Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Chương 2




“Mau đuổi theo đi, các ngươi thất thần làm gì.”

Ngũ trưởng lão mắng to, trong nháy mắt đánh thức mọi người.

Đông đảo đệ tử cùng nhau tiến lên, truy đuổi thân ảnh Hắc Vĩ hồ.

“Chơi gì thế, sao đến nguyên nhân cũng không nói, thiệt tình.”

Quận chúa vểnh môi, hơi bất mãn nói.

Tiểu Đóa an ủi: “Coi như chơi trốn tìm đi, dù sao chơi vui là đủ rồi.”

“Chơi trốn tìm hả, được, Lục Vũ, đuổi theo ta này.”

Quận chúa một mặt cười yêu kiều, nói đến chơi nàng liền hứng khởi.

Lục Vũ khẽ nhúc nhích môi tựa hồ muốn nói gì đó nhưng rốt cục bất đắc dĩ cười một tiếng, lắc đầu, đuổi theo quận chúa.

Tần Vân cố ý lạc lại sau, đợi đến khi những đệ tử khác đi xa mới đánh mắt với Ngũ trưởng lão.

Phương Thanh Sơn tạm thời không để ý đến tiểu quận chúa, hắn đặt trọng tâm lên trên Hắc Vĩ hồ.

Từ Phàm và Âu Tuấn cũng đều đuổi theo Hắc Vĩ hồ, muốn thông qua bí năng phân biệt linh thức của nó để phá giải bí mật hậu sơn.

Hắc Vĩ hồ là yêu thú giỏi tìm tòi bí mật, nó nhanh chóng men qua khu thứ bảy xông thẳng đến khu thứ sáu.

Ba vị trưởng lão và ba vị võ sư đuổi theo sát sau, mấy chục đệ tử chân truyền cấp tốc phân tán bốn phía bao bọc chặn đường, nhanh chóng kinh động đến những yêu thú trong rừng.

“Cẩn thận!”

Có đệ tử kêu to, đột nhiên bị một con yêu thú xông ra trảo thương.

Lục Vũ vừa chơi đùa với quận chúa vừa lưu ý tình huống trong rừng.

Tiểu thảo chi nhãn kết hợp với thiên mộc chi nhĩ nhanh chóng truy được hành tung của Hắc Vĩ hồ.

“Nó cố ý kinh động yêu thú khu thứ bảy để tạo ra hỗn loạn, giảo hoạt thật đấy.”

Tiểu Đóa chơi với quận chúa, mật thiết lưu ý từng ngọn cỏ gió lay xung quanh, dưới sự chú ý của Lục Vũ cùng tiến đến khu thứ sáu.

Khu thứ bảy có rất đông yêu thú cấp một, cấp hai xông ra, khu thứ hai thì xuất hiện yêu thú cấp ba.

Đông đảo đệ tử chân truyện gặp phải yêu thú tập kích, không thể không chống cự phản kích hoặc lựa chọn chạy trốn.

Như thế mọi người bị tách ra.

Lục Vũ mang theo quận chúa và Tiểu Đóa xuyên thẳng qua rừng, mượn nhờ cảm giác lực kinh người thành công tránh khỏi mấy con yêu thú, xâm nhập nội địa khu thứ sáu.

“Ta biết có một nơi chơi rất vui, đi bên này.”

Lục Vũ nghĩ đến con hổ yêu kia, nghĩ đến Huyền Hồn thảo và Thủy Tâm chi phách.

“Thật hả? Mau mang ta đi xem đi.”

Tiểu quận chúa tựa như chú chim nhỏ không buồn không lo, líu ríu lanh lợi.

“Có cả đầm nước này, bông hoa xinh đẹp biết bao.”

Đi vào sào huyệt cự hổ, tiểu quận chúa bị bông hoa bên đầm nước hấp dẫn.

