Em Đừng Lạnh Lùng Nữa Được Không

Chương 53: Thâm tàng bất lộ




Trong cung kiêng kị nhất, cũng là địa phương bí ẩn nhất, trừ bỏ lãnh cung nơi mà mỗi người khi nghe thấy đều biến sắc, thì nơi còn lại không có người sống ra khỏi đó - thiên lao.

Âm u chật hẹp, thâm sâu mà cổ quái, tầng tầng lớp lớp trọng binh canh gác, làm cho người ta càng cảm thấy thêm trọng yếu. Thanh âm va chạm của binh khí, ở trong không gian yên tình, thỉnh thoảng vọng lại, kéo dài trong xa xăm, làm cho người ta vốn đã hoảng sợ bất an quạnh quẽ, lại càng thêm sợ hãi. Giống như một khúc câu hồn nhiếp phách, dẫn dắt người ta đi vào con đường tử vong.

Đây là thiên lao trong cung.

Thục phi mặc một thân áo trắng tù nhân, trên tay cùng trên chân đều mang cái xích to, đối với một người sinh ra, lớn lên trong nhung lụa như nàng, đã muốn không chịu nổi sức nặng của xích. Động một chút, lại phát ra thanh âm xích sắt va chạm, làm cho nàng đau vào tận trong máu xương, trên tay cùng trên chân đã trải đầy vết máu, đỏ sẫm lồ lộ.

Đây chính là cái giá phải trả cho việc thất bại đi. Hôm qua, vàng bạc đầy sảnh đường, y phục quý giá, hôm nay, thất bại bất ngờ, tóc mai hai màu. Bị bại, thật sự vô cùng thê lương, bốn vách tường tiêu điều, vô cùng thê thảm.

Một trận tiếng bước chân trên đường lao hẹp đi tới, mọi người trong lao đều trông mong nhìn lại, nghĩ đến đây là tia sinh sống cùng hy vọng duy nhất trong lao tù này.

Thục phi như cũ ngồi yên , hy vọng của nàng, dĩ nhiên đã mất hết. Bất quá thật may mắn, Vũ nhi của nàng, ít nhất không bị giết, chỉ bị biếm vì thứ dân, có lẽ có thể bình an sống cuộc sống bình thường. Trong lòng nàng không phải không cam tâm, không phải không có hận, mà là hận cả bằng tính mệnh, nhưng mà cũng chẳng qua chỉ là không khí hư vô trong lòng bàn tay, không có chỗ dựa.

Một chén cơm trắng, một cái chân gà, một ít thịt kho tàu, một đĩa rau xanh, đưa vào phòng giam của Thục phi. Chỉ nghe cai ngục nói: "Nhanh ăn đi, qua nhiều ngày tới sẽ không được ăn." Giọng điệu có chút khinh miệt cùng đành chịu.

Cũng vậy, cho dù trước có là ai, bị giam vào nơi này, chính là tù nhân thôi, trước kia có thân phận tôn quý như thế nào, bây giờ đều không đáng một đồng.

Thục phi quay đầu nhìn đồ ăn, sau đó vẫn ngồi tại chỗ cũ, cũng không định vào đồ ắn, chả lẽ kết thúc như vậy sao? Cảm giác giống như một giấc mộng. Tóc rối bời, càng làm lộ ra vẻ chật vật của nàng lúc này, so sánh với thân phận trước kia của nàng quả thật là làm trò cười cho người khác.

Lại là một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, nghe khí thế này, làm cai ngục cũng phải khẩn trương, suy nghĩ, có lẽ là một đại nhân vật đến đây.

Quả nhiên, qua một lúc, một thân quần áo lam cẩm bào đứng ở trước mặt Thục phi, người này nàng nhận ra, là tổng quản thái giám phục vụ bên người hoàng thượng.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy nô tài đê tiện ngày thường khúm núm, thế nhưng bây giờ lại có chút hoảng hốt.

Chỉ thấy hắn đưa cho bọn thị vệ một cái lệnh bài, giọng the thé nói: "Chúng ta phụng mệnh Hoàng Thượng, thẩm vấn tội phạm Thục phi nương nương."

