Em Đừng Lạnh Lùng Nữa Được Không

Chương 20: Tuấn khốc Hoàng đế




Thủy Dạng Hề chỉ dùng có ba phần công lực, nàng chỉ là muốn thử một chút võ công của người áo tím; thứ hai, bởi vì trên vai bị thương, làm cho nàng rất khó toàn lực ứng phó.

Chỉ thấy người áo tím nhẹ nhàng cười, ngửa người một cái, nhấc chân lộn mèo một cái liền tránh khỏi. Thân nhẹ như yến, tư thái tao nhã tự nhiên, không thể không nói, thật sự xinh đẹp. Sau đó, thực nhẹ nhàng dừng ở trước mặt nàng, bộ dạng hứng thú nhìn nàng, thản nhiên nói: "Bản lĩnh của ngươi thật sự không nhỏ, có thể lấy đoạn tơ lụa mềm mại làm vũ khí, chỉ bằng điểm ấy, đã đủ làm cho người ta tò mò . Trách không được hắn lại muốn bắt ngươi lại." Trong giọng nói tựa như giật mình hiểu ra.

"Ngươi nói hắn? Ai? ... Nam Cung Ngự Cảnh?" Thủy Dạng Hề thử hỏi, theo chiêu thức vừa rồi của hắn, cùng với tư thái nàng đã đoán ra hắn không phải là Nam Cung Ngự Cảnh, nhưng võ nghệ cũng tuyệt đối cao. Nếu là nàng không bị thương, có lẽ cùng hắn còn có đánh ngang tay, hiện nay, nàng nhìn nhân thủ của hai bên, quả thực là trứng chọi tảng đá.

"Ân, " hắn gật gật đầu, "Cũng không phải người ngốc, phản ứng cũng mau lẹ." nam tử áo tím đáp, lộ ra biểu tình dương dương tự đắc, mở to ánh mắt tò mò băn khoăn dáng ở trên người nàng, như đang ở cân nhắc một món hàng để ra giá.

Thủy Dạng Hề không có ý tốt hung hăng nhìn hắn một cái, liền đem ánh mắt dời đi hướng khác, nhìn phía chân trời mặt trời đã nhô lên, liền biết bình minh sắp đến. Kế hoạch của nàng thất bại trong gang tất, chạy thoát một đêm, vẫn chưa chạy ra khỏi phạm vi kinh đô, do nàng quá mức vô dụng, hay Nam Cung Ngự Cảnh quá mức lợi hại.

Thôi, thôi, muốn như thế nào, thì cứ như thế ấy. Bất quá, nam tử áo tím này, rốt cuộc... Là ai đây? Thủy Dạng Hề hơi hơi nhắm hai mắt, lâm vào trầm tư của chính mình, cũng quên mất tất cả mọi thứ quanh mình...

Nam tử mắt lam đang đứng một bên, nhìn thấy nam tử áo tím ra tay, liền biết, đây không phải là nhân vật đơn giản. Khóe miệng nhất câu, mang ý cười khiêu khích mà nghiền ngẫm. Hai tay tạo thành chữ thập, vỗ tay một cái, trong rừng liền nhanh chóng xuất hiện một đội nhân mã khác, cũng đồng dạng là che mặt, nhưng toàn thân quần áo màu đỏ đậm, hồng đối với đen, thật là màu sắc mãnh liệt, đem màu đen kia bao quanh tầng tầng.

"Ách..." người áo tím vừa nhìn thấy, hừ ra một tiếng, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng, trong mắt hiện lên hưng phấn, "Không thể tưởng được, âm thầm đi theo lại có một đại đội nhân mã như vậy, nhưng ta lại không hề phát giác, thật sự là bội phục bội phục."

Người mắt lam thấy hắn tuy rằng gật gật đầu, biên miệng càng không ngừng nói bội phục, nhưng trên mặt lại vẫn mang một bộ dạng kiêu căng, thậm chí lộ ra hơi thở nhè nhẹ như phát hiện ra con mồi nguy hiểm . Ngưng mắt nhìn chăm chú hắn, xem ra, lần này quả thật gặp được nhân vật phiền toái nhất từ trước tới nay. Hắn không khỏi thu liễm bộ dạng nhu nhược bình thường, một chút âm ngoan hiện lên khóe mắt, thật đúng là hai đối thủ có lực lượng ngang nhau. Bây giờ không cố gắng vui đùa sao được?

