Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Chương 21




Giống như yên tĩnh trước cơn bão táp, sau yên tĩnh là tiếng nổ vang xôn xao, toàn bộ đệ tử đều trợn tròn mắt khiếp sợ, gắt gao nhìn chằm chằm bảng bài danh phòng thí luyện, vẻ mặt khó có thể tin.

Càng làm cho mọi người giật mình chính là màu sắc trên bảng bài danh của Lâm Tiêu.

Đệ tử xông vào dưới cửa thứ năm màu trắng, một khi đột phá cửa thứ năm tiến vào thứ sáu, màu sắc biến thành màu đỏ.

Trước đây màu đỏ có Đông Phương Nguyệt Mính, Lý Dật Phong, Lâm Tiêu, nhưng hiện tại Đông Phương Nguyệt Mính cùng Lý Dật Phong vẫn là màu đỏ, mà Lâm Tiêu biến thành màu tím.

- Màu tím, không ngờ là màu tím!

- Lâm Tiêu đột phá cửa thứ sáu, thăng lên cửa thứ bảy?

Mọi người chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, thân thể không tự chủ được run rẩy, ánh mắt nhìn Lâm Tiêu như nhìn quái vật.

Chỉ khi nào xông qua cửa thứ sáu tiến vào cửa thứ bảy, màu sắc mới biến thành màu tím.

Trong lịch sử huấn luyện doanh thiên tài, không phải không có đệ tử tiến vào cửa thứ bảy, chẳng hạn Đông Phương Nguyệt Mính đã xông lên cửa thứ sáu được hai năm, vị trí thứ nhất cũng là hơn một năm, từ lần trước khi đệ tử cũ tốt nghiệp, bài danh của nàng luôn đứng thứ nhất, không người nào có thể lay động.

Nếu như nói nàng xông vào cửa thứ bảy, sẽ không có ai cảm thấy giật mình, nhưng Lâm Tiêu chỉ mới gia nhập huấn luyện doanh chưa tới một năm, lại xông lên cửa thứ bảy, việc này…

Trong lòng mọi người không cách nào tin tưởng.

Ngay lúc bài danh của Lâm Tiêu thăng lên thứ nhất, bài danh trên ngọc bích vừa lúc thăng lên mười chín, tiến vào trước hai mươi, nhưng so sánh với bài danh phòng thí luyện chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

- Lâm Tiêu…

- Thật khó có thể tin!

- Lần này thật sự là chơi lớn!

Các đệ tử ngơ ngác nhìn Lâm Tiêu, không thể tưởng tượng một thiếu niên trẻ tuổi như vậy rốt cục có được lực lượng thế nào, lại có thể xông tới cửa thứ bảy trong phòng thí luyện.

Xưa nay chưa từng có.

Một học viên mới gia nhập huấn luyện doanh chưa đầy một năm đã xông tới cửa thứ bảy phòng thí luyện, thành tích kinh người như thế trong lịch sử huấn luyện doanh chưa từng nghe qua.

Nhóm người Lý Dật Phong cũng trợn tròn mắt, trước đó hắn còn đang an ủi Lâm Tiêu, thật không nghĩ tới chớp mắt Lâm Tiêu đã cho họ một sự kinh ngạc thật lớn.

So sánh với vẻ giật mình của mọi người khi thấy bài danh, trong lòng Lâm Tiêu vẫn đang tập trung vào cuộc chiến trong phòng thí luyện vừa rồi, loại cảm giác tùy tâm sở dục, hoàn toàn đem chiến đấu dung nhập bản thân, làm trong lòng hắn hiểu được bản thân mình bây giờ mới xem như chân chính chạm tới cánh cửa võ đạo.

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Lâm Tiêu đi ra khỏi đại sảnh phòng thí luyện, chuẩn bị đi tới trước thạch bích màu đen ở cửa huấn luyện doanh.

Muốn kiểm tra bài danh chân chính bản thân trên ngọc bích, ngoại trừ kiểm tra trong phòng thí luyện, thí nghiệm tại thạch bích màu đen cũng vô cùng trọng yếu, tự nhiên là không thể bỏ qua.

- Lâm Tiêu đi rồi.

- Nghe nói sau khi trở về hắn chưa từng thí nghiệm qua lần nào, hiện tại kiểm tra xong ở phòng thí luyện, rất có thể muốn đến chỗ thạch bích màu đen tiếp tục thí nghiệm.

- Đúng rồi, hôm nay là ngày cuối cùng quyết định bài danh tháng sau, rất có thể hắn đến cửa trại để kiểm tra.

- Đi, đi xem.

Mọi người liếc nhìn nhau, liền đi theo phía sau Lâm Tiêu, nhìn xem hắn chuẩn bị làm gì kế tiếp.

Đi ra đại lầu, Lâm Tiêu lập tức đi tới cửa trại.

- Thật đúng là đi tới chỗ thạch bích màu đen kia.

