Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Chương 7: Hẹn hò




Lục Vũ tự nhiên biết thiên mạch thần bí, độc nhất vô nhị.

Nhưng hắn không thể ngờ được hư ảnh phật ngồi trong Hắc Nguyệt quả lại có thể xuất hiện ở bên trong thiên mạch, là do Vạn Pháp Trì giở trò quỷ hay là thiên mạch đang quấy phá?

Trước mắt, thiên mạch của Lục Vũ còn rất yếu ớt, nó không thể sánh bằng Bách Xuyên mạch nhưng từ khi hư ảnh phật ngồi Hắc Nguyệt tiến vào bên trong thiên mạch thì hắn lại có thể nhìn thấy cảnh vật bên trong thiên mạch.

Theo thị giác của Lục Vũ thì thiên mạch tựa như một trường hà hư không, quán thông Bách Xuyên mạch, nhưng kết cấu không gian bên trong lại khác hoàn toàn Bách Xuyên mạch.

Bách Xuyên mạch tựa như một đại giang đại hà, còn thiên mạch tựa như một thời không rộng lớn vô biên.

Hắc Nguyệt phật ngồi xếp bằng trong hư không, toàn thân đen kịt, hai mắt khép kín, ở trong trạm thái ngủ say, tạm thời nó sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì với Lục Vũ nhưng lại khiến hắn nghi hoặc không thôi.

Kiếp này của Lục Vũ khác kiếp trước, mặc dù có ký ức của Thánh Hồn Thiên Sư nhưng vẫn có rất nhiều chuyện không thể giải thích nổi.

Lúc này, Hắc Nguyệt quả rơi vào tay Lục Vũ, vỏ trái cây vỡ ra, hương khí mười phần.

Lục Vũ bừng tỉnh, nhìn lớp vỏ màu đen bọc lấy lớp thịt quả trắng noãn bên trong, nhất thời muốn ăn.

Lột vỏ trái cây ra, Lục Vũ cắn một miếng, cảm giác giòn ngọt ngon miệng, hương vị thật tốt.

“Ăn ngon.”

Lục Vũ cắn hai ba miếng đã ăn sạch Hắc Nguyệt quả, bỏ vỏ trái cây vào trong nhẫn trữ vật.

Quay người, Lục Vũ vừa đi hai bước thì thân thể tự nhiên trôi nổi, toàn thân nhẹ tựa lông hồng.

“Chuyện gì thế này?”

Lục Vũ giật mình, trong đầu hiện ra một ý niệm.

“Là Hắc Nguyệt quả!”

Lục Vũ kinh hô, ngay sau đó kinh mạch toàn thân chấn động, huyệt đạo bạo hưởng, một cỗ lực lượng cuồng dã tràn ngập trăm mạch toàn thân, linh lực thẩm thấu mỗi tấc máu tấc thịt, mỗi một cây gân cốt.

Thân thể Lục Vũ xuất hiện dị biến, cơn đau tê tâm liệt phách khiến hắn phát ra tiếng kêu thảm, hắn lại cấp tốc vận chuyển Thốn Tâm Vạn Kình để khai thông cỗ lực lượng cuồng bạo kia.

Trong đan điền, linh chủng trở nên cực kỳ sinh động, mười mạch trong cơ thể quán thông như giang hà nạp biển, đang điên cuồng hấp thu cỗ lực lượng kia.

Trong huyệt thần hồn, thảo hồn đang trưởng thành lớn mạnh, ẩn ẩn có dấu hiệu thoát biến.

Vạn Pháp Trì chuyển động, Ngưng Hồn châu lấp lóe, hồn lực cường đại dung nhập khoáng vật chi nguyên quấn quanh chín tia hoàng tuyến trên dầu thảo hồn, giờ phút này bắt đầu dung hợp.

“Ta thật sự đã quá coi thường Hắc Nguyệt quả này.”

Lục Vũ vừa mừng vừa sợ, Hắc Nguyệt quả trong truyền thuyết quả nhiên là siêu phàm thoát tục.

