Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Chương 9: Qua lại




Lâm Phong hay tin Lục Vũ trở về thì chạy ngay đến chỗ ở của Lục Vũ.

“Lão đại, sao mới hai ba ngày mà ngươi đã trở lại rồi?”

Lục Vũ đơn giản thuật lại mọi chuyện, trong đó che giấu đi những chi tiết liên quan đến Kim Đồng Ngọc Nữ Bái Nguyệt Phật.

Lâm Phong nghe xong, sợ hãi than: “Lão đại, ngươi xài chiêu hay lắm. Công thành lui thân để bọn hắn nhọc công đi tìm, nếu bọn Âu Tuấn, Tần Vân biết được chắc sẽ tức đến thổ huyết mất.”

“Bớt nịnh hót, Tiến Nguyên đan luyện được nhiêu rồi?”

Lâm Phong cười hắc hắc nói: “Đã luyện được ba mươi viên, ta phục dụng mười viên, võ hồn đã là Hoàng cấp bát phẩm.”

Lục Vũ nói: “Chưa được, ít nhất phải luyện chế trên trăm viên. Ta đã đạt tới Tụ Linh tam trọng cảnh giới, mấy ngày nay sẽ nắm chặt tu tập võ kỹ.”

“Tụ Linh tam trọng, thật quá nhanh đi.”

Lâm Phong khen: “Không hổ là lão đại của ta, hắc hắc, ta trở về luyện đan.”

Sau khi Lâm Phong đi, Lục Vũ bắt đầu chăm chỉ tu luyện.

Từ khu phục dụng Hắc Nguyệt quả, thân thể Lục Vũ biến hóa rất lớn, ngoại trừ lơ lửng trên không không rớt ra thì cường độ nhục thân đã tăng trưởng hơn một phần mười.

“Hiện tại đã có thể tu luyện Phiêu Miểu thân pháp.”

Đây là thân pháp bảo mệnh của Lục Vũ ở kiếp trước, trước đây cảnh giới không đủ nên hắn không thể tu luyện được.

Bây giờ Lục Vũ có được năng khiếu huyền không không ngã (lơ lửng trên trời không rớt xuống đất), vừa vặn thích hợp tu luyện môn thân pháp lơ lửng không cố định, quỷ dị huyền diệu này.

Trong rừng, Lục Vũ lao nhanh đi với tốc độ hơn cả báo săn, khéo léo hơn cả linh hầu, tựa như một sợi khói xanh thoáng ẩn thoáng hiện dưới ánh mặt trời.

“Thể chất này quá cường hãn.”

Lục Vũ phấn chấn cực kỳ, khổ luyện ba ngày liền xông vào hậu sơn đại chiến yêu thú cấp hai, quét ngang khu thứ sáu.

Về sau, Lục Vũ tiến đến khu thứ năm khiêu chiến yêu thú cấp ba, bắt đầu tôi luyện chiến lực của bản thân.

Yêu thú cấp ba ở khu thứ năm không nhiều nhưng cũng phân chia mạnh yếu.

Lục Vũ trước yếu sau mạnh, những lần bị thương đều nhờ Phiêu Miểu thân pháp đào mệnh, trong khổ chiến kéo dài bảy ngày thì võ kỹ được tăng cao cực nhiều.

Lúc này, trong mê cung cưới mặt đất, các đệ tử chân truyền lần lượt trở về.

Ai cũng bộ dạng ủ rủ hiển nhiên là tay không trở về.

Con Hắc Vĩ hồ kia hết sức giảo hoạt, chiếm cứ mê cung dưới mặt đất không rời đi.

Ba vị trưởng lão và ba vị võ sư nghĩ trăm phương ngàn kế nhưng cũng không bắt được nó nên giờ đâm lao phải theo lao.

“Tên khốn kiếp Lục Vũ kia thật quá âm hiểm.”

Âu Tuấn tức giận mắng.

Tần Vân thương hại nhìn hắn, cười lạnh nói: “Giờ ngươi tự cầu phúc xem làm sao giải quyết vụ việc của Từ Phàm đi.”

Tần Vân căn bản không xem Âu Tuấn ra gì, nhưng nếu như gia hỏa này chết đi thì sẽ càng tốt hơn.

Đối thủ của Tần Vân là Phương Thanh Sơn, đấy mới là mục tiêu hắn muốn vượt qua.

“Lục Vũ đáng chết, Lục Vũ khốn nạn, luôn không thấy bóng dáng.”

Lục Vũ vừa về đến nơi đã nghe thấy tiếng phàn nàn của quận chúa.

“Quận chúa lại thèm ăn hả? Nhìn xem ta mang cho ngươi món ngon gì này?”

Lục Vũ đong đưa miếng thịt nướng trong tay, tiểu quận chúa vốn bộ dạng tức giận lập tức hai mắt, vọt tới sát Lục Vũ túm lấy miếng thịt trong tay hắn, ăn say sưa ngon lành.

“Ừm, ăn ngon, ăn quá ngon.”

Tiểu Đóa ở một bên cười trộm, dựng thẳng ngón cái về phía Lục Vũ tỏ vẻ khen ngợi hắn.

Thân là cận vệ của quận chúa nên hạng người gì Tiểu Đóa cũng đã gặp qua.

Nàng đã thấy rất nhiều đệ tử theo đuổi quận chúa nhưng người mà quận chúa ưa thích nhất lại là Lục Vũ.

“Trưởng lão và những đệ tử khác chấp hành nhiệm vụ hình như đều đã quay lại.”

Lục Vũ mời quận chúa ngồi xuống, thuận miệng nhắc đến chuyện này.

“Có thu hoạch gì không?”

“Xem bộ dáng hẳn là không công mà lui.”

