Em Dám Quên Tôi

Chương 21: Sự Ấm Áp Trong Tầm Tay Với




Sau đó, trong phòng sách truyền ra tiếng đồ vật bị vỡ, nửa tiếng sau, Hắc Viêm Triệt tinh thần sảng khoái đi ra ngoài, cuối cùng thì tức giận tích tụ ở trong lòng cũng được giải tỏa ra theo 'vận động' kia... Trái lại là hai người đàn ông đẹp trai bị cái bàn cổ đè, cùng 'hy sinh' oanh liệt...

11 giờ tối, Viên Cổn Cổn dùng chăn bao bọc mình thật chặt, ngồi dựa vào đầu giường, âm lượng trên TV cũng mở rất lớn, trên TV là một người đàn ông đẹp trai và cô gái xinh đẹp cùng dây dưa với nhau, lột sạch quần áo, kích tình vuốt ve lẫn nhau, sau đó lại xuất hiện cảnh cấm kỵ, Viên Cổn Cổn trừng to mắt, trơ mắt nhìn vật thể hình côn cắm vào vật thể hình hang động ... Còn chưa phản ứng kịp, cô gái xinh đẹp trên TV liền phát ra tiếng rên như đòi mạng... Ngay lúc cô muốn chuyển kênh, 'rầm' một tiếng cửa mở ra , khuôn mặt của Hắc Viêm Triệt xanh mét đứng ở ngoài cửa, lạnh lùng nhìn cô.

"Thiếu gia?" Viên Cổn Cổn cứng đờ, vui vẻ xuống giường nhào vào trong lòng anh, thần kinh luôn căng cứng cũng được thả lỏng ra.

Hắc Viêm Triệt ôm cô, mới phát hiện 'tiếng rên' này không phải từ miệng của cô, lo lắng trong lòng rõ ràng đã thả lỏng, lập tức không vui đẩy cô ra lạnh giọng nói "Em ở đây xem phim A?"

"Không phải, tôi không biết TV có loại phim này, thật đó." Viên Cổn Cổn khẩn trương lắc lắc đầu, vẻ mặt thật thà.

Tiếng rên trên TV càng lúc càng lớn, Hắc Viêm Triệt nhíu mày muốn tắt đi, không nghĩ tới hình ảnh bỗng thay đổi, truyền ra một tiếng hét thảm thiết, Viên Cổn Cổn vừa thấy liền sợ tới mức ngã ngồi ở trên mặt đất, cô gái xinh đẹp kia vốn đang hưởng thụ niềm vui sướng nguyên thủy nhất loài người thì mặt lại đầy máu, cái mũi không còn, một vùng máu thịt lẫn lộn, mà miệng của người đàn ông chuyển động trên người cô lại đang nhai nuốt cái gì đó...

Hắc Viêm Triệt tắt TV, ôm cơm nắm ngồi dưới đất bị dọa đến ngốc, nhàn nhạt nói "Còn dám xem hay không?"

Viên Cổn Cổn nắm chặt cổ áo của anh, nước mắt lưng tròng meo meo "Tôi muốn về nhà, tôi không muốn ở đây một mình."

Hắc Viêm Triệt ôm cô đi ra khỏi phòng.

"Đợi một chút, anh lấy chăn mỏng cho tôi quấn lại đi." Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp nhìn anh meo meo nói.

Hắc Viêm Triệt nhíu mày, không nói gì.

"Tôi không mặc quần lót, bị người ta thấy thì phải làm sao..." Viên Cổn Cổn cắn cắn môi dưới, đỏ mặt nhìn anh.

Hắc Viêm Triệt ôm cô đi tới trước sô pha, ném cô ở trên ghế sô pha, chỉ chỉ cái túi lớn màu đen ở bên cạnh lạnh giọng nói "Cho em 2 phút." Nói xong xoay người qua.

Viên Cổn Cổn mở túi ra, mới phát hiện bên trong là quần lót và quần áo của cô, đỏ mặt nhanh chóng thay ra, ôm áo trong của anh thì thào nói "Xong rồi."

