Em Đừng Lạnh Lùng Nữa Được Không

Chương 11: Vương phi đại diện Bổn vương




Chuyện kể rằng Thủy Dạng Hề sau khi nghe thấy hoàng hậu bị trúng độc, trong lòng bất an không yên, cũng không phải vì lo cho thân thể hoàng hậu, từ trước đên bây giờ nàng cũng không phải là người thiện lương, còn không đến mức vì một người ẩn giấu có khả năng nguy hại mình mà lo lắng, nàng chỉ lo lắng là phía sau chuyện hoàng hậu bị trúng độc, nhất định không đơn giản. Kẻ đó đã hừa dịp yến hội nhiều người, ban đêm hỗn loạn không ngừng mà ra tay, độc hại hoàng hậu, thì đã lên sẳng kế hoạch mới hành động.

Vì thế, nàng vội vàng rửa mặt chải đầu một phen, nhanh chóng ăn bữa sáng, liền một mình tiến cung.

Đi vào tẩm cung hoàng hậu, lại không gặp bóng dáng Nam Cung Ngự Cảnh , bên người hoàng hậu chỉ có vài cái nha hoàn tùy thân hầu hạ . Xem tình hình, xác thật đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ là chưa tỉnh mà thôi. Thủy Dạng Hề chỉ thuận miệng hỏi vài ba câu khả để điều tra rõ như thế nào lại trúng độc chứng tỏ mình thân thiết với bà ta, cũng không phải thật lòng để ý sinh tử an nguy của hoàng hậu , dù sao, đối với nàng mà nói, thật rất khó để đem sinh tử của người không quan hệ với mình để ở trong lòng.

Bất quá kết quả cũng không ngoài dự tính, chỉ là ba chữ, không biết gì. Ngay cả Thái y cũng không rõ. Chứng tỏ độc cũng không lợi hại, thật ra cũng rất dễ giải, nhưng nếu như chậm nhất thời nửa khắc, có là thần tiên cũng đành bó tay. Cũng không thể không nói hoàng hậu vận khí quả thật rất tốt, mà người xuống tay hạ độc thì vận khí không được tốt lắm.

Thủy Dạng Hề cũng không muốn ở lâu, nàng tiến cung, vốn là mang theo tâm lý xem kịch vui, nhân tiện xem Nam Cung Ngự Cảnh phản ứng thế nào, nhưng chỉ thấy trước cửa không khí vắng lạnh ( được rồi, nàng thừa nhận, có lẽ là nàng không lúc náo nhiệt ), thậm chí ngay cả con trai ruột cũng không ở bên người bà ta, nàng cũng sẽ không muốn ở đây đợi náo nhiệt , nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Bất quá cũng nói vài câu khách khí cho bọn nha hoàn chiếu cố linh tinh, liền cáo từ đi ra.

Từ tẩm cung hoàng hậu ra hậu cung, phải đi qua ngự hoa viên, cũng chính là nơi mà tối hôm qua tỷ thí. Tiến vào hoa viên, nhớ lại một tràng trận đấu tối hôm qua, liền rõ ràng mồn một trước mắt, Thủy Dạng Hề lắc lắc đầu, than nhỏ nhẹ, đúng là vẫn không có thể không đếm xỉa đến, nếu nàng nhẫn tâm một chút, không phải là không có việc gì sao, hiện nay được rồi, có lẽ đã thành cái đinh trong mắt mọi người, nghĩ thế, đột nhiên linh quang chợt lóe, kinh ngạc, nàng thế nhưng lại đem chuyện trọng yếu như vậy quên đi, người đàn khúc tri âm tri kỷ còn không biết rõ lai lịch ra sao đâu.

Trong lòng nghĩ đến đây, trên chân đã vòng vo phương hướng, tùy tiện bắt một thái giám hỏi rõ chỗ ở của nhạc sĩ mới tiến cung nơi nào, nàng liền xuyên qua ngự hoa viên, hướng về phía đông nam hậu cung thiết nhạc phường mà đi.

