Em Dám Quên Tôi

Chương 88: Ngư khương




Ánh mắt lóe lên, còn không chịu khống chế dừng lại trên mặt Thân Tống Hạo, cô chỉ ngây ngốc nhìn anh, anh gầy nhiều như vậy, nước mắt, một giây đó không ngừng rơi xuống… Mà đôi tay, cũng đan vào nhau giữ lên bụng, cô muốn xông ra, đối mặt chất vấn anh, anh tìm em, chính là vì cho em một khoản tiền, đổi sự an lòng của bản thân sao? Rồi lại sợ, giờ phút này cô xấu xí như vậy, nhếch nhác như vậy nếu xông ra, chỉ đổi lại sự trêu chọc nhụ nhã…. Hứa Hoan Nhan, làm sao cô lại không có tiền đồ như vậy! Làm sao bản thân lại mềm yếu như vậy! Hoan Nhan kinh ngạc tựa vào tường, rốt cuộc vô lực khóc lên… “Tôi, tôi có thể đi xem phòng của cô ấy?” Anh khàn khàn thì thầm nhìn gió thổi cuốn bay rèm cửa sổ, ánh nắng tươi sáng chiếu rọi lên bồn hoa cúc trên bệ cửa sổ, lặng lẽ mở cửa. Nhưng là, người anh muốn thấy lại không có ở đây.
“À…. Chuyện này, ở đó có đôi vợ chồng mới thuê…” Bà chủ làm khó mở miệng vừa nhìn ra ngoài, bà đã nhận hai vạn của người ta, nếu làm không được, vậy thì xong rồi.
“Cô à, tôi chỉ nhìn một cái thôi, một cái là được.” Anh khép hờ hai mắt, cất bước lên lầu,Văn Tĩnh nhìn thấy, trong lòng cũng nhảy lên một cái, chạy đi theo… Đi tới cửa căn phòng, bước chân dừng lại, chỉ cảm thấy nhịp tim gần như muốn ngừng theo. Mấy lần đưa tay, muốn gõ cửa, trong lòng lại là thấp thỏm lo lâu, người đi nhà trống, chỉ là một cảnh thê lương mà thôi.
“Các người đứng trước cửa nhà tôi làm gì?” Đằng sau lưng truyền tới câu hỏi, Thân Tống Hạo theo bản năng quay đầu, thấy một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú đứng ở cầu thang, đang nghi ngờ nhìn bọn họ. Ánh mặt trời chiếu trên gương mặt anh ta, sáng rực và đẹp đẽ.
Anh ta đi qua người bọn họ, tới cửa, mở chìa khóa, lúc này gương mặt lộ vẻ hoài nghi: “Các người nếu không có việc gì thì đi đi, lão bà tôi đang mang thai, cần nghỉ ngơi…”
Thân Tống Hạo nhìn thấy anh ta khi nói chuyện, gương mặt tỏa ra sự dịu dàng, chợt xúc động, hai mắt khẽ nheo lại, bên môi nở ra nụ cười khổ, nếu ban đầu, cô không bị mất đứa nhỏ kia, bọn họ có phải hay không đã sớm được làm ba mẹ? Nếu ban đầu, hai người không li hôn, vẫn tình đầu ý hợp như năm ngoái, anh giờ phút này có phải cũng nở nụ cười hạnh phúc như thế?
Có chút hoảng hốt, hốc mắt cũng chua xót, ánh mắt trời chiếu vào mặt, khiến anh có cảm giác trước mặt mơ hồ… “Anh thật may mắn, chúc mừng anh!” Thân Tống Hạo gật đầu, mở miệng, chuẩn bị xoay người tránh ra, bước chân lại ngừng lại, anh giơ tay, chạm nhẹ lên khung cửa phòng Tằng Á Hi, đầu ngón tay khẽ run run một cái lướt qua, anh không ngẩng đầu, chỉ nói: “Lúc anh đến có gặp cô gái đã ở đây sao? Cô ấy nhìn thế nào, có tốt không?”
Tằng Á Hi giật mình, Hoan Nhan không tiếng động khóc lên, anh chăm chú nhìn biểu tình của Thân Tống Hạo, đau thương như vậy, khiến anh cũng cảm nhận được.
Trong phòng an tĩnh như vậy, Hoan Nhan không tiếng động khóc, cô co rút trong góc tường, mu bàn tay bị chính mình cắn đến chảy máu nhưng lại không buông ra… Tại sao, Thân Tống Hạo, tại sao em đã quyết định rời bỏ anh, anh lại nói ra những lời như vậy? Anh có phải tồn tại trên đời này chỉ để hành hạ em?
“Cô ấy… Cô ấy tốt vô cùng.” Tằng Á Hi cắn chặt răng, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng bắp thịt bên quai hàm còn nhảy lên một cái.
Đáy mắt Thân Tống Hạo lóe lên tia sáng, rồi lại biến mất, ngón tay thu hồi lại, anh cười khổ, vẻ mặt tiếc nuối và mất mát: “…… Vậy thì tốt, vậy cũng tốt.”
Đã là người xa lạ, mà anh, lại lỡ mất dũng khí tiếp tục tìm kiếm cô, cô kháng cự anh như vậy, thậm chí chỉ là cơn gió thổi lay ngọn cỏ, cũng khiến cô quyết tâm biến mất một lần nữa. Thậm chí còn nói, dù chết cũng không muốn gặp lại. Cô đã nhanh như vậy buông xuống, còn anh thì cũng là đắm chìm vào rồi.
Anh xoay người bước chân lảo đảo xuống lầu, Kì Chấn nhìn vậy không khỏi xúc động, cuống quít đuổi theo, Văn Tĩnh vẫn đứng sững sờ tại chỗ, cô chưa từng nghĩ, Thân Tống Hạo trong suy nghĩ của cô tồi tệ đến cực điểm, thế mà lại có lúc lộ ra chân tình.
Đợi lúc cô muốn xoay người xuống lầu, chợt nghe thấy được tiếng khóc bị đè nén run rẩy, còn mơ hồ phân biệt được tiếng A Hạo…. Văn Tĩnh chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung một cái, cô đẩy Tằng Á Hi, xông vào nhìn thấy Hoan Nhan đang nằm dưới đất khóc rống lên, Văn Tĩnh lảo đảo về sau hai bước, nước mắt trào ra kêu lên một tiếng: “Nhan….”
Cô nỉ non kêu ra tiếng, quay người muốn gọi Thân Tống Hạo… Hoan Nhan lập tức ngẩng đầu, gắt gao lắc đầu, cầu xin: “Tĩnh, không cần… Không cần nói cho anh ấy!”
“Bạn đồ ngốc này, bạn có phải muốn mình tức chết tại sao âm thầm rời đi, chúng ta không phải chị em tốt?” Văn Tĩnh ngồi xuống, ôm lấy Hoan Nhan khóc…. “Tĩnh, cầu xin bạn, đừng để anh ấy tìm được mình, không được nói cho anh ấy mình ở đây, được hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.