Song phương nhân mã liền đơn giản mà giằng co như vậy, họ lù lù bất động, dòng khí khẩn trương theo khe hở giữa người với người chảy đi, rồi quanh quẩn ở trái tim mỗi người, chiến sự hết sức căng thẳng...

Thủy Dạng Hề không chút nào nhận thấy, cứ như cũ trầm mê ở trong thế giới của chính mình, miệt mài theo đuổi suy đoán thân phận của nam tử áo tím. Trực giác nói cho nàng, hắn cùng với Nam Cung Ngự Cảnh nhất định có quan hệ không tầm thường, mà nàng lại nghĩ không ra, có nhiều cái kết luận làm cho nàng càng nắm bắt không được sự thật. Chớ không phải là nàng đã bỏ qua chi tiết quan trọng nào rồi? Nàng đem suy nghĩ di chuyển, hắn ta cùng Nam Cung Ngự Cảnh mặt mày khá giống nhau... khuôn mặt tuấn lãng giống nhau nguy hiểm hơi thở giống nhau...

Chẳng lẽ...

Đúng rồi, vấn đề mấu chốt chính là đây, nàng như thế nào lại quên, hoàng tử trưởng thành của Thiên Mị vương triều có năm vị. Mà đêm đó yến hội trục cầu, chỉ thấy bốn vị, nhị hoàng tử thì không cần phải nói, ở nàng trong mắt, hắn là người âm hiểm giả dối ngu xuẩn; mà đại hoàng tử, trời sinh tao nhã, tài hoa xuất chúng, nhưng tâm không ở triều đình; ngũ hoàng tử, năm nay vừa vặn trưởng thành, cũng còn chút tính trẻ con chưa thoát, tư tưởng trong sáng vẫn chưa bị nhiễm, thật là tiểu hài tử tốt hiếm thấy. Như vậy, còn lại , nếu như nàng đoán không sai, người trước mắt phải là đương triều tứ hoàng tử.

Chỉ là không nghĩ tới, sự xuất hiện của tứ hoàng tử lại long trời lở đất như thế, không cho nàng cái kinh hỉ đúng là thề không bỏ qua a. Bất quá, Nam Cung Ngự Cảnh lại có tình cảm tốt với tứ hoàng tử, chuyện này thật sự làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn. Y như chế độ truyền thừa của Thiên Mị hoàng triều, các hoàng tử không phải tranh đấu gay gắt để cục diện theo ý mình sao, sao còn có thể trình diễn tiết mục huynh đệ tình thâm này chứ? Thật là một bất ngờ lớn ngoài dự đoán của nàng.

Nàng nghĩ thông suốt hết thảy, thì ngược lại tâm tình lâm vào buông lỏng, kết cục đã định, nàng có giãy dụa cũng vô dụng. Không khỏi dùng ít sức hít thật sâu, để tỉnh trí mà ứng phó mặt bão táp sắp xảy ra ở phía sau có vẻ thỏa đáng hơn

"Công chúa, các ngươi vẫn là..." Đi trước rời đi, lời này nàng đang định nói ra thì thấy tình cảnh giương cung bạt kiếm, liền bị tắt lại ở trong cổ họng. Nàng nhìn tứ hoàng tử xong, rồi nhìn lại người mắt lam, tầm mắt rơi xuống tình hình nhất thời giằng co nhất lẫn nhau của họ. Này... Khi nào thì lại xuất hiện cục diện giằng co như thế?

Bất quá, nàng cũng nhận thấy được hai bên đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao vừa bên nào vừa động, thì sẽ gặp phải trận đánh nhau.

Nàng đi đến bên người nam tử áo tím, nhẹ giọng nói: "Ngươi là đương kim tứ hoàng tử?" Trong giọng nói cũng không gặp được một tia nghi ngờ nào.

Tứ hoàng tử Nam Cung Ngự Linh hai hàng lông mày cao lại, không khỏi kinh ngạc nhìn nàng, không hổ là người Tam ca coi trọng chỉ trong thời gian ngắn như vậy, liền nghĩ sáng tỏ thân phận của hắn. Hắn vẫn là lần đầu gặp gỡ người thông minh như thế.

"Không sai, " Nam Cung Ngự Linh gật đầu nói, "Ngươi quá thông minh, đây là nguyên nhân để Tam ca giữ lấy ngươi không cho đi sao? Thật quá chuyện bé xé ra to , chẳng qua chỉ một thuộc hạ, còn ba lần bốn lượt bắt ta chạy cả đêm về để chặn đứng ngươi, thật đúng là không phải tác phong của hắn. Chớ không phải ngươi đã đánh cắp tình báo cơ mật gì đó chứ?" Trừ bỏ điều này, hắn nghĩ không ra cái khác, bất quá, giết chết là xong việc rồi, làm gì cần phải náo động thế. Tuy rằng kẻ trước mắt, trên người lộ ra khí chất mà không phải một thuộc hạ bình thường có khả năng đạt tới , bất quá, một thân y phục dạ hành này thì giải thích thế nào?

