Lúc này, mấy vị mật báo kia không hẹn mà cùng lui nhanh về phía sau, cúi đầu thật thấp làm giảm sự tồn tại của mình.
Một ngàn người tiêu điều trong gió đều đưa mắt nhìn sang Tông Chính Sở cũng đang tiêu điều, trong lòng bốc lên một trận lệ đồng tình: Nhà nam nhân có hãn thê, không thể thương!
Dĩ nhiên việc này có hiệu quả trực tiếp. Hiệu quả gián tiếp chính là trong nháy mắt xua tan đi ý niệm cưới thủ hạ mỹ kiều nương* của Hoa Vị Miên của đám người. Một đám nữ nhân giết người mà ánh mắt cũng không nháy lấy một cái, cứ để chủ mẫu bọ họ tới không chế đi!
*Mỹ kiều nương: thiếu nữ xinh đẹp.
Trở về Hoa Vị Miên phạt Hoa Vô Ưu quỳ. Lý do: Làm một nam nhân, té xỉu trước nữ nhân là chuyện vô cùng vô sỉ!
Hoa Vô Ưu cũng hết sức có khí thế, chưa kịp thở đều đã quỳ trước lều vải của Hoa Vị Miên, lưng thẳng tắp.
Ngọc Dạng nhìn mà cực kỳ đau lòng, lặng lẽ cho hắn uống một chút nước. Ban đầu dù nói gì Hoa Vô Ưu cũng không diênn``đan*lee@quyy%doon uống, sợ bị Hoa Vị Miên xem thường. Vậy mà nghe Ngọc Dạng nói Hoa Vị Miên không có ý cho hắn đứng lên, cho nên vẫn quyết định hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt.
Vừa đặt trà tới khóe miệng, liền nghe người bên trong lên tiếng, “Nhi tử, bưng trà lại đây cho nương.”
Hoa Vô Ưu hết cách, đành phải bỏ mặc cổ họng khô khốc mà bưng nước vào. Vừa vào lều cỏ, dưới điệu bộ cười giả dối của Hoa Vị Miên làm chân Ngọc Dạng nhũn ra, gào to một tiếng đi ra ngoài phơi y phục rồi chạy ngay.
Hoa Vị Miên uống một ngụm trà, hài lòng thở dài một hơi: “Nhi tử ngoan, xoa bóp chân giúp nương.”
Hoa Vô Ưu nhẫn đến choáng đầu, ngồi sang bên cạnh bóp chân đỡ nàng. Nghĩ đến hắn đường đường là thái tử Tây Hòa, khi nào thì bưng trà đưa nước đấm lưng nặn chân cho người ta chứ. Vậy nhưng hôm nay lại sa vào thứ tình cảnh này… Nghĩ nghĩ làm nước mắt lại chảy xuống.
Hoa Vị Miên nhướn mày, thanh âm cất lên, “Thế nào? Ủy khuất ngươi?”
Hoa Vô Ưu căm giận lau nước mắt, nghiêng đầu nhỏ không để ý tới nàng.
Hoa Vị Miên đưa tay siết chặt mặt hắn, nói: “Lúc nào thì miệng nhi tử của ta thành thật như thế, không phải bình thường rất hung sao?”
Hoa Vô Ưu ba tránh bốn tránh cũng không tránh được, rốt cuộc không nhịn được nữa đẩy chân nàng ra, đứng lên quát: “Hoa Vị Miên, ngươi đừng có khinh người quá đáng!”
Một tiếng quát này, khí huyết dâng trào, hơi thở bắt đầu gấp, ‘Bụp’ một tiếng đã ngã xuống giường nhỏ của nàng.
“Hài tử xui xẻo này.” Hoa Vị Miên thở dài một tiếng, đổ ra một viên dược hoàn hương thơm ngát đút cho hắn, lại đắp kín mền cho hắn mới chậm rãi đi ra ngoài.
“Tiểu thư, tiểu thiếu gia ngủ rồi à?” Bố Thiện lên nghênh đón nói.
Hoa Vị Miên gật đầu, sờ sờ hà bao lép xẹp bên hông, thở dài nói: “Không có bạc, đi đâu cướp được đây?”
Tuyền Ki chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Nàng vẫn đang chìm đắm tại trong tiểu thế giới của nàng về lời than nghèo của nàng ấy (Hoa Vị Miên) đây!
Nói đến cướp tiền, Hoa Vị Miên lại lúng túng. Dọc theo con đường này, nàng chuyên chọn đường đi có đại thành, nhưng nghững gian thương kia vừa nghe nói nàng sắp tới lập tức mở kho thóc cứu trợ thiên tai, hào phóng chia gạo, làm nàng muốn thuận chút bạc cũng ngượng ngùng.
“Hoa Vị Miên, chúng ta tới đua ngựa!” Mông Tập cưỡi ngựa, tư thế oai hùng mạnh mẽ chạy tới.
Hoa Vị Miên ngẩng đầu nhìn hắn, bị dương quang lóng lánh sau lưng hắn đâm vào mắt, loáng thoáng thấy được khuôn mặt công tử Bạch Liêu…
Sau đó, mỗi lần Mông Tập thấy nàng thì như thấy quỷ, đi đường vòng rất xa, chỉ sợ nàng bắt được mình rồi lại lừa bạc. Nghĩ đến chút bạc mình mà tân tân khổ khổ đổ mồ hôi nước mắt bị nàng cướp toàn bộ, sau này hắn còn phải cưới vợ nữa mà. Đầu năm nay, không phòng không thì xe ai chịu gả?!
Vì vậy, Hoa Vị Miên bị toàn bộ doanh trại khinh bỉ, trong đó có Hoa Vô Ưu là nổi bật nhất: “Nữ nhân lòng tham không đáy.”
Vừa nghe lời này Hoa Vị Miên liền đạp hắn một cước, như người phụ nữ chanh chua nói: “Ngươi cũng không nhìn một chút xem bạc này phung phí trên người nào. Sau này không kiếm về cho lão nương, lão nương sẽ gả ngươi ra ngoài cho ở rể!”
Da gà Hoa Vô Ưu rơi đầy sọt, bắt đầu từ nay hắn cũng thuộc dạng thấy tiền sáng mắt, vài xu cũng không tha. Dáng điệu kia, tương đối die#n;đann'lq'đ được chân truyền từ Hoa Vị Miên. Một lớn một nhỏ hai người tham tiền quả thật trở thành ôn thần của trại lính, người người trốn tránh không kịp, sau cùng ngay cả nha đầu Ngọc Dạng ở trước mặt Hoa Vị Miên cũng thấp tha thấp thỏm, sợ trong nháy mắt chút tiền lương của mình sẽ không còn.
Cuối cùng, qua một đêm bị Tông Chính Sở giáo dục, bầu không khí này mới từ từ lắng xuống. Rốt cục, đại gia hài hòa cùng nhau trở về thủ đô Đại Ân: Đế Khuyết.