Quận chúa khẽ nói: “Thật sự lãng phí thời gian. Chẳng thà chờ đến đêm trăng tròn, đến lúc đó tất cả đệ tử hạch tâm đi đến khu thứ hai, xem phong thái của Dục Linh thạch tường.”

“Dục Linh thạch tường?”

Lục Vũ hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn đến Thanh Sơn tông mới nghe thấy có người nhắc đến tình hình cụ thể ở khu thứ hai.

Quận chúa nói: “Dục Linh quyết mạnh nhất của Thanh Sơn tông có nguồn gốc từ bức thạch tường kia, nơi đó là cấm địa của Thanh Sơn tông, đến cả đệ tử hạch tâm cũng rất khó có cơ hội được quan sát nó. Nhưng không hiểu sao lần này viện trưởng lại phá lệ khai ân cho những đệ tử hạch tâm đến khu thứ hai quan sát Dục Linh đồ vào đêm trăng tròn nữa.”

“Ngày mai là trăng tròn rồi, đệ tử chân truyền đi được không?”

Quận chúa nói: “Cơ hội này chỉ dành cho đệ tử hạch tâm mà thôi.”

Lục Vũ ồ một tiếng hơi thất vọng, trong lòng lại nảy ra một ý nghĩ.

Tiểu Đóa nói: “Sắp hết năm lại diễn ra tranh đoạt chiến tốp năm chân truyền bảng diễn ra mỗi năm một lần, đây là cuộc tranh tài náo nhiệt nhất ở trung viện, phần thưởng phong phú.”

“Tốp năm?”

Lục Vũ nghĩ đến Tần Vân, xem ra lúc này cũng nên kết thúc thôi.

Với Thanh Sơn tông thì việc đổi Hắc Vĩ hồ lấy một tòa mê cung dưới lòng đất là đáng giá.

Ngày mười lăm, thượng viện, tất cả đệ tử hạch tâm đều tâm tình phấn chấn, mong mỏi trời sớm tối đi.

Buổi chiều, Lục Vũ rời khỏi trung viện đi đến hậu sơn.

Hắn nghĩ đến Dục Linh đồ, dù sao đây cũng là nơi huyền bí nhất của Thanh Sơn tông.

“Sư tỷ, đêm nay di tích kia...”

Sở Tam Thu nhìn Trương Nhược Dao, trong mắt lộ ra quang mang cực nóng.

Trương Nhược Dao ừ một tiếng, cũng không nhìn hắn nên tự nhiên không cảm thấy được ý cười âm hiểm trong mắt Sở Tam Thu.

Vào buổi tối, thượng viện, hơn ba mươi đệ tử hạch tâm tiến nhập hậu sơn dưới sự dẫn dắt của trưởng lão.

Xuyên qua khu thứ năm, đi tới khu thứ tư.

Đêm trăng tròn, Khảm Ly xà hấp thụ Huyền Nghiệt tinh hoa, chỉ có lúc này xuyên qua khu thứ tư mới không bị Khảm Ly xà công kích.

Dưới bóng đêm, Trương Nhược Dao y phục phất phơ tựa như một đám lửa hấp dẫn vô số ánh mắt.

Không chỉ có Sở Tam Thu mà còn có thật nhiều ánh mắt ái mộ khác tùy thời tùy khắc quan sát nàng.

Bên trong mê cung dưới mặt đất, Lục Vũ trên đường đi đến khu thứ ba thì ngoài ý muốn thấy được Hắc Vĩ hồ, nó đang đứng ở cách xa mấy trượng, ánh mắt là lạ nhìn Lục Vũ.

Đến khi Lục Vũ chuẩn bị lên tiếng thì Hắc Vĩ hồ lại xoay thân bỏ chạy, vừa lúc đi đằng trước Lục Vũ.

“Kỳ quái, nó muốn đi đâu? Khu thứ hai sao?”

Lục Vũ sững sờ, mật thiết lưu ý hành tung của Hắc Vĩ hồ, phát hiện nó quả nhiên tiến nhập khu thứ ba.

Chờ khi Lục Vũ chui ra khỏi động thì đã sớm mất đi hành tung của Hắc Vĩ hồ.

Lúc này trời còn chưa tối, Lục Vũ đành phải đứng đợi ở đó.

Ban đêm, Minh Nguyệt lên cao, Khảm Ly xà xuất hiện phun nuốt ánh trăng khiến nó từ trời rơi xuống.

Sau đó không lâu, đệ tử hạch tâm xuyên qua khu thứ tư, tiến nhập khu thứ ba.

Lục Vũ thu liễm khí tức, đợi khi đệ tử chân truyền đi rồi mới thi triển Phiêu Miểu thân pháp theo sau từ xa.

Hậu sơn khu thứ hai là một mảnh rừng đá, quái thạch san sát, không có một ngọn cỏ, trông rất hoang vu, trong yên tĩnh nhưng lại lộ ra một loại quỷ dị.

Trưởng lão dẫn theo đám đệ tử hạch tâm xuyên thẳng ra khu rừng đá, đi tới phía Dục Linh thạch tường.

Ánh trăng trắng bạc đẹp một cách cực kỳ, một thân ảnh thoát ẩn thoát hiện trong rừng đá tựa như u linh dưới bóng đêm.

Bên ngoài Dục Linh thạch tường, trận pháp mở ra, các đệ tử hạch tâm nối đuôi nhau mà vào, rốt cục có cơ hội, tận mắt nhìn thấy Dục Linh đồ trên thạch tường.

Lục Vũ ẩn thân nơi xa chọn lựa một vị trí thật tốt, dễ dàng nhìn thấy được thạch tường kia.

Một bên khác, Hắc Vĩ hồ ghé lên trên một tảng đá, cũng đang chăm chú nhìn bức Dục Linh đồ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.