Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Chương 8: Gặp lại




Nhị trưởng lão nghe Lục Vũ nói vậy thì sắc mặt không vui lướt qua mọi người ở đây, khẽ nói: “Là như thế phải không?”

Âu Tuấn vội nói: “Trưởng lão chớ nghe hắn nói láo, hắn đang cố ý hãm hại chúng ta.”

“Đúng, Lục Vũ đang nói láo.”

Một số đệ tử nhao nhao mở miệng, đầu mâu tất cả đều chỉ hướng Lục Vũ.

“Ai, các ngươi trộm gian lười nhác lại muốn vu cáo ta, thật sự vô sỉ không biết xấu hổ là gì.”

Lục Vũ một mặt tức giận, biểu đạt bất mãn trong lòng.

Ngay sau đó, Lục Vũ nói lãng sang chuyện khác.

“Ta tân tân khổ khổ truy tung Hắc Vĩ hồ đến chân xém tí gãy mới tra được chút manh mối, kết quả bị người oan uổng...”

Nhị trưởng lão vui mừng hỏi: “Hắc Vĩ hồ ở đâu?”

Lục Vũ bộ dáng tức giận, khẽ nói: “Bọn hắn oan uổng ta, trưởng lão không trừng phạt bọn hắn thì ta sẽ không nói.”

Âu Tuấn mắng: “Mẹ ngươi, mặt dày đấy, dám lấy trưởng lão uy hiếp...”

Nhị trưởng lão mắng: “Ngươi ngậm miệng! Lục Vũ, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng nói ra?”

Lục Vũ thở phì phf nói: “Bọn hắn đến xin lỗi ta!”

Âu Tuấn, Tần Vân và không ít đệ tử nghe thế đều tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tên Lục Vũ đáng chết này vậy mà dùng hành tung của Hắc Vĩ hồ để áp chế trưởng lão, thật quá vô sỉ.

Nhị trưởng lão chần chờ một chút rồi chỉ đám Âu Tuấn, quát: “Các ngươi dùng mánh lới trộm gian oan uổng Lục Vũ, còn không mau tới xin lỗi hắn đi.”

“Trưởng lão, chúng ta...”

“Ta ta cái gì, mau lên, ta không rảnh ở đây nghe các ngươi nói này nói nọ.”

Nhị trưởng lão nghiêm mặt, ngũ trưởng lão và ba vị võ sư thì hơi xấu hổ.

Âu Tuấn tức giận đến phát điên, những đệ tử chân truyền khác mặc dù không cam lòng nhưng trước ánh mắt băng lãnh uy hiếp kia của trưởng lão thì đành phải mở miệng nói xin lỗi.

“Thật có lỗi... thật có lỗi...”

Lục Vũ không so đo với đám người này, hắn lạnh lùng nhìn Âu Tuấn.

“Thật xin lỗi.”

Âu Tuấn bỗng nhúc nhích môi, trong lòng hận Lục Vũ đến chết.

“Nói cái gì? Không nghe thấy.”

Lục Vũ hừ khẽ, không vui nói.

Âu Tuấn giận dữ muốn bão nổi nhưng lạ bị ánh mắt của nhị trưởng lão áp chế.

“Thật xin lỗi.”

Lần này, thanh âm của Âu Tuấn lớn hơn một chút.

“Nghe không được!”

Lục Vũ rống to, phát tiết bất mãn trong lòng.

Âu Tuấn cả giận nói: “Ngươi khinh người quá đáng!”

Lục Vũ cười lạnh nói: “Là ai oan uổng ta hả?”

Nhị trưởng lão trừng mắt Âu Tuấn, trầm giọng nói: “Nói to hơn một chút, đừng chậm trễ chính sự.”

Âu Tuấn tức giận đến sắp điên rồi, vốn định chèn Lục Vũ vu cáo hắn tội giết chết Từ Phàm để rửa sạch hiềm nghi trên người mình, nào ngờ lại bị đối phương làm nhục một phen.