Thủy Dạng Hề theo dõi ánh mắt hắn nhìn mình, hắn cũng không biết thân phận của nàng sao? Biết điều này nàng liền vui vẻ, xem ra, ông trời vẫn chiếu cố nàng. Bộ dạng có chút cười nịnh nói: "Tứ hoàng tử, ngươi thật đúng là thần cơ diệu toán, quả thật cái gì cũng đều không qua khỏi cặp mắt của ngài, không sai, ta vốn là một gã thủ hạ hộ vệ của tam hoàng tử, bởi vì làm việc thất trách, sợ tam hoàng tử trách phạt, vì bảo mệnh, mới suốt đêm đi theo bọn họ đến Thịnh Hạ quốc. Bất quá, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không có đánh cắp cơ mật gì đó. Ta lấy nhân cách đảm bảo."

"..." Tứ hoàng tử lời nói còn chưa xuất khẩu, thì nghe thấy một thanh âm từ trên không rơi xuống, lạnh lẻo trong nháy mắt làm người ta đông lại: "Người mà dùng cách như ngươi gạt ta cũng đã không tồn tại ." Tiếp theo, một bóng người lắc mình rơi xuống.

Này vừa thấy, làm Thủy Dạng Hề không khỏi sửng sốt, trước mặt ánh mắt hàn băng, vẻ mặt xơ xác tiêu điều, người này không phải Nam Cung Ngự Cảnh thì là ai.

Mà tứ hoàng tử vừa thấy Nam Cung Ngự Cảnh đến, liền tiến lên kêu lên: "Tam ca, ngươi thật sự tự mình đến đây?"

Nam Cung Ngự Cảnh chỉ thản nhiên quét nhìn hắn liếc mắt một cái, xem như trả lời. Chớp mắt một cái liền nhìn chằm chằm vào Thủy Dạng Hề, trong mắt như sắp phun ra lửa, tầm mắt khi chạm vào vết thương trên vai trái của nàng, đáy mắt hiện lên đau đớn không dễ phát hiện, lập tức, trong mắt lửa giận càng sâu, lạnh giọng nói: "Ngươi cho là ngươi chạy trốn được sao? Hừ, hay cho một mưu kế dương đông kích tây, ám độ trần thương , bổn hoàng tử đúng là thiếu chút nữa bị ngươi lừa đi."

Hắn thanh âm bình tĩnh mà lạnh lùng, nhưng Thủy Dạng Hề lại cảm nhận rõ ràng cơn giận không bờ bến của hắn, như hỏa thiêu đốt mọi thứ, lớn đến nổi có thể thiêu thấu toàn bộ phía chân trời. Gây cho nàng hơi hơi e ngại cùng đau lòng. Đúng vậy, e ngại, chưa bao giờ nghĩ tới chữ này có một ngày sẽ xuất hiện ở trong đầu của nàng. Cho dù biết chính mình đi tới nơi xa lạ hoàn toàn không biết gì này, nàng cũng không từng cảm thấy sợ qua, mà lúc này, khi đối diện với cơn tức giận của hắn không hiểu sao nàng lại sợ hãi.

Không biết, sự tức giận của hắn, nàng có thể gánh nổi hay không?

Thủy Dạng Hề chỉ kinh ngạc nhìn hắn, biết chính mình đuối lý, đúng là nghĩ không ra một câu phản bác lời nói của hắn. Nhưng lá gan vẫn to như cũ, hỏi: "Ngươi sao lại biết tình huống trong cung của hoàng hậu?" Thanh âm thận trọng nhỏ giọng như tiếng muỗi.

Nam Cung Ngự Cảnh cười lạnh một tiếng, nói: "Trí nhớ của ngươi không khỏi tốt thêm một chút. Nói ngươi thông minh, nhưng thông minh lại bị thông minh hại. Bất quá, bổn hoàng tử cũng nên cảm tạ ngươi điểm ấy mới phãi, nếu không, hiện tại chẳng phải ngươi đã ở ngoài ngàn dặm rồi sao?"