Bọn thị vệ liếc mắt một cái, nhìn thấy lệnh bài màu vàng, liên tục không ngừng cúi đầu khom người, tiến lên mở cửa lao: "Công công thỉnh, " một mặt nói xong, một mặt cởi bỏ xiềng xích chân tay cho Thục phi.

Thục phi có chút giật mình sững sờ, trên khuôn mặt hoảng hốt lộ ra một tia ngờ vực lo lắng, Hoàng Thượng muốn gặp nàng sao? Sau đó đi theo tến thái giám kia hướng tới Thừa Kiền điện.

Ra khỏi thiên lao, mới biết, bên ngoài màn đêm buông xuống, đêm đen như mực, đem toàn bộ hoàng cung bao phủ kín không một kẽ hở, làm cho người ta áp lực đến cực điểm, giống như tâm tình hiện tại của nàng, đen tối không có một chút ánh sáng.

"Tội phi tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế." Trong lòng có chút ảo tưởng, có lẽ, Hoàng Thượng sẽ niệm tình nhiều năm nàng phục vụ, sẽ mở một con đường sống. Ánh mắt có chút chờ mong nhìn Nam Cung Liệt.

Nam Cung Liệt làm như không có nghe thấy Thục phi nói, cũng không liếc mắt nhìn nàng một cái, đôi mắt như cũ rủ xuống, vuốt ve chu bút trên tay.

Thật lâu sau, mắt cũng không nâng lên mà mở miệng nói: "Thục phi, vài năm gần đây trẫm đối đãi với ngươi cũng không tệ." Lời nói ra đơn giản, dễ hiểu, thản nhiên lộ ra sự uất giận khi bị làm trái lời.

"Đúng vậy, Hoàng Thượng đối xử với tội phi tốt lắm." Thanh âm kinh sợ, có lẽ, nàng lại một lần sai lầm rồi. Hoàng Thượng chỉ vì thiên hạ của hắn, làm sao có thể khoan hồng đối với nàng.

Tất cả cũng chỉ là hy vọng xa vời của nàng.

Quả nhiên, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ của Nam Cung Liệt, nhè nhẹ trào phúng lộ ra khóe miệng: "Ngươi phản bội trẫm cũng được, nhưng mà ngươi tại sao dám hạ độc đối với trẫm?" Một câu nói thôi, đã đủ định tội của nàng

Nam Cung Liệt thời trẻ quả thật không tính là một hoàng đế tốt, hồ đồ nửa đời, bỏ bê triều trính. Đến lúc tuổi già mới chậm rãi tỉnh ngộ, khí thế đế vương, tăng trưởng theo tuổi, càng ngày càng làm cho người ta phải khuất phục.

Nhưng mà lại không nghĩ tới, hắn luôn luôn cẩn thận, thế nhưng lần này lại dễ dàng bị tính kế như thế. Quả thật là năm tháng không buông tha cong người a, xem ra, hắn thật là đã già đi.

Thục phi ngửa đầu nhìn Nam Cung Liệt, trong mắt hắn lộ ra cho dù nàng có biện bạch như thế nào, thì tội hành thích vua của nàng, đã được định, không thể chối cãi. Nghĩ vậy, không khỏi một trận cười khổ, muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do. Thôi, dù sao đều là tử, nhiều thêm một tội cũng chẳng làm sao.

Có chút buồn bã cười, nói: "Ngươi không chết, Vũ nhi làm sao có thể đi lên ngôi vị hoàng đế?" Ngữ khí quả nhiên là chanh chua, hoàn toàn hợp với mười phần biểu hiện ương ngạnh bình thường của nàng.

Nam Cung Liệt hừ lạnh một cái: "Cho dù ta chết, ngôi vị hoàng đế cũng không tới phiên Nam Cung Ngự Vũ ngồi." Đặt chu bút xuống, đi tới trước mặt Thục phi, từ trên cao nhìn xuống Thục phi đang quỳ, với vẻ mặt xem thường.

"Hoàng Thượng chẳng lẽ đã quên, tam hoàng tử của ngươi cũng trúng độc, độc kia cũng là ta hạ”. Thục phi nói không quan tâm là thật hay không, nếu đều là chết, trước khi chết, làm cho hắn tức giận, cũng thật tốt.

