Em Dám Quên Tôi

Chương 39: Quá Khứ Hiển Hách




Hắc Viêm Triệt nhíu mày nhìn bà một lúc lâu, xoay người đi ra ngoài.

20 phút đồng sau, bác sĩ nữ đem thùng dụng cụ đi ra.

Hắc Viêm Triệt nhìn bà, không nói gì.

"Đây là thuốc mỡ, mỗi ngày ba lần, nếu có thể thì tốt nhất là ngâm nước thuốc có thể giảm bớt đau đớn của cô ấy, nhưng tôi không có đem theo, ngài có thể kêu người của ngài theo tôi trở về lấy." Bác sĩ nữ đưa một cái hộp màu trắng cho Hắc Viêm Triệt.

"Rất nghiêm trọng?" Hắc Viêm Triệt tiếp nhận, nhàn nhạt hỏi.

"Đúng vậy, nhưng nhìn theo vết thương của cô ấy thì dường như là do kích cỡ của các người không hợp."

Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm nhìn bà.

"Giống như bộ phận sinh dục của đàn ông các ngài, phụ nữ cũng phân lớn nhỏ, cô ấy thuộc loại hơi nhỏ, mà của ngài thuộc loại rất lớn, hơn nữa ngài thô bạo cho nên bị thương." Bác sĩ nữ máy móc nói, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt.

"Có di chứng hay không?" Hắc Viêm Triệt nắm chặt cái hộp, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Sinh lý thì không có, tâm lý thì không biết."

Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cửa phòng, không nói gì.

"Vậy tôi đi trước." Bác sĩ nhữ nhẹ nhàng nói xong, xoay người muốn đi.

"Đứng lại."

Bác sĩ nữ quay đầu nhìn anh, chờ câu sau của anh.

"Làm sao để cô ấy thích ứng tôi?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.

"Làm dạo đầu nhiều một chút, trong lúc giao hợp đừng nên dọa cô ấy, dịu dàng một chút liền không có vấn đề gì lớn".

"Ừ, tôi cho người của tôi đi theo lấy thuốc." Hắc ViêmTtriệt dẫn đầu đi ở trước mặt bà.

Bác sĩ nữ đuổi theo bước chân của anh, cùng nhau rời đi.

Hơn 4 giờ chiều ngày hôm sau, Viên Cổn Cổn mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở to mắt liền thấy quản gia Bạch ngồi bên giường đan áo len.

Quản gia Bạch nghe tiếng hừ hừ như còn mèo nhỏ của cô, buông đồ trong tay ra thương tiếc sờ sờ đầu cô, nhẹ giọng nói "Tỉnh rồi sao?"

Viên Cổn Cổn nhìn bà, chớp chớp mắt.

"Vú Bạch đỡ con đi rửa mặt, sau đó bôi thuốc cho con, con muốn ăn cái gì liền nói với vú, vú làm cho con được không?" Giọng điệu của quản gia Bạch rất dịu dàng, giống như sợ sẽ hù dọa cô.

Viên Cổn Cổn nhìn bà không nói gì.

Quản gia Bạch dè dặt cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, nhìn nhìn lông mày cô nhăn lại, trong lòng cực kỳ đau xót.

"Ưm..." Viên Cổn Cổn phát ra tiếng hừ nhẹ, rất rõ ràng là không thoải mái.

"Đau phải không? Vú Bạch đem bàn chải ra cho con đánh răng được không?" Quản gia Bạch nhỏ giọng hỏi.

Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, xốc chăn lên bước xuống giường, vừa đứng lên bước chân liền không yên lảo đảo vài cái..

Quản gia Bạch vội vàng đỡ lấy cô, chậm rãi đi vào phòng tắm.

Viên Cổn Cổn ngoan đánh răng rửa mặt, sau đó đi vào phòng tắm thủy tinh, một lúc sau thì đầu ẩm ướt, mắt đỏ ửng, quấn khăn tắm đi ra ngoài, nước trên mặt không rõ là nước hay là nước mắt.