- Rất kích thích, đi theo nhanh lên.

- Nghe nói Lâm Tiêu đột phá hóa phàm sơ kỳ, thực lực khẳng định có tiến bộ kinh người so với hai tháng trước, chưa thí nghiệm cũng đã đạt tới bài danh mười chín, nếu thí nghiệm chấm dứt, có thể lên bao nhiêu? Trước mười, hay là trước năm?

- Những người này đang làm gì?

- Kỳ quái!

- Hôm nay là ngày cuối cùng trong tháng năm, bọn họ đến chỗ thạch bích màu đen thí nghiệm sao? Vì sao nhiều người như vậy?

Ven đường có một ít đệ tử vừa thí nghiệm xong trở về, không rõ xảy ra chuyện gì, nghi hoặc đi theo.

Huấn luyện doanh thiên tài chiếm diện tích khổng lồ, từ đại lầu huấn luyện đi tới trước cửa thật không gần, đi bộ mất một khắc thời gian, ven đường không ngừng có đệ tử gia nhập vào, khi đi tới cửa mười mấy đệ tử đi theo phía sau Lâm Tiêu đã tăng lên gần trăm người, ước chừng đã bằng nửa nhân số trong trại.

- Chuyện gì vậy?

- Nhiều người như thế?

Giờ phút này có vài học viên đang chuẩn bị kiểm tra, đột nhiên nhìn thấy nhiều người đi tới, cả nhóm đều hoảng sợ.

Ngay cả những nhân viên giám thị của các thế lực lớn thủ vệ bên ngoài huấn luyện doanh cũng bị giật mình.

- Đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào có nhiều đệ tử đi tới nơi này vậy?

Theo bản năng, bọn họ cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra, cơ hồ mỗi tháng họ đều đi tới nơi này thu thập tình báo, xem xét bài danh, toàn bộ đệ tử trong trại đều sẽ đến nơi này kiểm tra lại thực lực của chính mình, nhưng tình huống duy nhất một lần xuất hiện hơn trăm người, trước kia chưa từng phát sinh qua.

- Người đó là…Lâm Tiêu đi?

Đột nhiên có người nhận ra Lâm Tiêu đi phía trước nhất.

Chỉ thấy nhóm học viên đi tới gần, đều chợt ngừng lại, đồng thời ánh mắt nhìn thiếu niên mặc áo xanh phía trước.

- Thật đúng là Lâm Tiêu.

Là đệ tử gây náo động nhất trong huấn luyện doanh thiên tài năm nay, tư liệu về Lâm Tiêu đã sớm bị mọi người tìm hiểu rõ ràng.

- Nghe nói hai tháng trước Lâm Tiêu đại biểu Hiên Dật quận đi viễn cổ di tích Thiên Mộng bí cảnh lịch lãm, mới trở về không lâu, đã hai tháng không đến kiểm tra, hôm nay có lẽ là đến thí nghiệm.

Trước vách đá, hơn trăm đệ tử đứng yên nơi đó, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, không ai nói chuyện.

Có thể gia nhập huấn luyện doanh, mỗi người đều là người nổi bật, khí thế trên người không tầm thường, cả đám người yên lặng đứng ở nơi đó, lập tức tạo cho người ta cảm giác ngạt thở, giống như không khí đều cô đọng lại.

- Hô…

Lâm Tiêu hít sâu một hơi, đứng thẳng trước vách tường, ánh mắt nhìn chằm chằm tới trước.

Trên thực tế nếu như không có phần thưởng, hắn cũng không muốn đi kiểm tra hay tranh giành bài danh làm gì. Nhưng quy định trong huấn luyện doanh, bài danh càng cao tài nguyên mỗi tháng càng nhiều, tốc độ thăng cấp càng nhanh.

Điều chỉnh khí tức tới tốt nhất, sau mấy lần hô hấp, ánh mắt Lâm Tiêu đột nhiên sắc bén, hai chân mạnh mẽ phát lực.

- Phong Trì Điện Xế!

Một cỗ nguyên lực đáng sợ từ dưới hai chân hắn tràn ra, nguyên lực nổ mạnh, thân hình hắn nháy mắt biến mất, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh mơ hồ.

Chỉ nháy mắt Lâm Tiêu đã xông qua khoảng cách trăm thước đi tới trước vách đá, tốc độ cực nhanh làm cho mọi người không thể nắm bắt, chỉ kịp nhìn thấy một đạo tàn ảnh mơ hồ.

Ngay sau đó thân ảnh hắn bay lên cao.

- Nhanh thật!

Toàn bộ đệ tử há to miệng, ánh mắt gắt gao nhìn theo thân ảnh Lâm Tiêu.

Thân hình Lâm Tiêu nhanh chóng cất cao.

Mười thước.

Hai mươi thước.

Ba mươi thước.

Trong chớp mắt hắn đã bay cao ba mươi thước, độ cao như vậy chỉ có hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong mới có thể đạt tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.