Em Dám Quên Tôi

Chương 9: Người Giải Thích Xác Chết




Cũng không biết Viên Cổn Cổn lấy lá gan từ đâu, lại dám lớn tiếng nói "Đau cũng không cho người ta khóc."

Hắc Viêm Triệt sửng sốt, đôi mắt tím lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm "Em nói cái gì?"

Viên Cổn Cổn rụt cổ, meo meo "Đau quá. . . . . ."

"Viên Cổn Cổn, em thật to gan!" Hắc Viêm Triệt nói gằn từng chữ, vươn tay bóp cổ của cô.

"Ưm. . . . . ." Viên Cổn Cổn sợ hãi nhìn anh, tuy anh không có dùng sức, nhưng chỉ cần ánh mắt lạnh lùng này của anh cũng đã có cảm giác rất bức ép, ép cô không dám dùng sức hít thở .

"Em dám đi gặp anh ta, quên thân phận của mình là gì rồi hả ?" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói.

"Tôi. . . . . . Tôi là nữ giúp việc, tôi nhớ mà, nhưng chuyện đó và tôi đi gặp người nhà thì có quan hệ gì? Vì sao anh tức giận như vậy. . . . . ." Viên Cổn Cổn nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng meo meo, lấy khăn lông đè trên gò má xuống.

Hắc Viêm Triệt buông cổ của cô ra, giật lấy khăn lông lạnh trên tay cô, kìm chặt đầu của cô, hung hăng đè lên chỗ sưng đỏ.

"A. . . . . . Đừng." Viên Cổn Cổn lại bị anh làm cho chảy nước mắt ra lần nửa.

"Em còn đứng ra chắn cho anh ta nửa thì lần sau tôi nhất định sẽ đánh nát miệng của em." Hắc Viêm Triệt ngoảnh mặt làm ngơ đè lên vết sưng đỏ của cô, lớn tiếng gào thét.

"A. . . . . . Đừng như vậy." Viên cuồn cuộn khóc thét lên.

Hắc Viêm Triệt thấy nét mặt đau đớn của cô, không khỏi nhẹ tay lại.

Viên Cổn Cổn khóc nức nở, ủ rũ không nói gì.

"Tốt nhất thì em nhớ kỹ, em là của tôi, không có sự cho phép của tôi thì em không được gặp anh ta." Giọng nói của Hắc Viêm Triệt không tốt, nghe ra vẫn còn ‘lửa dư’

"Anh đánh anh trai của tôi, chẳng lẽ không biết xin lỗi sao?" Viên Cổn Cổn khóc nhìn anh.

"Cái gì?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, nhìn lại cô.

"Cho dù anh là thiếu gia, anh cũng không thể đánh anh của tôi." Viên Cổn Cổn kiên định nói.

Hắc Viêm Triệt cười lạnh, "Tôi đánh đấy, em muốn thế nào?"

Viên Cổn Cổn nhìn anh, không nói gì.

"Em muốn báo thù cho anh ta?" Hắc Viêm Triệt trào phúng, vứt bỏ khăn lông lạnh trên tay.

Viên Cổn Cổn cúi đầu, nhỏ giọng nói "Thiếu gia là ngu ngốc không phân rõ phải trái nhất."

Không khí im lặng, Viên Cổn Cổn cúi đầu, cảm nhận được anh đang phát ra hơi lạnh.

Một lúc sau, tiếng đập cửa vang lên, Viên Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn cửa phòng, anh đi rồi. . . . . .

Nhà lớn họ Viên.

"Thịnh Duệ, con sao vậy? Đánh nhau với người ta sao" Bàng Đô Đô nhìn khóe miệng của Na Tịch Thịnh Duệ bầm tím thì khẽ hô.

"Mẹ nuôi, con không sao." Na Tịch Thịnh Duệ kéo nhẹ khóe miệng, nhẹ nhàng nói.

"Vậy thì chuyện gì? Nhất định là rất đau? Đến đây, mẹ bôi thuốc cho con." Bàng Đô Đô đau lòng bước đến trước mặt anh ta, dắt tay anh ta đi bôi thuốc.