Nam Cung Liệt chăm chú nhìn nàng một lúc, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, lập tức lại nhoẻn miệng cười, nói: "Ngươi nếu có thể hạ độc với hắn, cũng sẽ không thảm bại như bây giời. Thôi, người tới, dẫn đi xuống, ba ngày sau, như trước trảm đầu thị chúng." Nói câu cuối, nhưng lại lộ ra chút ít bất đắc dĩ.

Thục phi lại một lần nữa bị áp trở về thiên lao tăm tối mù mịt, nơi nàng từ từ đợi đến cái kết của cuộc đời nàng.

Những khóm lặng im trong bóng đêm ở hoa viên, lẳng lặng nở rộ, nở ra những bông hoa đẹp nhất trước mặt mọi người, mà lại không có được ánh sáng trong đêm tối như thế này, làm cho sự rực rỡ bị giảm đi.

Đột nhiên một trận gió mạnh thổi qua, một bóng người đạp hoa mà đi, những đóa hoa vừa mới nở rộ, ở dưới chân người vừa qua, héo rũ rơi xuống, còn chưa tới kịp nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai, liền đã trở thành một mảnh lạc hồng.

Lạc hồng vô tình, người lại càng vô tình.

Một trận gió thổi tới, che khuất ánh mắt của bọn thị vệ canh giữ ở thiên lao, một bóng người chợt lóe mà qua, dễ dàng nhanh như thiêm điện đi vào trong thiên lao chật hẹp, âm u.

Lúc này mới nhìn rõ, người nọ không phải chỉ là một người, mà trên lưng còn cõng một người, đi vào cửa, mới thả người trên lưng xuống dưới. Hai người toàn thân đều mặc y phục dạ hành màu đen.

Chỉ thấy hắc y nhân đứng phía trước hai tay giương lên, mười ngón thuận thế bắn ra bên ngoài, trong tay cầm thứ gì đó tựa như lợi kiếm bình thường bay tới người mấy tên thị vệ, sau đó, không một tiếng động tất cả đều ngã xuống. Những thị vệ đã ngủ say lại càng mê man hơn, một thứ lướt nhẹ giống như lông chim, từ trên người bọn thị vệ rơi xuống.

Nhìn rõ, nguyên lai là những đóa hoa vừa nở ở trong hoa viên, hoặc hồng, hoặc phấn, hoặc tím, muôn nghìn sắc màu, rắc đầy dưới ánh lửa trong đường hầm sâu kín, làm nên vẻ diêm dúa.

Hai hắc y nhân thế này mới tiếp tục bước về phía trước. Bước chân không lớn không nhỏ, không nhanh không chậm, cảm giác từng bước như tạo ra gió, cho thấy thân phận không giống người bình thường.

Đợi đi đến trước cửa lao của Thục phi, mới ngừng lại. Hắc y nhân phía sau lúc này mới lộ ra ánh mắt khinh miệt, tiêu sái tiến lên, nhìn Thục phi ở trong lao đang dựa vào tường mà ngủ, một tiếng hừ nhẹ tràn ra khỏi khóe miệng.

Thục phi đang ngủ tựa hồ nhận thấy được một đạo ánh mắt cay độc đang chăm chú trên người mình, giật mình một cái, liền tỉnh lại.

"Các ngươi... Các ngươi là ai, muốn làm gì?" Liếc mắt một cái thấy hai cái hắc y nhân trước mặt, sợ hãi nhảy dựng lên. Nhìn xung quanh thấy thị vệ nằm gục hết trên đất, Thục phi đã hiểu được hai người này đến đây là vì bản thân nàng.

Hắc y nhân lúc này đi lên liền dùng tay cởi ra mảnh vãi che trước mặt, lộ ra dung nhan mỹ lệ. Trên mặt vẫn cười khanh khách như trước, hết sức châm chọc.

"Là ngươi? Ngươi muốn làm gì?" Thục phi nhất thời trong cơn giận dữ, đem sợ hãi lúc trước quên không còn một mảnh.