Thốn Tâm Vạn Kình đệ tứ trọng tiến triển thần tốc, trong chốc lát liền đạt đến Thốn Tâm 798 kình, sắp đột phá Tụ Linh tam trọng cảnh giới.

“Tốt, quá tốt!”

Lục Vũ cố nén nội tâm kích động, toàn lực dẫn đạo Hắc Nguyệt quả thả ra lực lượng cuồng bạo, cảm giác mỗi một tấc máu thịt, gân cốt, màng da đều đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Thốn Tâm Vạn Kình đang chấn động cao tốc tạo nên thiên chuy bách luyện cho nhục thân, lửa nóng cuồn cuộn tràn ngập huyết mạch khiến hắn tuôn ra mồ hôi như mưa, tựa như đặt mình trong hỏa lò vậy.

“Đột phá!”

Lục Vũ cuồng hống trong lòng, Thốn Tâm 800 kình, nhẹ nhõm đi vào Tụ Linh tam trọng.

Trong đan điền, linh chủng lần nữa biến to gấp đôi, từ ngọn lửa hóa thành hỏa diễm, lóe ra thập sắc chi quang, càng thêm kết hợp chặt chẽ với mười mạch trong cơ thể.

Thảo hồn xoay tròn trên đỉnh đầu Lục Vũ, ba chiếc lá cây mang ba sắc thái riêng biệt, huyền diệu riêng biệt.

Trên chiếc lá thứ ba, Vạn Pháp Trì làm dẫn đạo, Ngưng Hồn châu trên chiếc lá thứ hai phối hợp với ba tia hồn lực tuyến đang toàn lực hiệp trợ.

Bên trên chiếc lá thứ nhất, Bích Thảo Liên Thiên quyết hóa thành tiểu thảo chi nhãn, Thiên Mộc Thành Lâm quyết hóa thành thiên mộc chi nhĩ, Hoa Hương Dẫn Điệp quyết tạo thành như hoa kiều nhan, phối hợp với thiểm điện lông mày phác họa ra hình dáng khuôn mặt.

Hoàng cấp cửu phẩm thảo hồn đang thoát biến, chín tia hoàng tuyến dung hợp mỗi ba tia thành một tia, sắp biến t hành ba tia kim tuyến thô to.

Về sau, ba tia kim tuyết tiếp tục dung hợp hóa thành một đường cong trong suốt quấn quanh trên chiếc lá thứ nhất, lóe ra huyền quang nhàn nhạt, phóng xuất ra khí tức võ hồn cường đại.

Đường cong trong suốt chuyển qua bên trên chiếc lá thứ hai, khi thì chui vào bên trong Ngưng Hồn châu, khi thì quấn quanh hồn lực tuyến, dẫn dắt sự biến hóa trên chiếc lá thứ hai.

Quá trình này kéo dài một nén nhang, về sau đường cong trong suốt chuyển qua bên trên chiếc lá thứ ba, uyển chuyển nhảy múa trên mặt Vạn Pháp Trì, linh động xinh đẹp.

Sau khi Lục Vũ đạt đến Tụ Linh tam trọng, võ hồn và nhục thân đều được đề cao thật lớn.

Thốn Tâm Vạn Kình liên tiếp đề cao, nửa canh giờ liền đạt đến Thốn Tâm 872 kình.

Lúc này lực lượng cuồng bạo mà Hắc Nguyệt quả thả ra đã bắt đầu yếu đi, Bách Xuyên mạch trở nên tràn đầy, thiên mạch biến lớn hơn một vòng, tổng hợp tăng lên vượt quá tưởng tượng.

Một canh giờ sau, thân thể Lục Vũ trôi nổi giữa không trung tự nhiên rơi xuống, võ hồn trên đỉnh đầu chớp động huyền quang chói mắt nhưng đường cong trong suốt lại chui vào trong Vạn Pháp Trì, biến mất không thấy.