"Thịnh Duệ, đi theo cha." Viên Tịnh Lưu bên cạnh im lặng không hé răng, đột nhiên nhàn nhạt nói.

"Tịnh Lưu, bôi thuốc trước rồi nói." Bàng Dô Đô không đồng ý nhìn ông xã lạnh băng của mình.

Viên Tịnh Lưu đi qua nhàn nhạt nói "Anh đói bụng, đi nấu chút đồ ăn rồi đưa lên phòng sách."

"Em là người hầu của anh à!" Bàng Đô Đô không vui nhìn ông.

"Ngoan, nghe lời." Viên Tịnh Lưu in nhẹ một nụ hôn ở trên trán bà, chỉ thấy vẻ mặt của người nào đó lập tức say mê vươn tay sờ sờ cái trán, cười ngây ngô đi vào phòng bếp.

Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn bộ dáng thật thà của bà, khóe miệng không khỏi giật giật, quay đầu nhìn nhìn Na Tịch Thịnh Duệ, lập tức đi vào phòng sách.

Phòng sách.

"Nếu cha nhớ không nhầm thì hôm nay con đến thăm Cổn Cổn?" Viên Tịnh Lưu đứng ở quầy rượu, rót hai ly rượu đỏ.

"Đúng vậy, cha nuôi." Na Tịch Thịnh Duệ nhẹ giọng đến.

"Vết thương từ đâu?" Viên Tịnh Lưu đưa cái ly đế dài cho anh ta còn mình cầm một ly khác, ngồi xuống trên sô pha cách đó không xa.

"Hắc Viêm Triệt làm ." Na Tịch Thịnh Duệ cũng đi qua ngồi xuống, mặt đối mặt với ông.

"Vì Cổn Cổn?" Viên Tịnh Lưu lạnh nhạt nhìn anh ta.

"Đúng vậy." Na Tịch Thịnh Duệ giật giật khóe miệng.

"Thịnh Duệ, với cha thì con là gì, con biết không?" Viên Tịnh Lưu nhấp môi một chút rượu, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt.

Na Tịch Thịnh Duệ ngẩn người, nhỏ giọng nói "Con của bạn bè."

"Không, là con trai, với cha thì con chính là con trai của cha." Viên Tịnh Lưu lắc lắc đầu, chỉ ra chỗ sai của anh ta.

Na Tịch Thịnh Duệ nhìn anh ta, không nói gì.

"Thịnh Duệ, thông minh như con thì làm sao không nhìn thấy chuyện này, nếu không lúc nhỏ Cổn Cổn gặp chuyện ngoài ý muốn, con có biết cha rất muốn để con trở thành con rễ của cha không? Lúc trước cha cũng không biết, cha nghĩ ngay cả chính con cũng không, tình cảm con đối với Cổn Cổn đã sớm vượt qua giới hạn anh em, bây giờ con đã biết, cha cũng đã biết, nhưng Hắc Viêm Triệt đã tham gia vào." Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt nói, giọng nói không hề nhấp nhô.

"Ngoại trừ trang sức rực rỡ cha cho con thì con chỉ là trẻ mồ côi với hai bàn tay trắng, con như vậy, không có tư cách cấp cho Cổn Cổn có tương lai." Na Tịch Thịnh Duệ nhẹ nhàng nói, hơi giống tử lẩm bẩm một mình.

Viên Tịnh Lưu nhìn anh ta, không nói gì.

"Cho nên cha nuôi, có lẽ cha phải tiếp nhận công ty, con muốn cởi bỏ trang sức rực rỡ cha cho, dùng thân phận Na Tịch Thịnh Duệ đi tạo nên đôi cánh thuộc về mình." Na Tịch Thịnh Duệ cười cười, lấy mắt kính không độ của mình xuống, đôi con ngươi sâu lắng sáng suốt không bị che liền tản ra sức quyến của mình, là quyến rũ như vậy, xinh đẹp như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.