân?”

Quý Phi Nhi hiểu, chuyện hắn nói đúng là chuyện Nguyệt Vô Tu bắt nàng hạ độc Túc Ly Mị, thì ra, bọn họ đã biết hết rồi.

Nàng quá ngây thơ rồi, ở đây là yêu ma giới, bọn họ đều là yêu ma thần thông quảng đại pháp lực cao cường, không phải người phàm bình thường, dễ dàng giám sát nàng và Nguyệt Vô Tu nói chuyện, chỉ có bản thân nàng vẫn rất ngu ngốc rất ngây thơ nghĩ rằng mọi việc đều thuận lợi.

Hiện tại, cần phải nhanh chóng nói rõ lập trường của bản thân mới có thể bảo trụ cái mạng nhỏ này.

“Ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta không dự định sẽ hạ độc Đế Quân, càng không có ý muốn hại hắn!”

“Ngươi nữ nhân hèn hạ vô sỉ, hai cha con ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu, chết đã đến nơi còn dám mạnh miệng?”

Quý Phi Nhi sống lâu như vậy vẫn chưa từng bị người khác trách cứ khó nghe như lần này, cho nên nàng cũng có chút tức giận.

“Uổng cho ngươi chính là Lang Vương, quân chủ Lang giới, thậm chí ngay cả đạo lý cơ bản nhất cũng không hiểu. Nơi này là Đế Cung yêu ma giới, nếu ta có gan to hơn nữa cũng không dám ở cửa nhà dưới mắt ngươi giở thủ đoạn, hơn nữa nếu Túc Ly Mị thật sự chết đi, ta là người thứ nhất không thoát khỏi liên quan, tuyệt đối chỉ có một con đường chết, làm sao ta có thể làm loại này hại người không lợi mình này chứ?”

Thương Mặc Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Ngươi là công chúa Hồ Tộc, đương nhiên đều vì Hồ Tộc, hy sinh một mình ngươi không tính là thiệt thòi.”

Vốn sau khi Nguyệt Phi Yên khởi tử hoàn sinh mặc dù hắn cũng nghi ngờ Nguyệt Phi Yên này không phải là Nguyệt Phi Yên ban đầu, nhưng lúc nhìn thấy nàng và Nguyệt Vô Tu tiến hành giao dịch, hắn lập tức nhận định đây chính là âm mưu của Hồ Tộc.

“Ta nghĩ ngươi đã nghe nói chuyện ta bị mất trí nhớ chứ? Sau khi tỉnh lại vào đêm động phòng hoa chúc hôm đó ta đã quên chuyện lúc trước, Túc Ly Mị, Nguyệt Không Tu và cả nơi này đối với ta mà nói đều vô cùng xa lạ, ngày đó hắn bức bách ta hạ độc Túc Ly Mị, ta trực tiếp cự tuyệt chẳng phải sẽ khiến hắn thêm hoài nghi, cho nên chỉ đành tạm thời đồng ý, rồi tính sau, chẳng qua ta dùng kế hoãn binh thôi mà!”

“Có lúc không nhất định việc ngươi tận mắt thấy chính tai nghe được là sự thật, nói không chừng người ta cũng có nỗi khổ gì đó. Dù cho ta và Nguyệt Vô Tu thật sự là cha con, nhưng bây giờ ông ta chỉ là một người xa lạ đối với ta, ta đâu có điên mà mạo hiểm vì một người xa lạ như vậy!” Quý Phi Nhi dùng tình để cảm động, lấy lý lẽ nói rõ, nàng đã nói đến mức này, nếu gây khó khăn cho nàng nữa thì cũng hơi quá đáng.

Nghe được lời nói này của nàng, đôi mắt Thương Mặc Tuyết nheo lại, tựa hồ đang suy nghĩ tính chân thực.

Quý Phi Nhi nhìn hào quang màu xanh lam trong tay hắn dần dần trở nên nhạt, cho đến khi biến mất, nhất thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc tránh được một kiếp.