“Thật! Xin! Lỗi!”

Âu Tuấn nghiến răng nghiến lợi, ngũ quan dữ tợn.

Lục Vũ khẽ nói: “Thanh âm không nhỏ, thành ý không được tốt.”

Nhị trưởng lão nói: “Tốt, xin lỗi đã xong, mau nói cho chúng ta biết Hắc Vĩ hồ ở đâu?”

Lục Vũ thu hồi tầm nhìn, tay phải chỉ một chỗ đường hầm.

“Chẳng phải đang ở kia sao?”

Nhị trưởng lão sững sờ, căn bản không tin Lục Vũ nhưng vẫn theo bản năng quay đầu xem.

“Hắc Vĩ hồ ở chỗ đó á, ngươi đang nói hươu nói vượn gì vậy, giỡn chúng ta à?”

Tần Vân cười lạnh, căn bản không tin tưởng chuyện ma quỷ của Lục Vũ.

“Thật, là Hắc Vĩ hồ kìa.”

“Cái gì! Điều này không thể nào?”

Tần Vân sắc mặt ngẩn ngơ, nhìn theo hướng ngón tay Lục Vũ chỉ thì quả nhiên thấy được Hắc Vĩ hồ, nó đang đứng ở ngay cửa đường hầm, khiêu khích nhìn mọi người.

“Mau đuổi theo!”

Nhị trưởng lão đại hỉ, xông lên trước nhất.

Ngũ trưởng lão và ba bị võ sư theo sát phía sau, tiếp đó là Phương Thanh Sơn.

Âu Tuấn cố ý chậm nửa nhịp, giọng căm hận nói: “Lục Vũ, ngươi chờ đó!”

“Tùy thời phụng bồi!”

Lục Vũ cười to, tiếng cười tràn ngập sự trào phúng khiến Âu Tuấn tức giận đến phát điên.

Những người khác đuổi theo Hắc Vĩ hồ còn Lục Vũ thì quay người rời đi, tìm kiếm lối về.

“Chán thật, sao bọn hắn vẫn chưa trở lại thế.”

Bên đầm nước, quận chúa bĩu môi nói.

Tiểu Đóa ôn nhu nói: “Hiện tại mới đi có hơn một ngày thôi mà, không thể nhanh thế được.”

Đại trưởng lão đứng ở một bên, tâm tình cũng khá gấp gáp.

“Cũng không thấy phái người đi ra báo chút tình huống, thật sự gấp chết người.”

Lần này, sau khi một trăm đệ tử chân truyền tiến vào núi thì trong đó có mấy vị bất hạnh chết dưới vuốt yêu thú, hơn mười người khác thì thụ thương đã tạm thời rời núi.

Tất cả những người còn lại thì tiến vào trong thủy đàm, đi truy tung Hắc Vĩ hồ.

Đột nhiên, trên mặt nước xuất hiện bọt khí.

Tiểu Đóa hoảng sợ nói: “Mau nhìn kìa, có người đi ra.”

Quận chúa trừng to mắt, a một tiếng, kích động hô: “Là Lục Vũ đó.”

Đại trưởng lão khá hưng phấn, Lục Vũ vừa mới ngoi lên khỏi mặt nước đã bị gặn hỏi: “Tình huống bên dưới thế nào?”

Lục Vũ lên bờ, bẩm báo tình huống.

“Bên dưới là một mê cung cực lớn, đường hầm giao thoa, trưởng lão và những sư huynh khác đều đang truy tung Hắc Vĩ hồ, một số sư huynh thì bất hạnh gặp nạn.”

Đại trưởng lão ngạc nhiên nói: “Mê cung, xem ra thật có huyền cơ.”

Quận chúa Đỗ Tuyết Liên tò mò hỏi: “Làm sao lại có một số sư huynh gặp nạn?”

