Em Dám Quên Tôi

Chương 37: Nỗi Sợ Hãi Lan Tỏa




Na Tịch Thịnh Duệ nhìn cô, trong mắt sắc bén là bất lực chưa từng có.

Viên Cổn Cổn vươn tay lau nước mắt của anh, nhỏ giọng đến "Đừng như vậy..."

Na Tịch Thịnh Duệ bắt lấy tay cô, nhắm mắt lại hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô, "Cổn Cổn, thật xin lỗi.".

Viên Cổn Cổn khóc lắc lắc đầu, cắn chặt môi dưới.

Na Tịch Thịnh Duệ từ trên người cô đứng lên, cầm lấy áo khoác của mình choàng lên trên thân thể cô, lạnh nhạt nói "Đi mua bộ quần áo trước, sau đó anh đưa em về nhà. " Đúng vậy, đưa cô về nhà...Ngôi nhà có Hắc Viêm Triệt.

Viên Cổn Cổn quay lưng lại mặc áo vào, sau đó kéo chặt áo khoác của anh ta, xoay người nhìn anh ta, nhỏ giọng ngập ngừng "Anh Duệ...Em..."

"Đừng nói cái gì cả, chuyện này liền xem như chưa từng xảy ra." Na Tịch Thịnh Duệ ngắt lời cô, kéo cô từ trên mặt đất lên.

Viên Cổn Cổn mấp máy miệng, không nói chuyện nửa.

Na Tịch Thịnh Duệ để một chồng đô la lên trên bàn, dắt cô đi ra ngoài.

12 giờ 48 phút, một chiếc Lamborghini màu đỏ dừng lại trước cửa lớn nhà họ Hắc, Viên Cổn Cổn từ trong xe bước xuống, lẳng lặng nhìn Na Tịch Thịnh Duệ ở trước mặt mình.

"Đi đi." Na Tịch Thịnh Duệ sờ đầu cô, vẫn là cười khẽ dịu dàng, tràn đầy cưng chiều.

Miệng nhỏ của Viên Cổn Cổn mở ra như muốn nói gì, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, xoay người đi về phía trước..

"Cổn Cổn." Na Tịch Thịnh Duệ nhìn bóng lưng cô, trong lòng đau xót, không nhịn được gọi tên của cô.

Viên Cổn Cổn quay đầu, trong mắt có nước, không biết vì sao, cô cảm thấy... Cô đã mất đi người đàn ông yêu thương cô từ nhỏ rồi.

Na Tịch Thịnh Duệ đi đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói "Để anh hôn em một lần cuối cùng được không?"

Viên Cổn Cổn nhìn anh ta một lúc lâu, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Na Tịch Thịnh Duệ ôm cô, cúi đầu hôn lên môi của cô, dịu dàng quấn quýt lưỡi của cô.

Viên Cổn Cổn chảy nước mắt, máy móc đáp lại, trong lòng rất là khó chịu

Một lúc sau, Na Tịch Thịnh Duệ rời khỏi môi của cô, kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhìn bộ dáng nước mắt lưng tròng của cô, nhẹ giọng nói "Cổn Cổn, nên tạm biệt rồi."

Viên Cổn Cổn mấp máy miệng, không nói gì.

Na Tịch Thịnh Duệ hôn nhẹ lên trên trán cô, "Cổn Cổn của anh là đáng yêu nhất, sẽ là một cô gái hạnh phút nhất."

Viên Cổn Cổn nhìn anh ta không rên nói một tiếng.

"Đi đi." Na Tịch Thịnh Duệ buông tay ra, kéo ra chút tươi cười.

"Anh Duệ vẫn còn quan tâm em chứ?" Viên Cổn Cổn khóc hỏi.

"Đương nhiên, ai cũng có thể không quan tâm, chỉ có em là không được." Na Tịch Thịnh Duệ cười gật đầu.

"Không thể gạt người đấy." Viên Cổn Cổn lau nước mắt, hơi yên lòng rồi.

"Ừ, đi đi." Na Tịch Thịnh Duệ sờ sờ đầu cô, nhỏ giọng nói.

Viên Cổn Cổn xoay người từng bước một chậm rãi đi trở về nhà họ Hắc.