Bất quá không cần nghĩ cũng biết, lấy Thủy Dạng Hề loại người lộ si (mù đường) này, cho dù đã biết phía đông nam, nhưng khẳng định là tìm không ra chỗ, chỉ vì nàng ngay cả đông tây nam bắc đều phân không rõ. Hay thật, hiện nay nàng bị lạc đường, ở trong hoàng cung đi loạn. Đông ngó ngó, tây nhìn nhìn, ngóng xem có thể thấy người nào đến không, dù là ban ngày, nhưng một bóng người cũng chưa gặp, mắt thấy đường đi càng ngày càng có xu thế rối loạn, một tòa tiếp một tòa núi giả, xuyên qua một vườn rồi lại một vườn cây, đi một vòng, hoàn toàn lạc đường .

Úc, ông trời của nàng, nàng thật sự quá mệt mỏi rồi. Hoàng cung này không có việc gì xây lớn như vậy để làm chi, làm hại nàng đi đến đầu đầy mồ hôi cũng tìm không thấy đường ra, chỉ phải dựa vào một tòa núi giả thở phì phò, cũng thuận tiện ngắm cảnh không có người đi qua.

Đang hết sức mông lung nhắm mắt dưỡng thần , rốt cục đã nghe thấy được tiếng người, hình như là từ sau núi giả truyền đến, đang muốn đến bấy lấy bọn họ, thì lại nghe một giọng nữ có chút run rẩy nói: "Mẹ, hoàng hậu trúng độc thật sự có liên quan tới ngươi sao? Ngươi như thế nào làm chuyện hồ đồ như vậy, thật sự dám hạ độc hoàng hậu?"

Thủy Dạng Hề vừa nghe, lúc này liền dừng cước bộ, ngừng thở, thật đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu, người ngốc sẽ có phúc ngốc không phải đúng với hiện tại của nàng sao?

"Chuyện này nếu có điều tra, cũng tìm không được đến chúng ta " một thanh âm trầm đục hơi lớn tuổi nói, nghe âm sắc đại khái chắc khoản trên dưới ba mươi, ngôn ngữ mang theo tiếng hừ lạnh cùng khinh thường, giống như là có rất lớn hận ý, mạnh mẽ áp lực , "Ta chỉ là y thói quen bình thường của nàng, chuẩn bị cho nàng một ly trà cúc lài, chính là, so với trước kia hơi đậm đặc chút. Thái y cũng không phải nói, nguyên nhân trúng độc không rõ sao?" Lúc này, bà ta lại hiện ra vẻ kiêu ngạo "Huống chi, ta chưa bao giờ lộ ra cái gì dấu vết, nhiều năm thế này, vì tranh thủ tín nhiệm của nàng, chính là chờ một ngày này, ha ha... Chỉ tiếc, vẫn là thất bại trong gang tấc... Thất bại trong gang tấc..." Trong thanh âm mang nồng đậm chua xót cùng vẻ không cam lòng, xem ra, vị ma ma này tựa hồ cùng hoàng hậu có cừu hận rất lớn.

Thủy Dạng Hề nghe thế, có chút buồn bực, trà cúc lài đậm? Có tác dụng gì sao? Nhất thời cũng không nghĩ ra, bất quá, trong cung hoàng hậu tai mắt thật đúng là không phải bình thường, có tổ chức , không tổ chức , cả một đống lớn. Có thể tưởng tượng, hoàng hậu có bao nhiêu người ghen ghét ...

"Vô luận như thế nào, ma ma, hiện tại ngươi mọi chuyện phải cẩn thận. Hoàng hậu cũng không phải là người đơn giản, bằng không như thế nào nhiều năm cùng Thục phi tranh đấu gay gắt như vậy, vẫn sừng sững không ngã. Không nói đến, nhà mẹ đẻ của nàng Thủy phủ sớm đã suy bại, không chỉ được Hoàng Thượng sủng ái, lại còn có thể uy hiếp hậu cung, thì biết thủ đoạn cỡ nào. Cho nên, sau này, ngươi càng thêm lưu tâm mới tốt.." Nghe ra được tiểu nha đầu kia nồng đậm lo lắng.

