Em Dám Quên Tôi

Chương 91: Có chuyện gì nhớ tìm cảnh sát




Nhìn gương mặt cô chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay vừa gầy lại trắng, Tô Lai khẽ giương cằm, đi về phía cô…. Cho đến khi tới gần, Hoan Nhan giống như là chưa nhìn thấy, chỉ thận trọng bước qua vũng nước bẩn thong thả bước về phía trước.
“Hứa Hoan Nhan.” Tô Lai ôm hai cánh tay, đáy mắt ẩn chứa cái nhìn thương hại, cô ta đưa tay giữ lấy tay cô, có chút giật mình có chút sợ lại có chút may mắn: “Cô mang thai?”
Hoan Nhan đột nhiên ngẩng đầu, thấy rõ ràng gương mặt thì vẻ kinh ngạc đã biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh và xa cách, cô đưa tay đẩy tay cô ta ra, cũng không thèm nhìn một cái, tiếp tục đi về phía trước.
“Hứa Hoan Nhan, cô không phải muốn biết hôm nay tôi tới đây làm gì sao? Là ai bảo tôi tới sao?”
Tô Lai bước tới, chắn đường cô, cúi đầu, ánh mắt quét xuống bụng Hoan Nhan: “Đứa bé trong bụng cô… là Thân…”
“Không phải!” Hoan Nhan lập tức mở miệng, ngẩng đầu lạnh lùng: “Tô tiểu thư, tôi và cô không thích nhau, đã không còn gì để nói, tôi muốn về nhà, hẹn gặp lại.”
Hoan Nhan thu hồi ánh mắt, bước nhanh hơn… “Hứa Hoan Nhan, là A Hạo để tôi tới, là anh ấy nói tôi tới xem cô!” Tô Lai đề cao giọng, hoảng sợ mở miệng.
Nhìn phản ứng vừa rồi của Hứa Hoan Nhan, cô ta biết đứa bé trong bụng của cô tất nhiên có liên quan tới Thân Tống Hạo! Nếu thật sự như vậy, cô càng không thể để Hứa Hoan Nhan có cơ hội gặp Thân Tống Hạo.
Bước chân của Hoan Nhan hơi khựng lại, ngón tay không tự chủ bấm chặt, bên môi nở ra nụ cười tái nhợt, nhưng vẫn không ngừng bước: “Thay tôi cảm ơn ý tốt của anh ta.”
“Hứa Hoan Nhan cô không thể đi!” Tô Lai nhìn cô không chút phản ứng, không khỏi nóng lòng đuổi theo, cô tháo mắt kính, hai ánh mắt hàm chứa cái nhìn thương hại và lo lắng, vội vàng mở miệng: “Hứa tiểu thư, A Hạo mấy hôm trước mới biết chuyện mấy món đồ trang sức, để cho cô không thân không phận bị đuổi ra khỏi Thân gia, vì vậy, A Hạo cố ý hỏi thăm địa chỉ của cô, để tôi tới tìm cô, đem tấm chi phiếu này giao cho cô.”
Tô Lai mở túi, lấy ra chi phiếu đã kí sẵn…. “Cút…”
Hoan Nhan nghe lời nói này, đầu tiên là tức giận toàn thân run rẩy, không nói một lời, cho đến cuối cùng, cố nén chua xót trong đáy mắt, lẩm bẩm lên tiếng: “Tô Lai… Mang theo chi phiếu này, lập tức cút ra khỏi tầm mắt tôi….”
“Hoan Nhan… A Hạo cũng là tốt bụng, anh ấy nói dù sao hai người cũng từng là vợ chồng, anh ấy lại trách lầm cô, thật vất vả mới tìm được địa chỉ của cô, số tiền này cô nhận lấy đi, cô xem một chút bây giờ cô có đứa bé, ở nơi như thế này, sao phải khổ thế chứ?”
“A…. Hứa Hoan Nhan, cô điên rồi? Cô đừng làm loạn! Cho dù cô không cầm, cùng lắm A Hạo đích thân đến một lần….” Tô Lai còn chưa nói xong, đã bị Hoan Nhan đánh…. “Cút… Các người cút hết cho tôi, đừng có bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, trở về nói cho tên khốn kia, tôi Hứa Hoan Nhan dù đói chết nghèo chết, cũng không cần một đồng tiền của hắn! Cút….”
Hoan Nhan giống như là điên vung cây chổi trong tay, nước mắt không kìm được cuồn cuộn rơi xuống, cô đã không còn đường lui, Thân Tống Hạo, anh tại sao lại còn để người phụ nữ này tới sỉ nhục tôi? Anh là cố ý, cố ý! Anh có phải muốn nhìn tôi bị các người bức chết, trong lòng mới thoải mái, anh mới không có chút băn khoăn an tâm ở cạnh cô ta phải không?
Tô Lai vừa tránh, vẫn còn cố ý nói không ngừng: “Hứa Hoan Nhan, A Hạo nói không muốn nợ cô cái gì, muốn cô nhận số tiền này, chính là muốn chấm dứt hoàn toàn với cô… Cô không nhận, có phải vẫn còn vọng tưởng, muốn….A”
Cây chổi bẩn thỉu dính đầy bùn quất lên người Tô Lai… Tô Lai hét lên một tiếng, rốt cuộc ôm mặt nhếch nhác chạy ra khỏi ngõ hẻm, Hoan Nhan vô lực dựa vào vách tường thở hổn hển, thân thể trượt dần xuống, cô không chút cố kị ngồi trên vũng nước đục, rốt cuộc hai tay ôm đầu gối gào khóc… Tô Lai chạy ra ngoài thấy cô không đuổi theo mới dừng lại tiếp tục khiêu khích: “Hứa Hoan Nhan, A Hạo nói rồi, cô nhất định phải nhận số tiền này, anh ấy biết cô không nhận chi phiếu trong tay tôi, nhất định còn mong anh ấy tự mình đến…”
Hoan Nhan quắc mắt ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng sưng đỏ nhưng vẫn sắc bén.
Nhìn chăm chú vào gương mặt thao thao bất tuyệt của Tô Lai, cô đứng đó, thân thể nho nhỏ giống như hóa thành tượng đá.
“Hứa Hoan Nhan… Cô cần gì phải khổ thế? Cô cầm tiền trong lòng A Hạo cũng đỡ áy náy, tất cả đều vui vẻ?” Tô Lai không dám nhìn vào ánh mắt cô, thận trong nói xong đưa chi phiếu ra ngoài… “Cô về nói cho anh ta biết.” Hoan Nhan đỡ tường, chậm rãi đứng lên, mở miệng: “Đừng có dùng tâm tư xấu xa của anh ta mà suy đoán suy nghĩ của người khác, cũng đừng dùng lòng dạ tiểu nhân mà nhắc tới tôi, Tô Lai, tôi Hứa Hoan Nhan tự nhận bản thân đoan chính, cả đời chưa bao giờ làm việc trái lương tâm, tôi cái gì cũng không sợ, nghèo, không có tiền, có khó khăn nữa, tôi cũng không sợ, mà các người thì khác, làm nhiều việc trái lương tâm như vậy, TÔ Lai buổi tối lúc một mình ra cửa, cô không sợ sao?”
Hoan Nhan nhìn cô ta, cười khẽ, tiếng cười khiến đáy lòng Tô Lai hoảng loạn, không khỏi lùi về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch, có chút chột dạ lẩm bẩm: “ Hứa Hoan Nhan, cô đừng ở đây giả thần giả quỷ… Tôi cũng không tin, A Hạo nếu thật sự đến, cô sẽ không gặp anh ấy…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.