Thốn Tâm Vạn Kình đã đạt đến Thốn Tâm 890 kình, cách Tụ Linh tứ trọng vẻn vẻn chị một bước.

Lục Vũ hoạt động tay chân một chút, toàn thân xương cốt bạo hưởng, cả người cao hơn hai thốn, dáng người cũng rắn chắc khôi ngô không ít.

Đấm ra một quyền, hư không cửu bạo, có kinh lôi chi thế, mặt đất bụi đất tung bay.

“Nhục thân mạnh thật, có cảm giác như thoát thai hoán cốt ấy nhỉ.”

Lục Vũ đại hỉ, tiếp tục lưu ý tình trạng cợ thể, võ hồn trên đỉnh đầu đang nhẹ nhàng lay động, trạn thái có chút kỳ diệu.

“Ở trong trạng thái giữa Hoàng cấp và Huyền cấp võ hồn, loại tình huống này ta còn là lần đầu tiên gặp được.”

Kiếp trước Lục Vũ là Thánh Hồn Thiên Sư nhưng chưa từng gặp qua quái sự này.

Hoàng cấp là hoàng cấp mà Huyền cấp là huyền cấp chứ làm gì có chuyện không Hoàng không Huyền này?

“Tựa như bị kẹt ở khoảng này, chưa thể tiến hóa hoàn toàn được.”

Lục Vũ cau mày, là do cảnh giới không đủ hay tại Vạn Pháp Trì đang tác quái?

Một tiếng dị khiếu truyền đến trong nháy mắt quấy nhiễu Lục Vũ.

Mũi chân điểm một cái, Lục Vũ bắn ra, cảm giác thân thể nhẹ nhàng, rõ ràng không giống lúc trước.

Đây không phải do cảnh giới tăng lên tạo thành mà là một loại biến hóa đặc thù của thân thể.

“Hắc Nguyệt quả thật kỳ diệu, sau khi phục dụng thì thân thể biến hóa, càng hợp lăng không không ngã.”

Lục Vũ thử một phát, thân thể bất động nhưng ngừng giữa không trung, không bị trọng lực ảnh hưởng.

Phía trước bóng người giao thoa, đều đang chạy tới cùng một phương hướng.

Lục Vũ tâm trạng hiếu kỳ cấp tốc đuổi theo, xuyên qua rất nhiều đường hầm, rốt cục đi đến một chỗ hình tròn bên trong một hang lớn.

Chỗ này tụ tập rất đông đệ tử chân truyền, nhị trưởng lão, ngũ trưởng lão và ba vị võ sư đều ở đây, Phương Thanh Sơn, Tần Vân và Âu Tuấn cũng có mặt ở hiện trường.

“Có ai thấy Hắc Vĩ hồ không?”

Nhị trưởng lão hỏi thăm.

Ở đây không ít đệ tử nhao nhao biểu thị gặp qua, đáng tiếc về sau lại mất dấu.

Lúc Âu Tuấn nhìn thấy Lục Vũ thì cấp tốc trao đổi ánh mắt với Tần Vân.

“Lục Vũ, ngươi chạy đi đâu thế?”

Âu Tuấn ngữ khí bất thiện hỏi.

“Ta đi đâu liên quan gì đến ngươi?”

Lục Vũ đứng ở lối vào, cười hì hì hỏi lại.

Âu Tuấn khẽ nói: “Có phải ngươi đi làm những chuyện hèn hạ xấu xa gì không?”

Lục Vũ phản bác: “Ngươi nói chuyện lão luyện như thế, xem ra cũng thường xuyên làm những chuyện bỉ ổi hèn hạ kia nhỉ.”

Âu Tuấn giận dữ, mắng: “Ngươi đánh rắm! Ta đi cùng những người khác, bọn hắn có thể làm chứng cho ta.”

Lục Vũ ồ một tiếng, dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

“Các ngươi kết quần thành đội, nói chuyện phiếm đánh cái rắm cho nên mới không có ai lần theo Hắc Vĩ hồ nhỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.