Thủy Dạng Hề nghe thế, trong lòng đã biết đại khái, ma ma này là ở trong cung hoàng hậu chuyên pha chế trà cúc lài sao? Nàng ngầm cười, thôi, mọi người tự có số phận của mình, ân oán của người khác tự nhiên nên giao cho người khác đi giải quyết, nàng là ngoại nhân vẫn nên làm như không biết mới tốt. Nghĩ vậy liền im ắng ly khai khỏi nơi đó.

Lại vòng vo hồi lâu, mới thấy một đám cung nữ thái giám, lúc này nàng đã học thông minh, bắt một tiểu cung nữ dẫn đường cho nàng, đỡ phải lại đi lạc đường .

Trong chốc lát, liền đến mục đích , nhưng mà, trời không cho người toại nguyện, thật đúng là tới không phải thời điểm, nhạc sĩ kia vừa lúc bị Hoàng Thượng gọi đi, Thủy Dạng Hề không nghĩ bỏ cuộc, hiếm khi được tiến cung một lần, nàng lại càng không nguyện ý gặp Hoàng Thượng. Dù sao, buổi tối hôm qua, nàng là đầu sỏ huỷ đi kế hoạch của hoàng đế, chỉ đành phải phẫn nộ hướng phía ngoài cung bước đi.

Cũng không có tâm tình hướng chỗ náo nhiệt mà xem, chỉ lập tức về trong phủ. Bước vào Lê Hương viện, liền thấy có chút khác lạ, như thế nào mọi thứ đồ đạc của nàng không cánh mà bay ?

"Vu Nhi, ta chỉ đi có một hồi thôi, mà Lê Hương viện đã bị đạo phỉ cướp sạch không còn gì cả sao?" Thủy Dạng Hề nhíu mày hỏi.

"Tiểu thư nói gì vậy, đây đều là mệnh lệnh của tam hoàng tử , đem đồ đạc của tiểu thư mang sang Lâm Thủy các ....Hì hì... Tiểu thư, người cuối cùng cũng hết khổ ." Có thể nhìn ra được nha đầu này tâm tình rất tốt.

Cái gì? Tốt, lại là một lần tự tiện chủ trương. Thủy Dạng Hề toàn thân nhúng một cái, liền vội vàng hướng Lâm Thủy Các mà đi, nàng thật thực chán ghét người khác tùy ý đụng vào đồ của nàng. Nhất thời tức giận hướng Lâm Thủy các định phát hoả, nhưng lại được báo cho biết thủ phạm chính phạm tội không ở đây, tối hôm qua sau khi tiến cung, đến nay vẫn chưa quay về.

Chưa về? Vậy mà ở trong cung ngay cả một cái bóng của hắn cũng không thấy a? Thủy Dạng Hề có chút hồ nghi nghĩ, vậy hắn ta đi chỗ nào, Phong Ngâm các? Hừ, Nam Cung Ngự Cảnh, ngươi nếu ở đàng kia, ngươi nhất định phải chết... Nàng liền vội vàng hướng ngoài phủ mà đi.

Nhưng mà, ở nơi phồn hoa nhất kinh đô, ở nơi sâu nhất trung tâm tửu lâu xa hoa...

Vài cái bóng đen chợt lóe, liền lách phòng bí ẩn nhất trong toà lầu. Mà trong phòng sớm đã có một tử y công tử khoanh tay đứng đưa lưng về phía bọn họ.

"Chủ thượng." Vài cái Hắc y nhân hướng hắn thi lễ.

Nhưng tử y công tử kia vẫn nhìn ngoài cửa sổ, đầu mùa đông ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người, nhẹ ấm. Khóe miệng giơ lên ý cười, càng như một chút ánh nắng chiều hoàng hôn, làm cho người ta như say như dại, thật quá phong hoa tuyệt đại.

