Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 27




Editor: miemei

Hôm nay rất đủ người, Phó Hoa Sênh, Phó Hoằng Văn, thậm chí là Phó Cảnh Hi biến mất đã lâu. Cuối cùng là Phó Thần Thương khoan thai đến muộn.

Người một nhà quây quần ăn một bữa cơm, trong bữa cơm, ông cụ cố tình tuyên dương Phó Cảnh Hi.

“Cảnh Hi không tồi, gần đây rất cố gắng, ông nội đều thấy cả. Chỉ cần có năng lực, ông nội nhất định sẽ cho con cơ hội. Nghiệp vụ ở phía bên Mỹ……”

Tiếng đũa đập mạnh lên mặt bàn vang lên từ chỗ Phó Thần Thương.

Thần kinh của Phùng Uyển chợt căng lên, đặt tay lên mu bàn tay của anh, cứ sợ anh sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì, lúc này mới phát hiện tay trái của Phó Thần Thương có một lớp băng gạc bao quanh, cũng không biết sao lại bị thương.

Phó Hoa Sênh cúi đầu và cơm, ông già ông cứ làm đi, ép quá Phó Nhị sẽ lật bàn thật đấy.

Ông cụ nhìn Phó Thần Thương một cái, không nhanh không chậm, tiếp tục nói với Phó Cảnh Hi, “Ông Charles rất có hứng thú với kế hoạch của con, nếu như có thể giành được sự ủng hộ của ông ấy, con làm việc cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Thứ ba tuần sau là sinh nhật của ông ấy, con thay ông nội đi Los Angeles một chuyến, tham dự tiệc sinh nhật của ông ấy.”

“Cám ơn ông nội, con sẽ cố gắng.”

Phó Hoằng Văn hớn hở ra mặt, ngay cả Tô Nhu luôn thu mình cũng lộ ra nụ cười vừa lòng.

Cử chỉ này của ông cụ, dĩ nhiên không chỉ đơn giản là bàn chuyện làm ăn, phải biết, An Cửu cũng đang ở Los Angeles.

Phó Hoa Sênh lặng lẽ giơ ngón cái ở trong lòng, ba, ba thắng rồi! Lão Nhị còn chưa chết, mà ba đã ngoài sáng trong tối tìm gia đình tiếp theo cho An Cửu rồi.

Phó Hoa Sênh nhìn sang Phó Thần Thương vẫn lạnh nhạt nhẹ nhàng, không nói tiếng nào, trong lòng nghĩ, sao không tức chết anh đi!

Sống như vậy có mệt không chứ? Vẫn là giống mình thế này thì vui vẻ hơn!

Phó Hoa Sênh hoàn toàn đi theo chủa nghĩa hưởng thụ, mục tiêu duy nhất của đời này cũng chỉ là đánh bại Phó Thần Thương, để anh cam chịu kêu mình bằng anh trai.

Đang suy nghĩ, lửa đạn của ông cụ liền bắn qua đây, không để cho anh ta tiếp tục vui vẻ nữa.

“Lão Tam, ngay cả con cháu cũng tiến bộ như vậy, anh nhìn bản thân anh xem, rớt lại phía sau quá rồi đó! Suốt ngày giữ một chút xíu thành tích thì đã  tự gật gù đắc chí, không biết vươn lên! Những thứ khác thì không thấy anh tiến bộ, số lần lên báo giải trí ngược lại chỉ tăng không giảm, anh tự kiểm điểm lại bản thân cho tôi, vụ khai phá ở Đông Thành không cần anh coi nữa, khi nào anh xử lý sạch sẽ đám phụ nữ lung tung lộn xộn bên cạnh anh thì hãy về công ty!”

Khóe miệng Phó Hoa Sênh giật giật, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chỉ sợ tới lúc đó ép đến bên cạnh con toàn là đàn ông thì ba mới thật sự nóng ruột đó……”

Nét mặt của Phùng Uyển lập tức trở nên không mấy tốt, cố nhịn xuống không nổi giận, ông cụ làm thế này rõ ràng là đang nâng bên kia đè bên này, An Cửu mới đi không được mấy ngày, lòng của ông cụ đã không nghiêng về phía họ nữa rồi, lúc này quyết định để cho Cảnh Hi đi Mỹ cũng quả thực cho thấy có ý định khác, làm cho bà càng thêm hoảng loạn bất an. Cũng may khoảng thời gian này Thần Thần làm việc tương đối chăm chỉ, ngoài vẫn còn tin đồn với Tô Hội Lê, thì biểu hiện có thể nói là hoàn mỹ. Nhưng chỉ một điều này thôi, dù có gố gắng hơn cỡ nào đi nữa thì cũng sẽ bị gạt bỏ.

-----

Sau bữa cơm tối, mọi người hoạt động tự do.