"Cổn Cổn đừng khóc, tới đây ngâm nước sẽ không đau nửa." Quản gia Bạch dịu dàng dỗ dành, dắt cô tới bên bồn tắm lớn đã pha thuốc.

Viên Cổn Cổn cương tại chỗ không chịu động.

"Sao vậy?" Quản gia Bạch nhẹ giọng hỏi..

"Không ngâm, " Viên Cổn Cổn mở miệng nói chuyện, giọng điệu rất khàn.

"Vì sao? Ngâm sẽ không đau nửa, ngoan." Quản gia nắm tay cô muốn để cô đi vào

"Không ngâm... Không ngâm..." Đột nhiên Viên Cổn Cổn ngồi xổm xuống, khóc thì thào nói.

Quản gia Bạch ngẩn người, vội vàng đỡ cô dậy, dỗ nhẹ "Không ngâm không ngâm, con nói không ngâm thì chúng ta sẽ không ngâm, chúng ta đi ra ngoài bôi thuốc."

Viên Cổn Cổn nức nở bị bà đỡ ra phòng tắm ngồi lại trên giường.

Quản gia Bạch lấy một cái hộp trắng từ ngăn kéo ra, nhẹ giọng nói, "Cổn Cổn, vú Bạch bôi thuốc cho con, con nằm ở trên giường mở hai chân ra một chút được không?"

Viên Cổn Cổn ngẩn người, "Có ý gì..."

Quản gia Bạch nghĩ nghĩ không biết nên nói với cô thế nào, cuối cùng là nói theo cách dễ hiểu nhất, "Chính là bôi chút thuốc lên chỗ sau này con sẽ sinh cục cưng nhỏ."

Viên Cổn Cổn ngẩn ngơ, lập tức dùng sức lắc lắc đầu, không ngừng lui về sau.

Quản gia Bạch nhìn cô, thật sự là không đành lòng ép cô, chỉ có thể để thuốc mỡ ở trên đầu giường, xoay người lấy quần áo từ trong tủ quần áo để tới bên cạnh cô, "Con mặc quần áo trước rồi sau đó sấy tóc khô, vú đi làm ít đồ ăn cho con."

Viên Cổn Cổn nhìn bà, không nói gì.

Quản gia Bạch thở dài, đi ra phòng.

Viên Cổn Cổn nhìn nhìn quần áo bên cạnh, sau đó cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường gọi một cú điện thoại, nối máy là tiếng không có tín hiệu, hơi sốt ruột lại ấn số một lần, vẫn như vậy, cứ lập lại như vậy vài chục lần, cô buông điện thoại xuống, ngơ ngác nhìn điện thoại, ngồi ở trên giường không nhúc nhích.

Hơn 1 tiếng sau, quản gia Bạch bưng cái khay màu bạc mở cửa phòng ngủ chính ra, nhìn nhìn Viên Cổn Cổn ngồi yên ở trên giường, hơi không vui trách cứ "Cổn Cổn, sao con không nghe lời, không phải là kêu con mặc quần áo sao?"

Viên Cổn Cổn nhìn nhìn bà, máy móc mặc quần áo vào rồi xốc chăn lên chui vào.

"Ăn chút gì trước rồi ngủ tiếp." Quản gia Bạch nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai cô, nhỏ giọng nói.

Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu dùng chăn mỏng che kín đầu của mình.

"Cổn Cổn..." Quản gia Bạch vươn tay kéo chăn, lại nghe thấy một tiếng khóc giống như con thú nhỏ bị thương, đành phải buông tay, đi ra phòng.

Phòng khách..

"Thiếu gia, Cổn Cổn không chịu ngâm thuốc, cũng không chịu để tôi bôi thuốc, cũng không chịu ăn cái gì, chỉ luôn ngẩn người, bằng không chính là khóc, ngài xem có nên gọi bác sĩ tâm lý tới hay không?" Quản gia Bạch hơi sốt ruột nói vào điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.