Lục Vũ nói: “Từ Phàm đã chết, bên cạnh có ghi lại một dòng chữ bằng máu nói là do Âu Tuấn gây ra, cũng không biết thật giả ra sao nữa.”

Đại trưởng lão giật mình, bật thốt lên: “Từ Phàm chết rồi? Chuyện này hơi rắc rối đấy.”

Tiểu Đóa nói: “Từ Phàm là con trai của thành chủ, nếu chết tại Thanh Sơn tông thì hơi khó bàn giao đây.”

Quận chúa nhìn Lục Vũ, hỏi: “Ngươi không có bị thương chứ?”

Lục Vũ lại cười nói: “Ta không sao, chỉ là...”

Tiểu Đóa hỏi: “Chỉ là sao?”

Lục Vũ kể lại chuyện Âu Tuấn hãm hại hắn, đây tự nhiên là quỷ kế của Lục Vũ nhưng mặt ngoài lại không để lộ ra chút dấu vết.

Quận chúa mắng: “Âu Tuấn thật không biết xấu hổ, không ngờ lại ức hiếp ngươi như thế. Chờ hắn đi ra ta phải hỏi ngay mặt hắn mới được.”

Tiểu Đóa khuyên nhủ: “Được rồi tiểu thư ơi, nhị trưởng lão đã phạt hắn đi nhận lỗi rồi. Âu Tuấn là thiếu thành chủ, Lục Vũ mới tới nên không tránh được bị hắn ức hiếp một chút cũng là chuyện bình thường mà.”

Quận chúa cả giận nói: “Không được! Dựa vào cái gì mà Lục Vũ phải bị hắn ức hiếp như thế chứ hả?”

Lục Vũ cười nói: “Không sao cả, sau này ta né hắn là được. Tốt, hiện tại ta đi xuống tìm hiểu tình huống tiếp đã, chứ không thì những sư huynh đệ kia lại cáo trạng ta trước mặt trưởng lão nữa thì khổ.”

Quận chúa nghe xong thì vội vàng nắm lấy tay Lục Vũ giữ hắn lại, không cho hắn đi xuống.

“Ở trong đó như mê cung thế kia, lỡ như Âu Tuấn qua mặt trưởng lão ức hiếp ngươi, há không nguy hiểm sao?”

Tiểu Đóa lo lắng nói: “Ngươi còn đắc tội đệ tử khác, bọn hắn nếu liên hợp lại mưu hại ngươi, hậu quả kia...”

Tiểu Đóa không dám nói tiếp, theo bản năng quay đầu nhìn đại trưởng lão.

“Nếu đã như thế thì ngươi che chở hai người bọn họ quay về trung viện trước đi, ta xuống dưới truy tung Hắc Vĩ hồ. Những người khác có hỏi thì ngươi cứ nói là ta ra lệnh, bọn hắn sẽ không dám làm gì cả đâu.”

Đại trưởng lão lên tiếng, thực ra hắn đã sớm muốn đi xuống nhưng do có quận chúa ở đây nên hắn mới không yên lòng.

Bây giờ Lục Vũ tới thật đúng lúc, tiễn đưa tiểu quận chúa này đi thì đại trưởng lão mới có thể đại triển quyền cước.

“Việc này...”

Lục Vũ hơi chần chờ.

Đại trưởng lão nói: “An nguy của quận chúa rất quan trọng, nhiệm vụ gian khổ này ta giao cho ngươi.”

Nói xong, không đợi Lục Vũ trả lời, đại trưởng lão liền nhảy xuống thủy đàm.

“Đại trưởng lão...”

Lục Vũ cười thầm, kết quả này thật đúng như ý hắn.

“ĐI thôi, nơi này không dễ chơi, chúng ta trở về đi.”

Quận chúa mặc kệ đại trưởng lão, kéo ống tay áo Lục Vũ, cười hì hì nói: “Ta đói, chúng ta đi nướng thỏ rừng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.