Lục Vũ nhìn lướt qua bốn phía, trở lại chốn cũ thì hắn không khỏi nhớ tới lời hứa của mình.

Sở Tam Thu, ngươi chiếm hổ hồn nhưng từng nghĩ tới nhân quả chưa?

“Cẩn thận.”

Tiểu Đóa phát ra một tiếng kinh hô, dọa Lục Vũ cấp tốc quay đầu.

Một con tiểu bạch xà toàn thân màu bạc thè lưỡi liên tục vừa lúc hiện ra ngay trên đỉnh đầu tiểu quận chúa, dọa sợ Tiểu Đóa.

“Đừng nhúc nhích.”

Lục Vũ ngăn cản Tiểu Đóa làm ra hành động thiếu suy nghĩ, ánh mắt quái dị nhìn tiểu bạch xà kia.

Nó nhẹ nhàng như gió tựa như một sợi bạch quang trong nháy mắt rơi xuống đầu vai tiểu quận chúa, trên thân rắn có hoa văn mỹ lệ, nó quấn quanh cổ tiểu quận chúa một vòng.

Tiểu quận chúa hơi chậm tiêu, lúc này mới lưu ý đến con bạch xà kia, cảm giác cổ lành lạnh không nói nên lời.

Bạch xà nhìn tiểu quận chúa, lưỡi thè ra thụt vào, tình huống trông có vẻ cực kỳ nguy hiểm.

Tiểu quận chúa bị dọa muốn hô ta nhưng bên tai nghe được thanh âm của Lục Vũ.

“Đừng sợ, nó muốn làm bằng hữu với ngươi.”

Tiểu quận chúa hỏi: “Thật ư?”

Lục Vũ nói: “Thật, ngươi nhẹ nhàng đưa tay trái lên, nó sẽ trườn đến tay ngươi đó.”

Tiểu quận chúa tin thật, lúc này đưa tay trái ra.

Tiểu Đóa nửa tin nửa ngờ, Lục Vũ thì căng thẳng nhìn không chớp mắt tiểu quận chúa và bạch xà.

Bạch xà mắt hồng nhìn tiểu quận chúa một lát lại thật trườn lên tay nàng, thân sau từ từ dựng đứng lên, đầu nó vừa lúc ở ngay trán tiểu quận chúa.

Tiểu quận chúa khá cao hứng, tưởng bạch xà thật muốn làm bằng hữu với nàng, trong mắt ngây thơ tràn đầy tiếu dung.

“Lục Vũ, ngươi thật thông minh, nó... a...”

Quận chúa quay đầu đang nói, bạch xà đột nhiên áp sát, chô mi tâm tiểu quận chúa lưu một vết rắn cắn.

Cảm giác kia rất thanh lương, tiểu quận chúa theo bản năng thờ phào nhưng Tiểu Đóa lại bị dọa đến hoa dung thất sắc.

Bạch quang lóe lên, sau khi bạch xà cắn xong thì đột nhiên thoát khỏi tay tiểu quận chúa, biến mất trong bụi cỏ.

“Tiểu thư...”

Tiểu Đóa kinh hô phóng tới chỗ tiểu quận chúa, lại bị Lục Vũ bước ra ngăn lại.

“Đừng hoảng hốt, ngươi nhìn kỹ xem, nàng không sao cả.”

Tiểu Đóa ngạc nhiên nói: “Không có chuyện gì à? Sao lại thế...”

Lục Vũ ánh mắt phức tạp, tiểu quận chúa lại một mặt mờ mịt.

“Các ngươi sao nhìn ta như nhìn quái vật vậy hả?”

Tiểu Đóa nhìn chỗ trán quận chúa, nơi đó có một ấn ký nhạt màu đang nhanh chóng biến mất, cảm giác rất kỳ quái nhưng lại không thể nói nên lời.

“Không sao cả, chúng ta lo lắng con rắn kia sẽ cắn ngươi.”