Phó Cảnh Hi có bữa tiệc xã giao nên ra khỏi cửa ngay sau đó, vợ chồng Phó Hoằng Văn thì đã về nhà từ sớm, tám phần là về mừng thầm rồi.

Ông cụ thì không biết đang nói chuyện điện thoại với ai, mặt mày hớn hở, ôn hòa đến nỗi cứ như một ông cụ trong gia đình bình thường.

Phó Hoa Sênh nằm trên sô pha đối diện đọc báo giải trí say sưa, tiêu đề trang bìa mấy ngày liên tục đều là tin tức Phó Thần Thương kiện tụng chuộc thân cho Tô Hội Lê, gây náo loạn, xôn xao dư luận, cũng sắp áp đảo cả danh tiếng của anh ta rồi.

Phó Hoa Sênh đang nghe những câu nói nhẹ nhàng mà cả đởi này Phó Chính Huân chưa từng nói với mình một câu, thực tình chiệu không nổi nữa, phỉ nhổ, “Ba, ba đủ rồi nha, điện thoại quốc tế đường dài đó, gọi gần nửa tiếng đồng hồ rồi! Coi cái kiểu nhẹ giọng nhỏ tiếng của ba kìa! Ai không biết còn tưởng ba có mùa xuân thứ hai đó!”

Phó Chính Huân cười hì hì ném tách trà qua, Phó Hoa Sênh luống cuống tay chân bắt lấy, “Mưu sát con ruột kìa! Có con dâu liền không cần con trai nữa rồi!”

Phó Thần Thương vừa tắm xong, lau tóc bước ra, mặt không cảm xúc bỏ cái chân chiếm nguyên cái sô pha của Phó Hoa Sênh xuống.

Phó Chính Huân vừa nói chuyện, vừa không để ý liếc sang anh, sau đó nói vào điện thoại, “Đúng rồi nhóc con, thằng hai đang ở bên cạnh ba nè, có muốn nói chuyện với nó không?”

Bỗng chốc vẻ mặt của Phó Thần Thương trở nên có chút khó mà hình dung.

Phó Hoa Sênh cảm thấy từ “làm bộ chảnh*” khá thích hợp.

(*: nguyên văn là “ngạo kiều” – chỉ những người tỏ ra kiêu ngạo để che giấu sự xấu hổ, ngại ngùng.)

Một giây sau, liền nghe thấy ông cụ vui vẻ nói, “Được, được, ba sẽ chú ý, vẫn là cô nhóc hiếu thảo, ừm, con đọc sách đi, lần sau nói chuyện tiếp.”

Nói xong, ông cụ thong thả đi lên lầu.

Phó Hoa Sênh chớp chớp mắt, vậy là xong rồi à?

Trông có vẻ như An Cửu từ chối nói chuyện với Phó Nhị.

Ha ha ha! Không ngờ Phó Nhị cũng sẽ có ngày hôm nay.

“Ông ấy đó, bây giờ mỗi ngày đều phải gọi điện cho An Cửu một lần, có gặp chuyện không vui cỡ nào đi nữa, lảm nhảm mấy câu trong điện thoại thì tâm trạng tốt hẳn lên.” Câu này, Phùng Uyên cố tình nói với Phó Thần Thương, ít nhiều cũng có ý ám chỉ cho anh biết cho dù An Cửu không ở trong nước, cũng đừng làm quá đáng quá.

Mặc dù ông cụ yêu chiều An Cửu có hơi quá mức, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể hiểu được, ông cụ không có con gái cũng không có cháu gái, khó tránh gửi gắm chút yêu thương này lên người con bé.

“An Cửu…… mỗi ngày đều gọi điện qua đây à?” Phó Thần Thương làm như tùy tiện hỏi.

“Phải đó! Sao thế? Nó không có nói với con sao?” Phùng Uyển cho rằng chắc chắn bọn họ nói điện thoại với nhau mỗi ngày rất nhiều lần như chuyện đương nhiên.

Đại khái bà có thế nào cũng không nghĩ tới, từ khi rời đi, bọn họ chưa từng liên lạc với nhau lần nào.

-----

Căn phòng đã được trả lại dáng vẻ như ban đầu, như chưa từng thay đổi chút nào.

Phó Thần Thương tắm rửa xong, nằm trên giường, vô thức chừa lại một khoảng trống bên cạnh, cho đến khi vòng tay ôm vào không khí, trái tim mới như bị một vật nặng đạp mạnh vào.

Như bị thương nặng sắp chết tìm kiếm thuốc giải, từ tủ bên cạnh giường, lấy ra tấm hình cưới lúc trước chụp, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, lúc hờn lúc giận của cô nhóc đó đều hiện lên sống động ngay trước mắt, dáng vẻ ngoan ngoãn ngủ yên nằm cuộn lại như mèo con bên cạnh anh làm cho người ta không nhịn được đau lòng……

Lúc này, chuông di động đột nhiên vang lên, tim đập thình thịch, như bị điện giật, bắt máy lên.