Hắc Viêm Triệt nhìn cô một cái, lập tức đi ra cửa.

Viên Cổn Cổn sốt ruột đuổi theo bước chân của anh, giữ chặt tay anh, meo meo "Chờ tôi."

Hắc Viêm Triệt quay đầu nhìn cô, bế cô lên đi ra văn phòng.

Phòng ngủ chính nhà họ Hắc.

Hắc Viêm Triệt xoay người nhìn cơm nắm vẫn vui vẻ đi theo sau lưng anh, nhàn nhạt nói "Em muốn làm gì?"

"Tôi sợ..." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng ngập ngừng.

"Cho nên?"

"Cho nên... Tôi đi vào tắm với anh, tôi mát xa cho anh." Viên Cổn Cổn lấy lòng nhìn anh.

Hắc Viêm Triệt không nói gì, lẳng lặng bước vào phòng tắm.

30 phút sau, Viên Cổn Cổn đỏ mặt đi sau lưng anh đi ra khỏi phòng tắm, ngồi ở trên giường.

Hắc Viêm Triệt nhìn động tác chui vào chăn của cô, lạnh giọng nói "Đi tắm."

"Không... Sáng mai tắm." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, không chịu đi.

Hắc Viêm Triệt không quan tâm cô từ chối, xách cô lên liền đi vào trong phòng tắm.

"Tôi không muốn ở đây một mình, anh ở lại với tôi." Viên Cổn Cổn giãy dụa ôm lấy cánh tay anh.

"Tôi ở lại với em?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, giọng điệu chế giễu.

Viên Cổn Cổn ngượng ngùng gật gật đầu.

"Dựa vào cái gì?"

"Bởi vì vừa nảy tôi cũng ở lại giúp anh tắm." Viên Cổn Cổn ôm cánh tay anh không chịu buông tay.

"Tôi xin em sao?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.

Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu.

Hắc Viêm Triệt nhìn cô, không nói gì.

"Tôi đây xin anh có được không?" Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp nhìn anh.

"Không được."

"Hu hu... Thiếu gia... Thiếu gia, thiếu gia..." Viên Cổn Cổn giở trò ngồi chồm hỗm xuống dưới đất, tay nhỏ ôm chặt lấy chân thon dài của anh, vừa khóc vừa gào

"Anh không ở lại với tôi thì tôi sẽ chết đó, sẽ có nữ quỷ tóc dài từ trong bồn tắm vươn tay ra dìm chết tôi, sẽ có quỷ treo ngược đầu dọa chết tôi, van xin anh, xin anh thương xót mà ở lại với tôi đi, đại ân đại đức này trọn đời khó quên..."

"Em mới chính là nữ quỷ!" Hắc Viêm Triệt thô lỗ kéo cô đứng lên, không vui véo mạnh hai cái lên trên mông của cô, lạnh giọng nói, "Cho em 15 phút."

Viên Cổn Cổn che cái mông, vui vẻ gật gật đầu, đi vào phòng tắm thủy tinh, sau mấy tiếng sột soạt thì truyền đến tiếng nước chảy.

Hắc Viêm Triệt quay lưng lại, lặng lẽ khinh bỉ chính mình.

10 phút sau, Viên Cổn Cổn quấn khăn tắm vội vàng kéo cửa thủy tinh đi ra ngoài, nhìn thấy bóng lưng của Hắc Viêm Triệt thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhỏ giọng nói "Thiếu gia tôi xong rồi."

Hắc Viêm Triệt không để ý cô, đi ra phòng tắm, Viên Cổn Cổn vội vàng vui vẻ đuổi theo.

Viên Cổn Cổn thay áo ngủ xong thì chui vào chăn mỏng, nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt bên cạnh, nhẹ giọng gọi "Thiếu gia..."

Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cô, không nói gì.

"Hôm nay anh Duệ nói muốn tôi gả cho anh ấy." Viên Cổn Cổn làm ổ ở trong lòng anh, nhẹ giọng nói.

Hắc Viêm Triệt cứng đờ, lạnh lùng nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.