Na Tịch Thịnh Duệ lẳng lặng nhìn bóng lưng cô, cho đến khi không nhìn thấy nửa mới xoay người đi về bên xe, Cổn Cổn, anh từng thử qua, cũng như đoán trước sẽ như thế, thua... Từ nay về sau, em là người phụ nữ của Hắc Viêm Triệt nữ, em gái của anh, nhưng mà quan hệ như vậy... là tàn nhẫn như thế nào...Em có biết không?

Cửa sổ sát đất lầu ba, Tề Tu nhìn nhìn nét mặt không biểu cảm của Hắc Viêm Triệt đứng bên cạnh, cười gượng hai tiếng, "Ha ha, lễ nghi, hôn môi là lễ nghi."

Hắc Viêm Triệt nhìn anh ta, không nói gì..

Sau khi tiếp xúc với con ngươi tím đậm, Tề Tu liên vội vàng lui lại vài bước tính kế an toàn, nhìn anh bình tĩnh trước cơn giông bão, cười gượng nói "Vương của tôi, tôi đi sắp xếp quỳ gối trước." Nói xong liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng sách.

Hắc Viêm Triệt lẳng lặng đi về phòng ngủ chính, dưới vẻ mặt lạnh nhạt ẩn giấu tàn nhẫn khát máu.

Viên Cổn Cổn vừa vào cửa, quản gia Bạch liền nghênh đón, giọng điệu trách cứ "Bây giờ mấy giờ rồi con có biết hay không?"

Viên Cổn Cổn cúi đầu nhỏ giọng meo meo "Thật xin lỗi, vú Bạch."

Quản gia Bạch bị tiếng meo meo của cô biến thành có giận không phát ra được, thở dài, vỗ vỗ bờ vai cô nhàn nhạt nói "Mau trở về phòng đi."

"Triệt tức giận không?" Viên Cổn Cổn lo lắng ngẩng đầu nhìn bà.

"Con cảm thấy sao?" Bạch quản gia không đáp hỏi lại.

Viên Cổn Cổn rủ bả vai xuống đi vào phòng ngủ chính, vừa mở cửa ra liền thấy Hắc Viêm Triệt ngồi ở trên giường, nhìn mặt anh, theo bản năng nắm chặt cổ áo, có loại cảm giác chột dạ. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, ngay lúc Viên Cổn Cổn muốn mở miệng nói chuyện thì Hắc Viêm Triệt lên tiếng..

"Quần áo mới?"

Viên Cổn Cổn ngẩn người, cúi đầu nhìn nhìn áo đầm màu hồng nhạt trên người, gật gật đầu.

"Tới đây." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt vươn tay với cô.

"Triệt..." Viên Cổn Cổn bị nét mặt bình tĩnh quá đáng của anh làm cho sợ tới mức lui về sau, nhỏ giọng gọi tên anh, trong giọng nói mang theo cầu xin tha thứ.

"Tôi nói, tới đây." Hắc Viêm Triệt nói ra từng chữ từng chữ, giọng điệu không nóng không lạnh làm cho Viên Cổn Cổn run rẩy, rồi sau đó ngoan ngoãn tiến tới bên cạnh anh.

Hắc Viêm Triệt bế cô lên trên đùi, nhàn nhạt hỏi "Hôm nay đi đâu chơi?"

Viên Cổn Cổn cứng đờ, theo bản năng lại nói dối, "Đi dạo phố với mẹ, sau đó về nhà ăn cơm, thật xin lỗi tôi về trễ."

"Chỉ ở nhà ăn cơm?" Hắc Viêm Triệt nhẹ nhàng vuốt ve quần áo của cô, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt..

"Đúng... Đúng vậy." Viên Cổn Cổn nuốt nước miếng một cái, nói cà lăm.

"Tốt lắm, vậy kiểm tra một chút." Hắc Viêm Triệt đặt cô lên trên giường, bàn tay to nhẹ nhàng vung lên, quần áo của cô liền biến thành một đống vải vụn bay xuống giường.

Viên Cổn Cổn mở to hai mắt bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người, không thể tin được vải vụn bay loạn kia là quần áo của cô...

~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.