Thủy Dạng Hề nghe hắn nói như thế, cau mài nghĩ lại, không khỏi kinh hãi. Đúng rồi, quả nhiên là chính mình thông minh bị thông minh hại. Sớm biết ở trong cung hoàng hậu Nam Cung Ngự Cảnh đã an bài nhân thủ, nói vậy người nọ võ nghệ tất nhiên không thấp. Tuy rằng lúc tiến cung chưa bị phát hiện, nhưng lúc hoàng hậu kinh hô lên đã kinh động toàn bộ hậu cung, sợ là nàng đã bị theo dõi. Mà đóm khói lửa quỷ dị, là đạn tín hiệu dùng thông tri cho Nam Cung Ngự Cảnh.

Không thể tưởng được, nàng đúng là bị thua ở một cái chi tiết nhỏ như vậy, không biết phải nói là trời muốn ta vong hay Nam Cung Ngự Cảnh quá thận trọng, thế lực đã thẩm thấu các địa phương trong cung. Ai, nàng âm thầm thở dài, gặp gỡ Nam Cung Ngự Cảnh, nàng còn thật là có chút không biết làm thế nào.

Nam Cung Ngự Cảnh thấy bộ dáng sững sờ của Thủy Dạng Hề, biết nàng tâm tư thông minh, hiểu rõ trong các khúc mắc trong đó tất nhiên là không nói đùa. Bất quá, món nợ giữa hắn và nàng còn chưa có tính đâu. Hắn cho nàng tự do, nàng khinh thường, như vậy, thì không nên trách hắn bẻ gãy cánh của nàng.

Nam Cung Ngự Cảnh liếc mắt một cái về hướng người mắt lam, cười nói: "Không biết ngươi muốn mang người của Thiên Mị vương triều ta đi chỗ nào, thái tử điện hạ Thịnh Hạ quốc? Tội hành thích vua đúng là không nhỏ nga, huống chi còn là nhất quốc chi quân của quốc gia khác ." Nói đến đây, thanh âm từ bình thường chuyển sang tàn bạo, giống như từ địa ngục truyền đến, lạnh lẽo quỷ mỵ, hoà vào cái rét đậm của sáng sớm càng thêm giá lạnh.

Tứ hoàng tử vừa nghe nói, trong mắt hiện lên chế nhạo, Tam ca, khi nào ngươi đối với chuyện của phụ hoàng lại để bụng như thế? Ở trước mặt hắn còn trình diễn tình cảm phụ tử? Hắn liếc mắt nhìn Thủy Dạng Hề bên cạnh, tuy rằng không biết rốt cuộc là ai, nhưng ở trong cảm nhận của Tam ca nhất định là đặc biệt , chẳng lẽ cơn tức giận ngàn năm khó gặp của Tam ca lại là vì nàng? Nghĩ thế không khỏi đánh giá Thủy Dạng Hề vài lần.

Thủy Dạng Hề vừa nghe thấy Thịnh Hạ quốc thái tử điện hạ bị tội giết vua của quốc gia khác, bất quá nghĩ đến điểm then chốt trong vấn đề mấu chốt . Nàng hướng tới nam tử mắt lam nhìn lại, Thịnh Hạ quốc thái tử? Sớm chỉ biết thân phận hắn không tầm thường, không nghĩ tới thì ra cấp bậc thái tử, nghĩ đến đây vận khí của nàng thật đúng là không phải tốt bình thường, như thế nào cứ cùng hoàng thất thoát không được quan hệ?

Chậm đã, hành thích vua? Hừ hừ... Nàng Thủy Dạng Hề cũng có ngày hôm nay, đã bị người khác lợi dụng mà không tự biết, thật đúng là càng sống càng ngốc mà. Nàng bình tĩnh nhìn Thịnh Hạ quốc thái tử, ánh mắt hắn bình tĩnh, khóe miệng gợi lên một chút ý cười trào phúng, đối với lời nói kia không chút biểu tình để ý, có vẻ cổ quái mà mị hoặc. Hắn dám lợi dụng nàng, hơn nữa, còn lợi dụng không dấu vết như thế, nàng không thể không nói, thật sự là cao. Nguyên lai, trong mưu kế này, nàng mới là người thua lớn nhất...

Lúc này nàng đã sớm đem tức giận của Nam Cung Ngự Cảnh ném sau đầu, chỉ thấy nàng hai tay đặt ở sau người, trong mắt cao ngạo hiện lên, khi Thịnh Hạ quốc thái tử còn chưa mở miệng, trầm thấp hỏi: "Đây mới là mục đích chân chính của ngươi phải không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.