Tiểu quận chúa không hiểu hỏi: “Nó có cắn ta đâu, nó chỉ muốn làm bằng hữu với ta thôi.”

Tiểu Đóa cười khổ, tiểu quận chúa thật quá đơn thuần rồi.

Lục Vũ cười nói: “Đúng, nó là bạn tốt của ngươi.”

Quận chúa cười duyên nói: “Đúng vậy mà. A, nó chạy đi đâu rồi?”

Lục Vũ ôn nhu nói: “Nó đói bụng nên đi tìm đồ ăn rồi.”

Tiểu quận chúa có chút thất lạc.

“Vậy khi nào nó mới đến tìm ta chơi tiếp?”

“Đến khi nó nhớ ngươi tự nhiên sẽ tới tìm ngươi.”

Lục Vũ nhìn qua trán quận chúa, ấn ký kia đã hoàn toàn biến mất nhưng lại có tế văn hiện ra chỗ mi tâm mà mắt thường rất khó có thể nhận ra được.

“Bông hoa bên kia rất đẹp, đi xem một chút đi.”

Lục Vũ đẩy tiểu quận chúa ra, gọi Tiểu Đóa tới một bên.

“Chuyện này đừng nói cho người khác.”

“Vì sao?”

Lục Vũ nói: “Con bạch xà kia tặng một cái chúc phúc trên trán quận chúa.”

Tiểu Đóa kinh dị nói: “Chúc phúc? Chúc phúc gì?”

Lục Vũ chần chờ nói: “Long chi vẫn!”

Tiểu Đóa ngạc nhiên hỏi: “Long chi vẫn là sao?”

Lục Vũ lắc đầu nói: “Ta không thể nói nguyên nhân rõ ràng được, tóm lại chuyện này càng ít người biết thì quận chúa sẽ càng được lợi.”

Tiểu Đóa nói: “Ta đã hiểu, ngươi yên tâm... a... mau nhìn.”

Lục Vũ giật mình, thuận theo hướng ngón tay Tiểu Đóa chỉ thì lại phát hiện hành tung Hắc Vĩ hồ.

Nó như đom đóm trong đêm, xuyên thẳng qua rừng, chớp mắt đã chui vào trong sào huyệt cự hổ.

Lục Vũ hơi ngạc nhiên, mật thiết lưu ý nhất cử nhất động của Hắc Vĩ hồ, chỉ thấy nó ở trong sào huyệt cự hổ nhìn đông nhìn tây ngửi ngửi một hồi tựa như phát hiện ra thứ gì đó.

Ngày đó Lục Vũ ở chỗ này thu hoạch được hai gốc Huyền Hồn thảo và Thủy Tâm chi phách.

Bây giờ Hắc Vĩ hồ xuất hiện ở đây hiển nhiên không phải trùng hợp.

Xem ra Hắc Vĩ hồ thật có năng lực tầm bảo trong bóng tối, chẳng trách Thanh Sơn tông lại không tiếc mọi giá đi bắt nó.

Hắc Vĩ hồ đi quanh trong huyệt động một vòng, ánh mắt hơi có vẻ thất lạc.

Về sau, nó khẽ nhìn Lục Vũ một hồi rồi nhẹ nhàng nhảy lên trên đầm nước, cúi đầu uống nước, cũng quay đầu nhìn Lục Vũ vài lần, ánh mắt kia khiến cho người nghi hoặc.

Giờ phút này, nơi xa truyền đến tiếng vang.

Hắc Vĩ hồ chợt lóe lên, nhanh chóng mất dạng.

Lục Vũ đánh mắt Tiểu Đóa, hai người cấp tốc đi tới bên cạnh quận chúa, lôi kéo nàng nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

“Không còn hình bóng, tiếp tục đuổi.”

Nhị trưởng lão hiện thân, Phương Thanh Sơn, Từ Phàm, Âu Tuấn đang ở phụ cận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.