Hắc y nhân chưa bao giờ gặp qua chủ thượng bọn họ có một khắc ôn hòa như vậy , cho dù chỉ đối với bóng dáng của hắn bọn họ cũng có thể cảm nhận được hắn không giống trước đây, cả người tản mát ra hơi thở bất lạnh như băng bức người, chẳng lẽ ngoài cửa sổ có cái gì làm cho hắn thoải mái sao? Bọn họ chỉ biết chủ tử rất lợi hại, võ công bí hiểm. Ba năm trước đây, lẻ loi một mình, chỉ một đêm, liền đưa bọn họ đến tổng bộ. Thiết lập cùng bọn họ một tổ chức bí ẩn tính mà ngay cả triều đình đều không thể tra ra được, riêng ở tổng bộ vài vị kia đều là người lãnh đạo ở trên giang hồ ít có địch thủ, chỉ cần người nghe danh đã sợ mất mật . Nhưng, hắn lại có thể trong một đêm liền đem tổ chức sát thủ tình báo số một số hai trong chốn giang hồ biến thành vật trong bàn tay hắn, thật có chút không giống người phàm làm. Cũng bởi vậy, mà trong tổ chức từ cao đến thấp không ai mà không đối với hắn sợ hãi bội phục .

Chỉ là, họ thực sự không biết thân phận chân thật của hắn đến tột cùng là gì? Hiện nay, tổ chức bọn họ ngoài sáng là thương nhân, nhưng trong tối vẫn là một tổ chức sát thủ tình báo .

"Thế nào ?" thanh âm lạnh lùng truyền đến, lại làm cho người ta sợ hãi, giống nhau một cái chớp mắt ôn hòa vừa rồi chỉ là bọn hắn hoa mắt.

Hắc y nhân nghe thấy hắn đặt câu hỏi, nhanh chóng thu hồi tốt cảm xúc, khom người nói: "Không phải bên ta hạ thủ. Không có chủ thượng mệnh lệnh, bọn họ không dám tự tiện hành động ." Nói giỡn sao, dám phía sau lưng hắn một mình hành động, chắc là không muốn sống nữa.

"Như vậy kết quả đâu?" Không biết khi nào hắn đã xoay người lại, ngồi trên một cái ghế duy nhất trong phòng.

"Trãi qua Hồng Hạnh hồi báo, bí ẩn là ở trong chén trà cúc lài. Trà cúc lài chính nó không có độc, nhưng so với bình thường mà pha đậm đặc thêm một ít, người uống không bao lâu liền bất tỉnh nhân sự. Nếu như Thái y tái đến muộn một bước, liền thật sự vô lực xoay chuyển." Trong đó một Hắc y nhân cung kính hồi đáp.

"Nga, xem ra, người muốn mạng nàng ta thật đúng là không ít đâu." Ngữ lý mang theo một vẻ trêu tức, "Bất quá, hiện tại cũng không phải là lúc mạng nàng nên tuyệt, khi thời cơ đến thì..." Thái độ thờ ơ khi nói ra lời này như giả như thật.

"Dạ, thuộc hạ đã biết." Liền chỉ nghe sưu sưu vài tiếng, Hắc y nhân đã không thấy bóng dáng.

Mà tử y công tử thấy vậy, khóe miệng giơ lên, nhưng, đã có hương vị thị huyết.

Thủy Dạng Hề ở trong thành vòng vo cả ngày, cũng chọn vài cái thanh lâu đi vào, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nam Cung Ngự Cảnh. Bất quá trong chốc lát, liền đem chuyện này ném ra khỏi đầu, dù sao, nàng không phải là một nữ tử không biết kiếm chết cảm xúc. Nhiều năm thờ ơ, làm cho nàng có một thứ so với người khác xuất chúng hơn đó là lý tính. Liền ở trong thành một dạo hai dạo xung quanh. Như thế có thể biết, kết cục cuối cùng, khẳng định là lạc đường. Cộng thêm vừa mệt lại khát, nên nhìn thấy tửu lâu liền hướng bên trong đi, nhưng ai biết, vừa uốn trà xong mới biết được, trên người nàng căn bản không mang theo một văn tiền nào, trừ bỏ chiếc nhẫn đeo trên cổ, trên đầu có một cành trâm ngọc bích, cái gì cũng đều không có. Thật sự là ra cửa bất lợi mà, một phân tiền cũng làm khó một nữ anh kiệt như nàng =.=...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.