Nhưng không ngờ một giây kế tiếp, trong tay trống rỗng của hắn huyễn hóa ra một thanh trường kiếm màu xanh, tản ra ý lạnh âm u, mũi kiếm nhắm thẳng vào nàng.

“Thà giết lầm 1000, cũng không thể bỏ qua một người, ngươi oan khuất, nếu ngươi oan khuất thì tìm Diêm Vương nói đi!”

Trong lòng Quý Phi Nhi cả kinh, vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng bi thương, nàng hao hết tâm lực muốn tự vệ, cuối cùng vẫn lãng phí thời gian, nàng không muốn chết, nhưng điều này có lợi ích gì đây?

Trong lòng tràn đầy sợ hãi đối với cái chết, nhưng đau đớn trong tưởng tượng vẫn chưa đến, nàng cảm giác thân thể nhẹ bẫng, vòng eo được người ôm lấy, nàng không dám mở mắt, cả người đều khẽ run rẩy.

Cho đến khi nghe được một tiếng gầm thét tức giận, mới khiến nàng thoáng khôi phục một tia tri giác.

“Mị, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”

“Những lời này, phải là Bổn vương hỏi ngươi mới đúng, ngươi nghĩ ngươi đang làm gì ái phi của bản vương?” Rõ ràng trên khuôn mặt tuấn mỹ của Túc Ly Mị chứa tức giận, dù là huynh đệ tốt của hắn, hắn cũng không thể tiếp nhận.

Thiếu chút nữa thôi, hoàn hảo hắn kịp thời chạy đến, nếu không hắn không dám tưởng tượng...... Thương Mặc Tuyết thật sự hạ sát tâm, một kiếm hắn chém qua, chắc chắn Quý Phi Nhi sẽ chết. Túc Ly Mị hắn không biết bản thân có tâm tình gì, giống như năm đó trơ mắt nhìn Tử Huyên nhảy xuống Tru Tiên đài, khẩn trương, lo lắng, thậm chí còn có một tia đau lòng.

Năm đó hắn không thể đến kịp cứu Tử Huyên, giờ đây không thể lặp lại bi kịch năm xưa.

“Ta đây đang trừ hại cho yêu ma giới, nữ nhân này không thể giữ lại, nàng phải chết!”

Quý Phi Nhi vừa mở mắt, liền nhìn thấy Túc Ly Mị gần ngay trước mắt, vừa rồi do hắn cứu nàng, bây giờ nàng đang tựa vào lòng hắn, nếu như không phải do hắn ra tay, khẳng định nàng sẽ phải chết rồi.

Sợ hãi cộng thêm uất ức, mũi nàng cay xè, nước mắt tràn mi.

“Túc Ly Mị, làm sao giờ ngươi mới đến, ta rất sợ, thiếu chút nữa ta sẽ không còn được gặp lại ngươi rồi!”

Túc Ly Mị nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nàng, an ủi nàng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thương Mặc Tuyết.

“Bổn vương sớm đã nói với ngươi, không được động đến nàng, Mặc Tuyết, ta hi vọng đây là lần cuối cùng.” Không định tiếp tục truy cứu, bọn họ ai cũng ngầm hiểu nhưng không nói ra.

“Tại sao ngươi nhất định phải bảo vệ nữ nhân này, nàng là gian tế của Hồ Tộc đó, giữ nàng ở bên cạnh một ngày, sẽ đối với chúng ta nhiều hơn một phần bất lợi, nói không chừng lúc ngươi không biết nàng đã tiết lộ bí mật của Đế Cung ra ngoài!” Thương Mặc Tuyết tức giận đến giơ chân, đôi mắt hoa đào xinh đẹp phẫn nộ muốn phun ra lửa.

“Nàng sẽ không làm vậy!” Mặc dù giọng nói của Túc Ly Mị chậm, nhưng có vẻ kiên định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.