Tiếp đó, sau khi nghe thấy giọng nói của người nọ thì mây đen đầy đầu, gió thổi mưa giông, bão tố sắp đến.

Kinh ngạc vì Phó Thần Thương bắt máy trong chớp mắt, Tề Tấn có chút bất ngờ mà lo sợ, vốn đang thao thao bất tuyệt, nói mãi nói mãi liền cảm thấy có gì đó không đúng, cách một cái điện thoại cũng có thể cảm nhận được cơn giận mãnh liệt từ đầu bên kia.

“Ách…… Hôm, hôm khác tôi báo cáo lại với anh!” Nuốt nước miếng, cúp điện thoại cái rụp.

Vốn muốn thể hiện tính làm việc tích cực, để dễ dàng nhắc với anh chuyện xin nghỉ phép tháng sau, tại sao lại là kết quả như vậy chứ. (>﹏<。) 

Nửa phút sau, phòng đối diện bị người ta gõ cửa.

Phó Hoa Sênh mang đôi mắt ngủ mơ màng ra mở cửa, một tay gác lên khung cửa, nhìn người gõ cửa, “Làm gì?”

Tiếp đó, anh ta thấy Phó Thần Thương nghiêng người chen vào trong phòng mình, sau đó nằm lên giường của anh ta.

Phó Hoa Sênh ngẩn ra mấy chục giây, “Nửa đêm nửa hôm anh bò lên giường của tôi ôm ấp yêu thương tôi sẽ hiểu lầm đó nha……”

Phó Thần Thương nhắm mắt, bày ra vẻ đêm nay sẽ không đi đâu cả.

Phó Hoa Sênh vò tóc đứng trước giường, “Anh đang giở trò gì thế hả?”

Phó Hoa Sênh phiền não đi tới đi lui, “Đừng có làm mấy trò tôi nhìn không hiểu chứ! Khinh bỉ trí thông minh của tôi hả?”

Phó Hoa Sênh đặt mông ngồi xuống bên còn lại, “Rốt cuộc anh làm gì đây?”

Phó Hoa Sênh nhìn Phó Thần Thương dường như đã ngủ rồi, “Thế này là coi như tôi đang hát ru à……”

“Đừng nói với tôi là sau khi vợ anh đi rồi thì đêm đêm mất ngủ, trở lại nơi từng ở với nahu lại càng trằn trọc trăn trở, cho nên mới chạy qua chỗ tôi tìm sự an ủi đấy nhé?”

“……”

“Ôi chao, đáng yêu quá, thật làm muốn xoa đầu một cái nha!”

Phó Thần Thương mở mắt, “bịch” một tiếng, Phó Hoa Sênh lăn xuống giường—

“Ở địa bàn của tôi, nằm trên giường của rôi, mà còn dám thả sát khí ra với tôi hả…… thật là không có thiên lý mà……”

Phó Hoa Sênh phủi phủi bụi trên người, bô lô ba la bò lên giường nằm bên cạnh anh, đây là giường của anh ta mà, sao anh đến thì phải nhường chỗ cho anh chứ!

Lúc leo lên, cánh tay vô tình đụng phải anh, lập tức bị ghét bỏ né ra, trái tim thủy tinh của Phó Hoa Sênh tan nát, “Đệt! Ghét bỏ tôi như vậy còn ngủ trên giường tôi làm gì, cái giường này tôi lăn lộn trên đó hết rồi!”

Từ đầu tới đuôi đều đang tự nói một mình, Phó Hoa Sênh cảm thấy cực kỳ bất lực, bĩu môi nằm xuống không nói chuyện nữa.

Nhưng chỉ im lặng một lúc liền nhịn không nổi nữa, “Anh đi qua chỗ Tô Hội Lê ngủ là được rồi, thật là không hiểu nổi anh nữa……”

“Này, Phó Nhị, rốt cuộc anh có thích An Cửu không vậy? Hình như tôi có chút thích cô ấy…… Mấy ngày nay không gặp, nhớ cô ấy ghê. An Cửu thú vị hơn mấy người phụ nữa bên ngoài nhiều, ở bên cô ấy chắc chắn sẽ không chán, lúc trước thực ra tôi vẫn luôn chưa ra tay thật đâu, nếu anh không có tâm tư đó, thì tôi sẽ xuất chiêu thật đấy nhé! Tôi hiểu, cô nhóc do một tay anh dạy dỗ, nhất định sẽ không nỡ, nhưng tôi tiếp tay thì anh cũng không thiệt mà, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, không phải sao……”

Đột nhiên Phó Thần Thương chống tay lên, từ trên cao nhìn xuống anh ta.

Phó Hoa Sênh bị dọa cho giật mình.

“Cậu có thể thử xem.” Phó Thần Thương nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.