"Giết ngươi." Hắc y nhân ngắn gọn phun ra hai chữ, nói một cách rất tự nhiên.

"Giết ta? Ha ha, ngươi chẳng lẽ ngươi không biết, ba ngày sau ta sẽ bị xử trảm sao? Còn như vậy tốn công tới giết ta?" Thục phi ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm vào hắc y nhân trước mặt, hận đến nghiến răng.

"Nguyên nhân là vì còn có ba ngày mới hành hình, cho nên chờ không kịp ." Hắc y nhân một tiếng cười quyến rũ, hai tay chắp ở sau lưng, lại từng bước tiến về phía trước.

"Cái gì?" Thục phi có chút không thể tin được hỏi, thế nhưng có người ngay cả ba ngày cũng không làm cho nàng sống sót. Nàng quả thật là đi đến đường cùng ư?.

"Nếu như vậy, cũng cho ngươi trước khi chết hiểu được." Hắc y nhân nhíu mày một cái, cười đến yêu mị, "Ngươi nếu đã muốn gánh trên lưng tội hạ độc, liền mang theo đến đến địa phủ đi, cũng không sao cả. Ngươi nếu hôm nay sợ tội tự sát, như vậy nếu có người tới tìm người không phải là chết vô đối chứng sao? Dù sao ngươi đã có một tội mưu phản, thêm một tội này thành hai cái tử tội cũng không sao mà."

Thục phi híp lại mắt, đứng dậy cầm lấy song sắt nhà tù, nói: "Nguyên lai ngươi là làm cho ta thành kẻ gánh tội thay. Tất cả những việc này đều là ngươi làm đúng không?âm mưu thật thâm hiểm, nguyên lai mọi việc đều có sự tham gia của ngươi, sớm đã biết ngươi dã tâm không nhỏ, lại không biết nguyên lai lớn như vậy, đúng là ngay cả Hoàng Thượng cũng dám hại."

"Ha ha ha, nếu không cho Hoàng Thượng trúng độc, thì làm sao có thể đem suy nghĩ của mọi người đều chuyển tới trên người ngươi được? Ngươi quả thật là một quân cờ tốt ah." Hắc y nhân nhìn khuôn mặt phẫn nộ vặn vẹo của Thục phi, trong lòng càng thêm cao hứng.

"Ha ha, ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, " Thục phi thấy nàng ta vẻ mặt đắc ý, cố đè xuống lửa giận trong lòng, lạnh lung, trào phúng nói: "Ngươi hiện tại cũng gặp phải việc khó giải quyết đi. Nếu không như thế nào cấp bách đem mọi tội lỗi đổ lên trên đầu của ta. Những người còn lại, cũng không phải là người dễ dàng sống chung. Ta chết , ngươi cũng sẽ bị như vậy trong tương lai không xa."

Nhìn sắc mặt hắc y nhân càng ngày càng khó coi, Thục phi biết đã nói trúng chỗ đau của nàng ta, trên mặt càng cười đến vui vẻ: "Chỉ không biết làm như thế nào để thành sợ tội tự sát. Ngươi nên suy nghĩ cho tốt, đừng để đến lúc đó, bởi vì ta tự sát mà thành ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo."

Hắc y nhân kéo lên miếng vải đen một lần nữa che mặt, lạnh lùng nói: "Cái này không cần ngươi quan tâm . Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội lưu lại manh mối sao?"

Thục phi nghe thế, sắc mặt cứng đờ, hoảng loạn trong mắt cho thấy tất cả đều là tâm tư bị nhìn thấu.

Đúng vậy, nàng vốn định, vô luận muốn dùng loại phương thức như thế nào bức nàng tự sát, nàng trước khi chết đều có thời gian nhất định lưu lại một chút dấu vết. Nay nghe hắc y nhân nói như vậy, hiển nhiên, đã sớm nghĩ đến việc này.

Lúc này, mới cảm thấy từng đợt lạnh lẽo chân chính trong lòng, thối lui về phía sau. Lại bỗng nhiên cảm thấy hô hấp cứng lại, trong đầu không bao giờ có thể suy nghĩ gì nữa, tê liệt ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.