Em Đồng Ý Bán Trái Tim Cho Quỷ

Chương 17: 17: Mỗi Ngày Đều Bị Bảo Chủ Chưởng Bay




Edit: Ư Ư

【 Ký chủ, vai ác đang đứng ngoài cửa nhìn hai người. 】

Thẩm Ngư: "......"

Từ khi Kỳ Cừu để chú của hắn đi vào, Thẩm Ngư đã cảm thấy không bình thường.

Dị năng của Thẩm Ngư có một điểm không tốt là quá quyến rũ người khác, chỉ cần ngửi thấy mùi hương trên người cô đều sẽ bị mê hoặc, Kỳ Thủ vốn không phải là loại người gì tốt, ngửi một chút Thẩm Ngư mê hoặc, buổi tối tuyệt đối sẽ tới đây.

Mà Kỳ Cừu sẽ đứng ở đó nhìn cô, thử xem cô có dao động vì lời nói của Kỳ Thủ không.

Kỳ Thủ nói như thế nào cũng là một người đàn ông trưởng thành, lớn lên cũng không kém, trong mạt thế này, là người có thể làm Đồ Ngư Ngư động tâm.

Cô không nghĩ tới Kỳ Cừu chán ghét cô như vậy, nói thế nào cô cũng đã từng giúp hắn chắn zombie, cũng là đồng chí đã từng chiến đấu cùng nhau a!

Được thôi! Nếu hắn vô tình như vậy......

Thẩm Ngư sử dụng dị năng mị hoặc với Kỳ Thủ, nhân lúc ông ta dừng lại mà tránh thoát, lại đá thêm mấy cái vào người ông ta.

Đá còn chưa hết giận, Thẩm Ngư còn cầm gậy bóng chày trên bàn lên đập thêm vài nhát.

Sau khi làm xong, Thẩm Ngư ném gậy bóng chày xuống đã nghe thấy tiếng động từ phòng bên kia, vừa nhấc mắt đã thấy Kỳ Cừu cầm đèn pin chạy tới.

Kỳ • diễn tinh • Cừu đôi mắt lóe lên sự khó hiểu, nhìn Thẩm Ngư và Kỳ Thủ, "Có chuyện gì vậy? Cô giáo."

Đáy mắt Thẩm Ngư hiện lên một tia sáng, hốt hoảng thất thố khuôn mặt tái nhợt, chạy nhanh tới bên cạnh thiếu niên, nâng tay lên ôm lấy hắn, cảm thấy cơ thể hắn cứng đờ, khóe miệng cong lên, nhưng giọng nói lại mang theo sự run rẩy và sợ hãi, "Chú... Chú của em...... Làm...... Làm......"

Câu nói sau đó làm cách nào cũng không thốt lên lời, khuôn mặt trắng bệch dán vào ngực hắn.

Hừ, ghê tởm đi, chán ghét đi, đều là do cậu tự làm tự chịu.

Kỳ Cừu cả người cứng đờ, bàn tay dừng ở giữa không trung, cảm nhận được sự mềm mại trong ngực, con ngươi màu xám càng thêm sâu thẳm, vẫn giả ngu giả ngơ, "Cô giáo, chú em làm gì cô vậy?"

Thẩm Ngư nhắm mắt lại, sắc mặt tuyệt vọng, môi run rẩy, "Chú em... muốn...... làm chuyện xấu......"

【.........】 lần đầu tiên có người nói cưỡng hiếp một cách tươi mát thoát tục như vậy.

Không chỉ có 723 cạn lời, ngay cả Kỳ Cừu cũng không nói được gì.

Một lúc lâu sau, Thẩm Ngư đã nghe thấy sô pha bùm một tiếp, còn chưa ngẩng đầu nhìn, đã nghe thấy Kỳ Cừu nhàn nhạt nói: "Cô giáo, cô về phòng ngủ của em trước đi, chuyện này để mai nói."

Thẩm Ngư nắm chặt áo trước ngực hắn, khẽ gật đầu.

Lại lần nữa đi vào căn phòng lạnh lẽo của Kỳ Cừu, trái tim Thẩm Ngư co chặt, sợ hãi ôm chặt lấy thiếu niên.

Kỳ Cừu thấy thế, cho rằng cô lạnh, đi đến mép giường, để cô ngồi xuống, "Cô ngủ trên giường đi, em ngủ dưới đất."

Nếu Thẩm Ngư không biết dưới gầm giường có thi thể, nhất định sẽ vui vẻ đồng ý cái đề nghị này.

Nhưng mà cô biết dưới giường có một cái thi thể, buổi tối cô còn ngủ ở bên trên......

Thẩm Ngư kéo cánh tay hắn, nâng mắt, bên trong mang theo hơi nước, nói có sách mách có chứng nói: "Trên mặt đất lạnh, bây giờ em còn đang trong giai đoạn phát triển, làm sao cô có thể để em ngủ dưới đất chứ, không sao cả, cùng nhau ngủ trên giường đi, cái giường này rất to."

Kỳ Cừu hơi giật mình: "Cô giáo, như vậy không tốt lắm......"

Thẩm Ngư kéo hắn ngồi xuống, xốc chăn lên nằm xuống, vỗ vỗ bên cạnh, vẫy tay nói: "Không có gì không tốt, nằm xuống ngủ đi."

【...... Ký chủ, cô thật giống bà cô già đang dụ dỗ cháu trai nhỏ tuổi. 】

"Tôi mà giống bà cô già á! Rõ ràng trẻ trung xinh đẹp như vậy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.